Giáng Đầu

Chương 42


Khoảng thời gian này Trầm Linh vẫn bộn bề nhiều việc, bận rộn chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường hằng năm, mọi năm đều thế này, vừa hết kỳ thi cuối kỳ là bắt đầu, làm họ bận đến la liệt. Nhất là cô, thân là Hội trưởng Hội Sinh viên, càng bận túi bụi.

Trầm Liên xuất viện đã sắp một tháng, cơ hội có thể gặp Trầm Linh cũng không nhiều, nhưng thật ra Nhan Hi Nhiễm thường xuyên đến gặp nàng, hai người là người dễ hòa nhập, huống hồ có cả đống đề tài để nói.

Trầm Linh không bao giờ làm ăn thua lỗ, cô biết nếu như Nhan Hi Nhiễm làm buôn bán cho Phược thì có lợi cho mình, cho nên cũng dốc hết sức giúp đỡ, cũng không keo kiệt giấu giếm gì khi dạy nàng. Cô còn có mục đích khác, Nhan Hi Nhiễm bước vào cuộc hành trình này, sẽ rất khó bỏ quan hệ với Kỷ Thư, đó là điều tốt nhất, cũng may Nhan Hi Nhiễm thật sự là một học trò hết sức thông minh, nhiều thứ như vậy như chỉ cần một chút đã thông suốt, học một biết mười. Không quá một tháng đã nắm được cơ bản, bắt đầu tự học hỏi.

Cô thích giao tiếp với người thông minh, không cần cố sức. Giao Trầm Liên cho Nhan Hi Nhiễm chăm sóc cũng khá yên tâm, tính toán hèn hạ của Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm không phải cô không biết, nhưng không thua thiệt nên cũng không sao.

Trầm Liên được một đống người chăm lo một tháng, rốt cuộc cũng được tự do. Mỗi đêm Trầm Linh trở về đều đã khuya, có đôi khi nàng ngủ rồi Trầm Linh mới rón rén về đến. Để tăng thời gian gặp gỡ, Trầm Liên phụ trách vấn đề ăn cơm của Trầm Linh, đây cũng là do Trầm Linh bận rộn không ăn uống, cho nên dạ dày vẫn không tốt.

Trưa hôm nay, vừa tan học tiết 4 buổi trưa, nhóm Trầm Liên và Trần Khả cùng bạn học đi đến căn tin, gặp được Bạch Luyện đâm đầu đi tới, Trầm Liên mỉm cười và chào hỏi Bạch Luyện: “Tiểu Bạch, trùng hợp vậy.”

– Gì? Trầm Liên, bạn cũng bắt chước họ gọi như vậy. – Trong tay Bạch Luyện là hàng đống hồ sơ, hai tay cũng không rảnh rỗi, nhưng thấy Trầm Liên thì mắt lại sáng rực lên một chút, như muốn rút một tay ra làm gì đó.

– Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, được rồi, cậu cầm nhiều hồ sơ như thế, định đi đâu? – Trầm Liên ngượng ngùng nở nụ cười.

– Cái này là đồ Trưởng khoa cần, mình mang đến, một hồi nữa quay về trung tâm lễ đường. Ngày kỷ niệm thành lập trường sắp bắt đầu, tất cả mọi người bận muốn chết, nhất là hai ngày nay phải diễn tập nữa chứ.

– Ồ? Linh có ở đó hay không? – Trầm Liên hỏi.

– Hội trưởng Linh? Chị ấy đương nhiên ở đó rồi, không có là không được đâu. – Bạch Luyện có chút bất mãn với chuyện Trầm Liên chỉ chú ý tới Trầm Linh, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

– Được rồi, mọi người bận rộn đến giờ đã ăn uống gì chưa? – Trầm Liên lại hỏi.

– Không có, mình sắp chết đói rồi, nhưng bạn biết hội trưởng Linh mỗi lần bận rộn đều không ăn không uống, bọn mình cũng phải chịu đói theo… à thôi không nói nữa, mình phải chạy nhanh về, tối nay phải bố trí sân khấu cho xong. – Bạch Luyện chợt nhớ tới, mang một đống chạy ngược lại hướng Trầm Liên, đi vài bước lại quay đầu lại, nhìn Trầm Liên, muốn nói cái gì, nhưng quay đi tiếp.

Trần Khả bước đến, thần thần bí bí: “Trầm Liên, mình phát hiện một bí mật.”

– Bí mật gì? – Vẻ mặt Trầm Liên hiếu kỳ, đã lâu không thấy biểu cảm bà tám của Trần Khả.

– Bạch Luyện thích cậu. – Trần Khả nói rất chắc chắn.

– Phì… làm sao có thể. – Trầm Liên lắc đầu: “Cậu thấy cậu ta nhiệt tình như vậy, nhưng bình thường đối xử với ai cũng vậy cả.”

– Bởi vậy mới nói phản ứng của cậu thật không nhạy, lẽ nào cậu cũng không phát hiện ánh mắt Bạch Luyện nhìn cậu không giống với người khác sao? Huống hồ quan trọng nhất, mỗi lần cậu ta đứng trước mặt cậu thì đều ngượng nghịu, con trai mà biểu hiện như vậy tức là thích đối phương. – Trần Khả gõ đầu Trầm Liên, không biết nàng thật sự không biết hay chỉ là giả vờ.

– Không thể nào. – Trầm Liên nghi hoặc nhìn Trần Khả: “Mình không thấy…”

– Quên đi… trong mắt cậu chỉ có chị Linh, đâu nhìn thấy người khác. – Trần Khả trợn mắt một cái, mặc niệm ba giây cho Bạch Luyện và vô số người vô tội: “Mình quyết định…”

– Cậu lại quyết định gì nữa? – Trầm Liên cười hỏi.

– Mình quyết định, giờ đi ăn cơm.

Trầm Liên cũng nở nụ cười, kéo Trần Khả cùng đoàn người ngựa đông đúc vào căn tin chiến đấu.

Ăn cơm xong, Trầm Liên vội vã nói tạm biệt mọi người, buổi chiều không có tiết có thể tranh thủ đi tìm Trầm Linh. Vừa nghĩ tới cô không ăn thì nàng lại vừa tức vừa yêu thương, chạy ra quán cơm bên ngoài trường học gói cho Trầm Liên chút đồ ăn.

Mang theo đồ ăn còn nóng hôi hổi, Trầm Liên đi vào lễ đường trung tâm. Bên trong bộn bề đủ thứ, hết sức náo nhiệt, mọi người vừa nhìn thấy Trầm Liên tới, mắt giống như trăm cái bóng đèn vụt sáng. Thật tốt quá, rốt cuộc họ cũng sắp được giải thoát, mệt sắp ngất đi rồi, Hội trưởng sao lại không có cảm giác.

Trầm Linh chỉ huy nhóm người treo đèn sân khấu lên, quay đầu thấy Trầm Liên mang cơm đến thì cười với nàng: “Sao em đến đây?”

– Em mà không đến thì Linh sẽ không ăn, Linh không đói bụng mọi người cũng đói bụng. – Trầm Liên đặt thức ăn lên bàn: “Hồi nãy trên đường gặp Bạch Luyện, cậu ta nói Linh nhốt mọi người ở đây không cho ăn, em đến xem.”

Ừ… Ừ… Ừ… Tất cả mọi người yên lặng đáp lại Trầm Liên trong lòng, nhưng không dám nói với Hội trưởng của bọn họ.

– Ồ. – Trầm Linh lấy điện thoại di động ra xem giờ, sắp đến một giờ rồi, đã qua thời gian ăn cơm trưa, vì vậy vung tay lên: “Nghỉ ngơi, ăn, một tiếng sau tập hợp ở đây.”

– Ồ… De… – Mọi người hoan hô một trận, lập tức thả đồ trong tay xuống, may mà lời Trầm Liên nói hữu dụng, Hội trưởng bình thường lạnh muốn chết, cũng chỉ có thể ôn nhu như vậy với Trầm Liên.

Bạch Luyện ra khỏi cửa cuối cùng, đi tới cửa còn có thâm ý liếc mắt nhìn Trầm Linh bọn họ, không ngờ giọng của một người vang lên: “Cậu còn đang suy nghĩ đến Trầm Liên?”

– Nặc? – Bạch Luyện nhìn thoáng qua Châu Khiết Nặc sau lưng: “Hình như chuyện này không liên quan tới cậu.”

– Là chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ nhắc nhở cậu mà thôi, Trầm Liên là bảo bối của Trầm Linh, cậu có ý đồ với cậu ta, không sợ Trầm Linh tìm tính sổ sao? Không nói chuyện khác, Lôi An, Liễu Duyên, Hà Minh Hải, kết cục của bọn họ cũng không phải cậu không thấy được. – Châu Khiết Nặc chậm rãi trả lời sau lưng Bạch Luyện.

– Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi, cậu cũng đứng về phía Trầm Linh? Chẳng có ích gì cho cậu, đừng tưởng tôi không biết cậu thích Trầm Linh. – Bạch Luyện khinh thường liếc mắt nhìn Châu Khiết Nặc.

– Tôi thích nhưng không giống cậu, tôi chỉ đơn thuần thưởng thức mà thôi, Trầm Linh chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể chơi. Huống hồ tôi cũng không muốn đem mạng mình ra chơi. – Châu Khiết Nặc nhún nhún vai: “Tôi là Linh Khứu sư, chưa bao giờ đứng về phía ai, tôi luôn trung lập, chỉ không muốn gây phiền toái mà thôi.”

– Các người đều nghĩ tôi đấu không lại Trầm Linh? – Bạch Luyện cắn răng nhìn Châu Khiết Nặc: “Nếu như cô ta không có Phược thì không nhằm nhò gì hết.”

– Bạch Luyện, không có Phược, cậu cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Tôi biết Bạch gia các cậu không phải đơn giản, nhưng vì một Trầm Liên mà đụng chạm với cái đinh Phược, không cần thiết đâu. – Biểu cảm Châu Khiết Nặc có chút đăm chiêu, tốt xấu cũng đã quen biết Bạch Luyện một thời gian, không hy vọng hắn làm chuyện ngu ngốc gì.

– Nặc, cậu đừng quá coi thường tôi, hơn nữa đừng quá coi thường Bạch gia chúng tôi. Cậu sẽ biết ai lợi hại hơn ngay thôi, Trầm Liên sẽ thuộc về ai. – Biểu cảm Bạch Luyện trở nên có chút thâm độc và kiêu ngạo.

– Bạch Luyện… – Châu Khiết Nặc thở dài: “Đáng giá sao? Trầm Liên, cậu ta thậm chí không để mắt đến cậu, nếu không phải cậu và Trầm Linh là đồng sự, cậu ta sẽ không nói chuyện với cậu được mấy câu. Cậu không nhìn ra sao, thật sự người lạnh lùng nhất không phải là Trầm Linh, mà là Trầm Liên.”

– Thì sao? Thứ tôi muốn thì nhất định phải có được, cậu chờ xem, không bao lâu nữa tôi sẽ đánh bại Trầm Linh.

– Đây là mục đích cho tới nay của cậu sao? Cam tâm ở lại làm thủ hạ Trầm Linh để đánh bại cậu ta? – Châu Khiết Nặc hỏi.

– Chứ còn gì? Biết người biết ta, tôi phí hết tâm tư tiếp cận cô ta. Cô ta là là người duy nhất có địa vị khá cao trong Phược, thông qua cô ta mới có thể tiếp cận Phược.

– Châu Khiết Nặc cười nhạt: “Dã tâm Bạch gia các người không nhỏ.”

– Đương nhiên khác với Linh Khứu sư, các người ngoại trừ trốn dưới bóng che của Phược, còn có thể làm cái gì? Giúp Phược tìm linh thể người sao? Chẳng qua chỉ là con chó cho chúng nuôi. – Bạch Luyện hừ một tiếng, coi rẻ Châu Khiết Nặc.

– Bạch Luyện, cậu giỏi nhất là làm rõ tình hình, tôi không phải muốn đối địch với cậu, nếu lời tôi nói cậu thấy không lọt tai thì cứ coi như tôi chưa nói, cậu tự giải quyết được rồi. – Châu Khiết Nặc cũng tức giận, trời sinh Linh Khứu sư rất nhạy cảm với linh lực, nhưng nếu tự lực công kích cũng không mạnh, đó là mối hận của gia tộc bọn họ. Nhưng cũng vì chỗ thiếu hụt đó mà gia tộc bọn họ mới có thể bình an kéo dài nhiều đời, nếu không đã sớm bị thôn tính cắn nuốt.

Cuộc đối thoại của hai người tan rã trong cụt hứng, Châu Khiết Nặc có chút bận tâm, trước đây lại không phát giác ra dã tâm của Bạch Luyện, ngay cả Trầm Linh cũng nhìn lầm. Nhưng việc này, phải biểu lộ thái độ trung lập, không thể nhúng tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận