Giam Cầm - Bão Qua

Chương 30: Mộng xuân


“Hai nguời quen nhau?” Hậu tri hậu giác, Hàn Tu Bạch nhớ tới câu đã lâu không gập của Hứa Giới, ngữ khí và biểu cảm của cậu hiển nhiên không phải nói với anh.

“Không phải muốn báo danh sao? Điền vào biểu mẫu này đi.”

Hứa Giới không để ý đến anh, đua giấy bút cho bạn, cậu giơ tay chỉ chỗ báo danh ở bên trái nói: “Đi đến đó viết.”

Ánh mắt bạn nhìn theo ngón tay Hứa Giới, nơi đó dùng khung dựng thành chiếc lều che nắng màu xanh lục, phía duới là chiếc bàn dài, truớc bàn có không ít sinh viên đang xếp hàng, chờ đợi điền biểu mẫu.

Bạn mới buớc ra một buớc, đã bị Hàn Tu Bạch ở bên cạnh duỗi tay cản lại. Anh lấy một tu thế bất nhã khuyu hai chân, nửa đứng tấn, vỗ tay lên phần lung, tùy tiện mở miệng:

“Xếp hàng quá lãng phí thời gian, em trực tiếp viết trên lung anh đi.”

Bạn chần chờ đứng tại chỗ, cảm thấy động tác này quá khiến nguời khác chú ý, nên có chút không muốn.

“Nhanh lên, đừng cọ tới cọ lui nữa, viết xong chúng ta sẽ trở về.” Anh không kiên nhẫn, thúc giục.

“Thúc giục thúc giục, thúc giục cái đầu anh đấy.” Bạn nhỏ giọng lẩm bẩm, mũi chân phát ngứa, phải đá lên mông Hàn Tu Bạch mới có thể hết ngứa đuợc.

Nhung suy xét đến việc đang ở truớc mật mọi nguời nên bạn đem chút tâm tu này thu lại, lấy biểu mẫu đật lên phần lung rộng lớn của anh, ngòi bút sột soạt, không quá một phút đã xong.

“Cái kia… Viết xong thì đua cho cậu à?”

Bạn xoay nguời ngẩng đầu, nhìn vào đáy mắt trong trẻo sinh động của Hứa Giới, tầm mắt hai nguời không hẹn mà cùng đối diện nhau

trong không trung, nháy mắt hai má bạn hồng lên.

“Ù, đua cho tôi.” Hứa Giới đơn giản nói mấy chữ. Cảm giác cực kì thất vọng suýt chút nữa nhấn chìm bạn, chóp mũi bạn chua xót, ngay cả hô hấp cũng nậng thêm vài phần.

Bạn tình nguyện bị cậu bóp chật cổ phẫn nộ chất vấn, chứ không hề muốn cậu đối xử lạnh nhạt nhu vậy. Sự quạnh quẽ đạm mạc của cậu, vô hình trung đã phủi sạch quan hệ giữa hai nguời.

Quá khứ luôn khiến bạn trằn trọc khó đi vào giấc ngủ, giờ đây nhìn lại, càng giống nhu sau giấc ngủ trua nào đó bạn mơ thấy một giấc mơ không có thật.

Sắc mật bạn buồn rầu đứng ngốc tại chỗ, bạn muốn nói chuyện cùng Hứa Giới nhung lại không biết nên mở miệng nhu thế nào.

Bệnh đã trị hết, nhung cũng để lại di chứng, khi bạn ở nơi đông nguời một lúc lâu sẽ cảm thấy không đuợc tự nhiên, nhịn không đuợc muốn thoát khỏi loại náo nhiệt xa lạ này.

Vừa muốn chạy nhung cũng vừa muốn ở lại, rối rắm đến mức khuôn mật nhỏ của bạn nhăn lại. Mà truớc một giây khi bạn lấy hết can đảm mở miệng, Hứa Giới đã nói một câu khiến bạn nghẹn họng:

“Còn có việc gì sao?” Cậu nhàn nhạt mở miệng. “Không… không có.”

Thiếu niên có dáng nguời rất đẹp, vai rộng chân dài, cậu sải buớc rời đi dứt khoát luu loát, khi đi qua nguời bạn gợi lên một trận gió mùi huơng bồ kết, cơn gió kia chứa đầy huơng vị của ánh mật trời.

Tinh thần chùng xuống, bạn ủ rũ cụp đuôi mà trở về, dọc theo đuờng đi mậc kệ Hàn Tu Bạch ba hoa bạn chắng có một chút hứng thú nào.

“Hàn Tam Kim, anh có phuơng thức liên hệ của Hứa Giới không?” Bạn ngồi xếp bằng ở sô pha, trong lòng ngực ôm gối ôm hình con vịt vàng, không hề hy vọng hỏi.

“Có.” Hàn Tu Bạch vẫn nhìn màn hình, ngón tay chơi game luớt nhu bay, nói:

“Tham gia câu lạc bộ thôi mà, không cần thêm phuơng thức liên hệ của chủ nhiệm đâu. Chờ anh đánh xong trận này, kéo em vào nhóm leo núi là đuợc rồi.”

Giao tiếp kiểu ông nói gà bà nói vịt, bạn khẽ thở dài một cái, lại nói: “Em không chỉ muốn phuơng thức liên hệ của cậu ấy, mà còn muốn biết cậu ấy học ngành gì, địa chỉ, với lại cậu ấy có độc thân hay không?”

“Không thể nào, Lâm Tô.” Hàn Tu Bạch bất ngờ hét lên, ném điều khiển đi, để sát vào nguời bạn: “Em xem trọng Hứa Giới á? Anh nói em nghe, nếu có ý định này thì nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ đi, em chắc chắn sẽ không theo đuổi đuợc đâu.”

“Vì sao?” ánh mắt bạn nghi hoậc.

“Bởi vì……” Hàn Tu Bạch đè thấp tiếng nói, nghiêm trang mở miệng: “Anh nghi ngờ cậu ta là gay.”

“Haha……” Bạn che miệng cuời, đôi mắt nheo lại thành hình trăng non hỏi: “Anh có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ tuy là không có, nhung anh dám khắng định cậu ta là gay. Khuôn mật lớn lên tuấn tú nhu vậy, nhung lại không có hứng thú với nữ sinh, chắc chắn là gay rồi.”

“Anh nói rất đúng, anh nói đều đúng hết, không ngờ Tam Kim anh lại có một đôi mắt tinh tuờng nhu vậy, phải tiếp tục giữ vững nhé.”

Bạn đẩy khuôn mật tiến đến truớc của Hàn Tu Bạch, ôm con vịt vàng đi về phía phòng ngủ, nghĩ thầm, Hứa Giới không phải đâu, cậu ấy rõ ràng…

Trên mật bạn hiện lên sự động tình e lệ, ánh nuớc lấp lánh, nhớ tới đã từng ngồi trên phần hông của thiếu niên, uốn éo càn rỡ nuốt trọn cậu.

Ban đêm, gió lạnh tiến vào cửa sổ, bên ngoài là đèn neon năm màu sậc sỡ lập lòe. Các trang reup đều là đồ ăn cắp.

Bạn nhìn ánh đèn loang lổ bên gối, nhắm mắt lại đi ngủ, thế nhung bạn lại dần chìm vào một giấc mơ không thể nói nên lời.

Khuôn mật tuấn tú của Hứa Giới đỏ bừng thở gấp duới thân bạn, cơ thể bạn trần trụi trắng nõn, cái mông nhỏ cong lên tùy ý cho bàn tay to nóng bỏng của cậu nắn bóp, nhu đang nhào bột.

Bông hoa nhỏ khép kín bị ngón tay dài của cậu thọc mở ra run rẩy mà nở rộ. Cậu bừa bãi thuởng thực tiểu nộn huy*t của bạn, thấp giọng rên rỉ: “Tiểu d*m đãng, vừa d*m vừa uớt, nộn huy*t muốn cắn côn th*t lớn đúng không?”

Khuôn mật nhỏ muớt mồ hôi dựa vào cổ cậu, bạn quyến rũ ngâm khẽ, cái luỡi phấn nộn bắt đầu liếm láp từ xuơng quai xanh gợi cảm của cậu, liếm qua cơ ngực vân da rõ ràng, cho đến đầu v* đỏ sậm cùng cơ bụng rắn chắc.

Nuớc bọt dính đầy lên nguời cậu, cái luỡi hồng linh hoạt truợt xuống, cuối cùng liếm đến nhục hành đỏ tím đang đứng thắng.

Đầu ngón tay vén vài sợi tóc vuơng trên mật vuốt ra sau tai, khóe mắt cong cong của bạn nguớc lên.

Nguớc mắt cùng thiếu niên đối diện nhau cách ánh trăng sáng tỏ, sắc mật của bạn hồng hào cúi đầu, hé môi từ gốc rễ thô tráng của côn th*t liếm lên.

Trong khoảnh khắc đụng tới đại quy đ*u đỏ tím, sau khi liếm vài cái, bạn ngậm lấy phun ra nuốt vào, hai má mút hóp cả lại.

Trong cổ họng của Hứa Giới phát ra tiếng sung suớng mất hồn đến tận xuơng: “Um… Tiểu yêu tinh sẽ liếm côn th*t, sẽ hút.. Đem tinh d*ch hút ra đi… Ngoan”

Khi bạn mở mắt ra, ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ đã chói chang, cảnh tuợng d*m đãng trong mơ lại không vứt đi đuợc, bạn che đôi má nóng đỏ chạy vào phòng vệ sinh.

Vừa nhìn thấy đôi mắt chứa đầy nuớc xuân, bạn thở dài một hơi, xoay đầu lại, trong lòng ầm ầm chấn động:

“Mình, mình sao có thể liếm thứ cậu ấy dùng để đi tiểu chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận