—
Tiêu đề này vượt quá phạm vi lý giải, đến nỗi không đoán được nội dung. Ôn Nhiên hơi mở to mắt ngồi đó, khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì, dành cho omega nào vậy?”
“Ngoài cậu ra thì còn có thể là ai nữa?” Đào Tô Tô làm động tác ‘suỵt’ với 339 rồi lấy toàn bộ tài liệu ra, mạnh bạo lật ra xem.
“Là kế hoạch được làm từ bảy năm trước, tớ biết cơ cấu này, có thể hiểu như quản gia cao cấp, giúp cậu giải quyết mọi vấn đề và sắp xếp mọi việc.”
Đào Tô Tô phất tay gọi Tống Thư Ngang sang ngồi bên cạnh và cùng nhau đọc: “Mục lục dài thật, những thứ cần có cũng có hết luôn, thời hạn là mười năm.”
Lần đầu tiên Ôn Nhiên cảm thấy nôn nóng vì mình không nhìn rõ, cậu cúi đầu xuống, cầm một trang lật qua lật lại, cau mày hỏi: “Nghĩa là sao, là kế hoạch làm cho tôi sao? Mục đích là gì?”
“Đương nhiên là để cậu sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ chứ gì nữa!” Đào Tô Tô nói xong thì bỗng dưng tỉnh ngộ: “Ơ, lúc đó không phải Cố Quân Trì đã dự định đi học trường quân đội rồi hả? Có tài liệu này thì có thể đảm bảo lúc cậu ấy không có ở đây, cậu cũng có thể được chăm sóc chu đáo.”
“Bắt đầu từ khi vào trường quân đội, mười năm sau đó là khoảng thời gian quan trọng nhất đối với một quân nhân.” Tống Thư Ngang bổ sung, sau đó lại lật sang điều khoản đính kèm: “Trên này cũng ghi rõ là nếu như cậu ấy hy sinh trong khoảng thời gian này thì bản hợp đồng này sẽ được tiếp tục vô thời hạn, mãi cho đến khi cậu qua đời.”
Đào Tô Tô phiên dịch cho Ôn Nhiên: “Nói cách khác là giả sử như Cố Quân Trì hy sinh, tài liệu này có thể giúp cậu không phải lo cơm ăn áo mặc cả đời này.”
Phản ứng đầu tiên của Ôn Nhiên là không muốn nghe giả thuyết như vậy, nhưng có nói với Đào Tô Tô và Tống Thư Ngang thì cũng vô ích. Ôn Nhiên mím chặt môi, thầm nghĩ nên túm cổ áo Cố Quân Trì, bảo hắn đừng nói những lời như vậy, đừng viết những điều không may mắn như vậy vào bất kỳ kế hoạch nào.
“Còn nữa.” Tống Thư Ngang chỉ vào một điều khoản đính kèm khác: “Bốn năm sau, cũng chính là lúc cậu ấy tốt nghiệp trường quân đội, các cậu sẽ kết hôn, dự án này sẽ không bị quan hệ hôn nhân ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục cung cấp dịch vụ cho cậu, hơn nữa bên trong hồ sơ còn bao gồm tất cả bất động sản, xe cộ và tiền vốn, đều là tài sản cá nhân của cậu trước hôn nhân, ngoài cậu ra thì không một ai được quyền sử dụng.”
Đào Tô Tô nói “Quao” một tiếng: “Vậy là kế hoạch này còn bao gồm cả nội dung thỏa thuận tiền hôn nhân.”
Phần lớn nội dung bọn họ nói Ôn Nhiên đều nghe không rõ lắm, suy nghĩ của cậu đã bắt đầu dừng lại vào lúc nghe đến hai chữ “kết hôn”. Mãi cho đến khi Đào Tô Tô và Tống Thư Ngang tiếp tục phân tích hết câu này đến câu khác một lúc lâu, Ôn Nhiên mới bần thần và chậm chạp hỏi: “Nếu như bọn tôi kết hôn sau khi cậu ấy tốt nghiệp nghĩa là sao cơ?”
“Tớ phải nói rõ một chút, không có ‘nếu như’.” Đào Tô Tô nói với cậu rất chắc chắn: “Ý của tài liệu là Cố Quân Trì vừa tốt nghiệp xong là sẽ kết hôn với cậu, kết hôn ngay và luôn, nhất định sẽ kết hôn, chắc chắn sẽ kết hôn.”
“…Vậy sao?” Mười ngón tay của Ôn Nhiên đan chặt vào nhau, biểu cảm mờ mịt, không biết là đang hỏi ai.
Là vậy sao? Không phải Cố Quân Trì đã nói không có chuyện kết hôn với mình ư? Đính hôn không phải là giả sao? Hắn vào trường quân đội không phải là để trốn tránh việc thiết lập mối quan hệ hôn nhân sao?
Trong lồng ngực cậu như nhồi đầy nút chết, chỗ này một cái, chỗ kia một cái, tất cả đều là đầu mối không thể hiểu rõ. Ôn Nhiên đứng dậy, hơi thở dồn dập hơn một chút, nhìn phòng khách mơ hồ, tự nói chuyện: “Tôi, tôi muốn gọi một cuộc cho…”
“Cậu chủ về rồi!” 339 đột nhiên vui mừng reo lên.
Sau khi nghe thấy tin dữ này, Đào Tô Tô nhanh chóng đóng tập kế hoạch nhét lại vào kho tài liệu của 339. 339 bị chọc mạnh đến mức phát ra một tiếng “oẹ”.
Cố Quân Trì vừa vào nhà thì nhìn thấy Đào Tô Tô và Tống Thư Ngang đang ngồi nghiêm chỉnh, còn có cả Ôn Nhiên mở to mắt đứng trước ghế sofa như cầy meerkat đang canh gác, nhìn chằm chằm về phía mình.
(Cầy meerkat)
“Gì ấy nhỉ.” Đào Tô Tô kéo tay Ôn Nhiên một cái rồi đứng dậy: “Bọn tớ về trước đây, hai ngày nữa khi nào cậu làm phẫu thuật thì lại đến bệnh viện thăm cậu sau.”
Không đợi Ôn Nhiên trả lời, hai người đã băng qua phòng khách đi ra huyền quan. Cố Quân Trì khoanh tay dựa vào tường, trên người vẫn mặc quân phục, dáng vẻ lạnh lùng dò xét này làm cho Đào Tô Tô thấp thỏm một cách khó hiểu. Cô cảm thấy hơi có tật giật mình vì trước đó không lâu đã nhìn thấy sự để tâm không nói thành lời của alpha này trong tài liệu, thế là lịch sự mỉm cười: “Lâu rồi không gặp Trung tá Cố, tạm biệt Trung tá Cố.”
So ra thì Tống Thư Ngang trông khá là thản nhiên, khẽ gật đầu hỏi thăm Cố Quân Trì.
Đợi hai người ra về, Cố Quân Trì đứng thẳng dậy nói: “Biểu cảm của bạn cậu trông cứ như vừa trộm năm trăm vạn vậy.”
(500 vạn tệ = 5 triệu tệ ≈ 16.3 tỉ VND)
“Không có, chắc chắn là không.” Ôn Nhiên phủ nhận trong vô thức, mấy giây trôi qua, không hiểu sao cậu lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Cậu đi làm việc đi, họp xong nhất định có rất nhiều việc phải làm, cậu đi làm việc đi.”
Cố Quân Trì nhìn cậu một lúc, cũng không hỏi có phải cậu uống nhầm thuốc không mà chỉ ‘Ừm’ một tiếng rồi đi về phía thang máy.
Sau khi nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại, Ôn Nhiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, xoay người mò mẫm bấm lên 339, mặt gần như dán sát vào màn hình của nó: “339, cậu tìm giúp tôi nhà hàng đắt nhất và có view đẹp nhất thủ đô với.”
“Làm ngay đây!” 339 đưa ra kết quả tìm kiếm sau một giây: “Tìm thấy rồi, nhà hàng xoay 360° (*) trên tầng cao nhất, nhìn xuống cảnh đêm của thủ đô, chi tiêu bình quân đầu người là 1w+, thế nào nè!”
(1w ý chỉ 1 vạn tệ = 10 nghìn tệ ≈ 34.7 triệu VND)
(*) nhà hàng xoay: là không gian ăn uống của nhà hàng tháp được thiết kế để nghỉ ngơi trên đỉnh một bệ quay tròn rộng hoạt động như một bàn xoay lớn. Tòa nhà vẫn đứng yên và thực khách được đưa lên sàn xoay.
“Hả?” Ôn Nhiên bình tĩnh lại một chút, gãi mặt: “Có chỗ nào rẻ hơn một chút xíu không?”
“Một chút xíu là bao nhiêu? 8k hay là 6k?”
(8k tệ = 8 nghìn tệ ≈ 27.8 triệu VND; 6k tệ = 6 nghìn tệ ≈ 20.9 triệu VND)
Ôn Nhiên nhỏ giọng nói: “Khoảng năm trăm.”
(500 tệ ≈ 1.7 triệu VND)
Sau khi Cố Quân Trì đọc tài liệu được khoảng nửa tiếng trong phòng làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đặt bút xuống: “Cửa không khóa.”
Cánh cửa chậm rãi mở ra một khe hở, Ôn Nhiên chớp mắt không tìm thấy tiêu điểm chính, lách người vào, 339 đi theo sau bị nhốt ngoài cửa.
Ôn Nhiên dựa lưng lên cửa, hai tay giấu trong ống tay áo, như thể lấy hết can đảm nói: “Tối nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm… Lần trước, tôi đã hứa rồi.”
(Cre: Artist @甘乐198110)
Cố Quân Trì chống một tay lên mặt nhìn cậu: “Chỗ nào chi tiêu bình quân đầu người dưới năm nghìn thì không đi.”
(5000 tệ ≈ 17 triệu VND)
“Ừm ừm.” Ôn Nhiên gật đầu qua loa: “Tôi biết mà, yên tâm đi, cũng cỡ cỡ đó.”
Cậu vòng tay ra sau mở cửa rồi lùi lại, vừa lách ra ngoài vừa nói: “Vậy tôi đi chuẩn bị một lát, đi thay đồ.” Sau đó còn nói: “Rất mong chờ được cùng ăn tối với cậu.”
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, cũng ngăn cách câu ‘Sắp sửa hẹn hò hả, ý là đi hẹn hò hả!’ phấn khích không ngừng của 339 ở bên ngoài.
Cố Quân Trì vẫn đang nhìn chằm chằm cửa, đầu ngón trỏ gõ liên tục lên bàn, máy liên lạc reo lên, hắn đưa tay ra nhận.
“Chào ngài, Trung tá Cố, đây là Cục Quản lý hành chính lục quân. Chúng tôi đã kiểm tra câu hỏi mà ngài hỏi lần trước, do điều kiện lúc đó mà thông tin về hướng đi và chi tiết quyên góp tài sản của những quân nhân hy sinh khi làm nhiệm vụ đều được ghi chép thủ công, hơn nữa một số thông tin đã bị mất nên việc tra cứu cụ thể sẽ mất một ít thời gian.”
“Được, làm phiền rồi.”
Sáu giờ tối, Ôn Nhiên mặc rất nhiều lớp quần áo leo lên ghế phó lái, tự thắt dây an toàn, vẻ mặt nghiêm túc sẵn sàng lên đường. Cố Quân Trì đóng cửa xe cho cậu rồi đi sang ghế lái.
Bên trong hệ thống chỉ đường là điểm đến đầu tiên do 339 thiết lập, Cố Quân Trì hỏi: “Ngân hàng Công thương Liên minh?”
“Ừm.” Ôn Nhiên gật đầu: “Tôi đi rút một ít tiền mặt để dùng lúc đi ăn.”
Xem ra sắp sửa chi năm nghìn mỗi người thật, Cố Quân Trì khởi động xe rồi nói: “Kỹ sư Lý tốn kém rồi.”
Mười phút sau, bọn họ đến bên ngoài cây ATM, Cố Quân Trì xuống xe mở cửa giúp Ôn Nhiên. Ôn Nhiên đi sát bên cạnh hắn, rõ ràng không nhìn rõ mà vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng mở cửa rồi lách vào trong buồng, kéo cả Cố Quân Trì vào luôn để giúp mình nhìn giao diện.
Cố Quân Trì nhìn Ôn Nhiên cẩn thận lấy sổ tiết kiệm ra, nghĩ đến bức ảnh Ôn Nhiên đi gửi tiền mà vệ sĩ gửi đến trước đây, trông y như sắp sửa cạy máy ATM ra để trộm vậy. Hắn luôn nghĩ vấn đề nằm ở kỹ năng chụp ảnh của vệ sĩ nhưng không ngờ cảnh này lại được tái hiện lại 100%.
“Xin vui lòng chọn số tiền cần rút.”
Ôn Nhiên kéo ống tay áo của Cố Quân Trì: “Chọn một nghìn tệ.”
Cố Quân Trì: ?
Hắn hỏi: “Có chắc là đủ không?”
(Cre: Artist @锅锅努力画画)
(Cre: Artist @甘乐198110)
“Đủ rồi.” Ôn Nhiên nói: “Tôi, tôi còn mang theo một ít tiền trên người, cộng lại là đủ rồi.”
Xoạch xoạch xoạch, máy ATM đẩy ra một xấp tiền mỏng, Ôn Nhiên cầm lên, mở to mắt đếm ba lần, cuối cùng gấp lại nhét vào túi bên trong áo bông: “Ổn cả rồi, chúng ta đi thôi.”
Trở lại xe, hệ thống chỉ đường chuyển sang điểm đến tiếp theo, đồng thời tự động nhảy ra phần giới thiệu về nhà hàng với giọng điệu quảng cáo đầy phấn khởi: “Nhà hàng ẩm thực kết hợp Nhất Thuỷ Tinh Quang, có cửa sổ kính sát đất lớn nhìn ra sông, tận hưởng cảnh đêm đẹp mê hồn của thủ đô, nhà hàng mới khai trương, phòng riêng giá chỉ từ 666 tệ…”
Cố Quân Trì đặt tay lên vô lăng liếc nhìn Ôn Nhiên một cái nhưng Ôn Nhiên lại giả vờ như không nghe thấy gì, nhìn ra ngoài cửa sổ chiêm ngưỡng phong cảnh mờ ảo.
Đến nhà hàng, Ôn Nhiên đọc số điện thoại dùng để đặt chỗ ra, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến một phòng riêng, sau khi khen lấy khen để một hồi rằng phòng riêng này có view đẹp nhất nhà hàng thì hỏi Ôn Nhiên: “Anh Lý, bây giờ lên món theo như set 688 đúng không ạ?”
Ôn Nhiên đút hai tay vào túi áo khoác, giả vờ bình tĩnh hết sức: “Phải phải.”
Hai người ngồi đối diện trên ghế ăn trước cửa sổ kính sát đất, Ôn Nhiên nhìn ra ngoài, dường như có thể nhìn thấy một mảng đèn neon lớn. Cậu hơi có thêm tự tin hỏi Cố Quân Trì: “Thế nào? Có thể thưởng thức cảnh đêm đẹp mê hồn thật không?”
“Ừm.” Ít nhiều gì Cố Quân Trì cũng không nói lời khó nghe: “Phong cảnh không tệ.”
Vị trí và môi trường đều tạm chấp nhận được nhưng có lẽ vì mới khai trương, cộng thêm hôm nay là ngày làm việc nên không có nhiều khách. Có thể tưởng tượng được Ôn Nhiên và 339 đã phải tìm kiếm bao lâu mới ra được một nhà hàng với tỷ lệ chất lượng và giá cả tốt như vậy.
“Vậy thì tốt.” Ôn Nhiên mỉm cười, như thể cậu cũng nhìn thấy cảnh đêm rất đẹp vậy.
Đồ ăn được phục vụ rất nhanh, hương vị cũng ổn, Ôn Nhiên ăn rất nhiều vì Cố Quân Trì cứ không ngừng gắp đồ ăn cho cậu y như nhân viên cho thú ăn. Đến khi đã ăn rất no, Ôn Nhiên đặt dụng cụ ăn uống xuống rồi đứng dậy nói: “Tôi phải tiêu cơm một lát.”
Cậu bắt đầu đi đi lại lại trước cửa sổ kính sát đất, bám vào cửa kính nhìn về phía xa rồi lại quay đầu lại nhìn Cố Quân Trì, toàn bộ quá trình kéo dài trong vài phút.
Cố Quân Trì kiên nhẫn ngồi đó, hắn có thể cảm nhận được kể từ chiều Ôn Nhiên đã rất kỳ lạ, cả người ở trong trạng thái căng thẳng và nghiêm túc, nghiêm trọng nhưng muốn nói lại thôi, đương nhiên không thể thúc giục hay nói thẳng ra được, phải đợi Ôn Nhiên tự tìm thời điểm thích hợp để lên tiếng.
Và giây phút này cuối cùng cũng đã đến thời điểm tuyệt nhất mà Ôn Nhiên ghi nhận.
Cậu xoay người lại, quay lưng về phía cửa sổ kính sát đất, nhìn Cố Quân Trì bằng đôi mắt tuy không nhìn rõ nhưng ánh mắt lại thẳng thắn, hỏi: “Cố Quân Trì, tại sao lúc đó cậu lại chọn học trường quân đội vậy?”
“Để chuẩn bị cho việc lui về và thay thế trên quy mô lớn của quân đội, không chỉ nhà họ Cố mà cả nhà họ Lục cũng có ý định thành lập cơ quan quyền lực trong quân đội. Bởi vì cho dù có là ông nội hay chủ tịch thì đều không thể nhúng tay vào sự vụ của giới quân sự, chỉ có thể để cho đời sau khai phá.” Cố Quân Trì đưa ra một lý do đường đường chính chính xong thì lại phủ nhận nhẹ tênh: “Nhưng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Tôi chỉ muốn có được thứ mà tôi có toàn quyền kiểm soát.”
“Vậy nên cậu mới nói với tôi là không có chuyện kết hôn với tôi, cậu đang nhắc nhở tôi.”
Cố Quân Trì không trả lời, xem như là ngầm thừa nhận, nhưng người mà câu nói đó nhắc nhở không chỉ mình Ôn Nhiên mà còn là nhắc nhở chính mình.
“Tôi từng hỏi cậu muốn học trường đại học nào nhưng cậu không nói với tôi, có phải cậu chưa từng có ý định nói cho tôi biết không?” Giọng nói của Ôn Nhiên rất trầm, thật ra cậu có thể hiểu được điều này, phe cánh mà cậu ở đã định trước rằng cậu sẽ bị Cố Quân Trì giấu giếm. Một khi bí mật về việc Cố Quân Trì học trường quân đội lộ ra thì chẳng khác gì tuyên bố rằng hắn sẽ từ bỏ việc trở thành người thừa kế của Bách Thanh, kế hoạch của Cố Sùng Trạch và Trần Thư Hồi cũng sẽ dừng lại theo đó, mãi mãi không bao giờ có ngày bị bại lộ.
“Đã từng dự định.” Câu nói ‘Đến lúc đó có một số chuyện cũng muốn nói với cậu’ không phải là giả, Cố Quân Trì dừng lại một lát rồi nói: “Chỉ là không kịp nữa.” “
“Vậy thì…” Ôn Nhiên mím môi, hỏi ra câu hỏi đã quấy nhiễu trong lòng cậu suốt nhiều năm: “Cậu chọn học trường quân đội không phải là để tránh kết hôn đúng không?”
Vì sao lại mãi không thể buông bỏ chuyện này? Vấn đề không nằm ở việc học trường quân đội mà nằm ở hàm ý của việc này. Có đúng như Trần Thư Hồi nói rằng ngay từ đầu Cố Quân Trì đã nghĩ xong biện pháp đối phó, mình chỉ là một loại thuốc dùng để chữa bệnh cho hắn mà thôi không?
Cố Quân Trì đứng dậy đi tới trước mặt Ôn Nhiên, nói với cậu: “Nếu như tôi không muốn kết hôn thì không cần phải trải qua nhiều trắc trở như vậy.”
“Cũng đúng.” Ôn Nhiên thả lỏng vai, hít mũi rồi ngẩng đầu lên mỉm cười: “Cậu có biết không, bảy năm trước lúc cậu hôn mê, Trần Thư Hồi nói với tôi là bệnh của cậu đã khỏi hẳn nhờ đánh dấu vĩnh viễn, còn nói với tôi thật ra cậu đã chuẩn bị vào trường quân đội từ lâu rồi.”
‘Xẹt’ một tiếng, như thể có một dòng điện nhỏ chạy qua thần kinh, Cố Quân Trì cứng đờ nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ, mạch suy nghĩ hiếm khi trống rỗng trong giây lát.
Lúc hắn hôn mê, Ôn Nhiên đã biết chuyện này rồi sao?
Biết trước khi ra đi và sau khi ra đi mới biết là hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
“Bà ta nói tôi là loại thuốc phế phẩm, tôi suy nghĩ thì thấy dường như là vậy thật. Cậu đã khỏi bệnh và có thể học trường quân đội được rồi, vậy thì tôi cũng nên ra đi rồi.” Ôn Nhiên tiếp tục nói mà không có cảm giác gì: “Vậy nên sau khi sống sót mới không đi tìm cậu, bởi vì tôi cảm thấy hình như mình chẳng còn tác dụng gì với cậu nữa, nếu như còn xuất hiện nữa thì sẽ rất xấu hổ.”
Cổ họng nghẹn ứ lại, lúc này đây Cố Quân Trì mới hoàn toàn hiểu ra tại sao vào buổi tối gặp lại, Ôn Nhiên lại tỏ ra khó tin và phản kháng quyết liệt với tuyên bố kết hôn như vậy. Bởi vì theo như góc nhìn của Ôn Nhiên, từ đầu đến cuối nhà họ Cố chỉ lợi dụng pheromone và độ xứng đôi của cậu, lợi dụng xong thì sẽ vứt đi cho cậu tự sinh tự diệt.
Cái gọi là kết hôn, cho dù là bảy năm trước hay bảy năm sau, đối với Ôn Nhiên mà nói thật sự là một đề nghị quá hoang đường.
Thế mà cậu lại được cho biết về chuyện học trường quân đội trước khi ra đi, bị chế giễu là một loại thuốc phế phẩm. Cố Quân Trì nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng, giọng điệu của Ôn Nhiên vừa bình tĩnh vừa tuyệt vọng và không buồn ngoảnh đầu lại.
Vậy nên trong vô số bàn tay kiên quyết đẩy Ôn Nhiên vào bẫy tử thần, có phải cũng có một bàn tay của mình hay không?
Cố Quân Trì, cậu được tự do rồi, tôi vui mừng thay cho cậu.
Cậu đã mang theo tâm trạng gì để nói ra lời ly biệt này đây?
“Nhưng hôm nay, hôm nay tôi phát hiện ra một vài điều, tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải có hiểu lầm gì trong chuyện này không…”
Ôn Nhiên vẫn đang nói không ngừng tựa như rất vui, Cố Quân Trì nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, biết rõ rằng nó không thể nhìn rõ biểu cảm của mình nhưng vẫn giơ tay lên che nó lại, Ôn Nhiên ngậm miệng lại ngay lập tức.
Mãi cho đến trước khi cuộc trò chuyện này diễn ra, Cố Quân Trì còn tưởng rằng Ôn Nhiên hẹn hắn đi ăn là vì sợ phẫu thuật xảy ra chuyện, không thể thực hiện được lời hứa nhưng thật ra Ôn Nhiên chỉ rất vui mà thôi. Omega này trông thì có vẻ như đơn giản và dễ hiểu nhưng đôi khi phải tốn một chút công sức mới có thể thật sự hiểu được cậu.
Cố Quân Trì dùng tay còn lại ôm lấy eo Ôn Nhiên, ôm cậu bằng một tay, cúi đầu vùi mặt vào một bên cổ cậu.
“Xin lỗi.”
Ôn Nhiên sững sờ.
Tối qua nằm mơ thấy Cố Quân Trì nói xin lỗi, lúc tỉnh lại chỉ nghĩ thôi cậu đã thấy kinh ngạc rồi, không ngờ lúc này đây thế mà lại thật sự tận tai nghe thấy.
Bên ngoài cửa sổ kính sát đất, cơn gió đêm mát lạnh thổi qua những tòa nhà lập loè ánh đèn neon, ma sát ra những tiếng thổn thức. Ôn Nhiên hơi luống cuống ôm lấy Cố Quân Trì, vỗ vỗ lưng hắn.
Sau đó, trong lòng cậu bắt đầu dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có— Chỉ vừa mới nhận được một câu trả lời thiết thực và muốn nắm chặt mà thôi, còn chưa kịp cảm nhận cảm giác có được mà đã phải đối mặt với ca phẫu thuật không biết kết quả.
Ôn Nhiên chớp mắt trong lòng bàn tay của Cố Quân Trì, tựa cằm lên vai hắn, nói: “Cố Quân Trì, bây giờ tôi đột nhiên trở nên vô cùng sợ chết.”
—
Gin: huhu anh ta khóc nhè k để vợ nhìn nhma vợ cũng phải vỗ lưng để dỗ 🥺🥺🥺
Có một chiếc fanart “Tuy không thấy đường nhưng rất ngoan” của bé Cây cute xỉuuu
(Cre: Artist @水里九只羊_)