Ta lại bị nhốt lại, mặc dù hành động tự do, nhưng là tắm rửa ăn cơm thậm chí ngồi chồm hổm trong hầm cầu cũng có một nhóm người không rời nửa bước, hoàn toàn bị giám sát. Ngư Tri Nhạc nói trước khi tìm thấy Trình Sương, sẽ không thả ta đi, nếu như hắn không tìm thấy nàng, sẽ để cho ta đây thế thân nàng.
Nhoáng một cái, cũng không biết là đã qua bao nhiêu ngày, chỉ biết là cuộc sống của ta bây giờ thật sự có thể so sánh với một con heo. Ta vô cùng ưu thương đi lại trong sân, hi vọng Thủy Hành Ca có thể tìm được ta sớm một chút, có thể bớt một chút thịt.
Buổi tối ngủ, ta tính toán đường trốn chạy ngày mai, mấy ngày nay chạy bị bắt, bắt lại chạy, lặp lại liên tục, thế nhưng Ngư Tri Nhạc cũng không nổi giận, có ngày còn rất tệ hại hứng thú tán dương ta thật sự là một muội muội có sức sống, ta thiếu chút nữa thì sặc chết.
Mới vừa vào ngủ, miệng mũi chợt không thể thở, mở mắt ra dùng sức duỗi chân, cả người không thể động đậy. Trong phòng đen nhánh, căn bản không nhìn thấy người tới, hơi thở ấm áp đè xuống, ta dừng một chút, giơ tay lên sờ mặt của người kia, là Thủy Hành Ca mặt của hắn ta nhắm hai mắt cũng có thể vẽ được. Quá quen thuộc từ hình dáng cho tới tính cách, ta thiếu chút nữa khóc lên. Đưa tay ôm lấy hắn, vòng hết sức chặt.
Hắn khẽ nới tay ta ra, cũng không có lên tiếng. Ta vẫn vòng tay nhẹ nhàng ôm hắn. Cách gần một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn, ta lập tức an tâm. Ta men theo cánh tay của hắn sờ tới bàn tay, viết: Ta đang đợi ngài.
Hắn trả lời: Ta vẫn luôn tìm cô, Vũ Thiên Tầm từ Nam hải trở lại, liền tìm tung tích cô.
Không cần giải thích. . . . . . Không cần giải thích ta cũng tin tưởng hắn sẽ đến được đây, sẽ tìm ta. Ta thu hồi bàn tay, lại không nhịn được vòng tay ôm chặt hắn, thừa dịp trời tối, không nhìn thấy mặt của ta và hắn, để cho ta gan lớn một lần, như thế là tốt rồi.
Hắn không gỡ tay của ta ra nữa, yên lặng chốc lát, ta tự động nới lỏng tay, chỉ là. . . . . . Không muốn thích quá hèn mọn. Dù tướng mạo ta không bằng xinh đẹp như Nhị sư tỷ, không lợi hại như Vũ Thiên Tầm, không thông tuệ bằng người khác.
Cũng không biết hắn lấy đâu ra y phục, phủ lên người ta. Ta cúi người đi tìm giày, hắn đã đặt ở dưới chân, phát hiện thấy tay hắn, ta vội rụt chân, lung tung mặc vào. Xuống đất, theo hắn đến trước cửa sổ, quả nhiên là cửa sổ. . . . . . Cao thủ võ lâm đều đi lối này.
Mới vừa rồi cửa không có động tĩnh, vậy là hắn nhảy từ cửa sổ vào. Nói cách khác, người canh giữ ở ngoài cửa sổ, đã bị hắn giải quyết. Ta vô cùng yên tâm nhảy ra ngoài, rón rén đi theo phía sau hắn. Đến bên ngoài, có ánh sáng đèn dầu, nhìn gương mặt hắn so ở trong phòng rõ ràng hơn nhiều. Thủy Hành Ca cao hơn ta rất nhiều, đỉnh đầu mới đến bờ vai của hắn, bóng dáng cao to của hắn trùm lên, có cảm giác vô cùng an toàn.
Ta lôi kéo ống tay áo của hắn, ẩn núp mấy kẻ tuần tra, không dám thở mạnh. Võ công của Ngư Tri Nhạc ở trên giang hồ cũng là số một số hai, nếu Thủy Hành Ca gặp hắn, mặc kệ ai thắng ai thua chỉ sợ là cả hai bên đều tổn hại. Huống chi đây là địa bàn của Phong Vũ Lâu.
Ta theo hắn phi lên nóc nhà, phía dưới người lui tới chợt nhiều hơn, mơ hồ nghe: “Bên kỹ viện chạng vạng tối nay mấy cô nương đều trúng độc” “Sòng bạc phía đông có người quỵt nợ đánh ngã mấy chục huynh đệ” …, ta quay đầu nhìn về phía Thủy Hành Ca, hắn sẽ không phải là chủ mưu đi, giương đông kích tây?
Hắn trùng hợp nhìn ta, mở miệng nói: “Đợi lúc ta ôm ngươi, sẽ một mạch rời đi.”
Ta gật đầu: “Không được đi hướng bắc, Ngư Tri Nhạc ở nơi đó.”
“Ừ.”
Trong ngực Thủy Hành Ca rất ấm, ta túm chặt y phục của hắn, không dám có một động tác dư thừa. Ta cũng đã ôm qua hắn, hơn nữa không chỉ một lần, mặc dù đều là lúc hắn hóa thân . . . . . . Nghĩ đến hóa thân, ta kinh ngạc kinh: “Thủy Hành Ca, hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày mai mùng một.”
Ta gầm nhẹ: “Vậy hôm nay ngài còn tới, ta nhớ không lầm gần tối thân thể ngài sẽ bắt đầu yếu đi phải không? !”
Thủy Hành Ca đang chạy bỗng cúi xuống nhìn ta, khóe môi giương cao: “Cô mắng ta?”
Ta rụt một cái, vẫn cả gan bực tức nói: “Thả ta xuống, Ngư Tri Nhạc sẽ không đả thương ta, ngài trở về đi qua mùng một rồi tính.”
“Làm sao cô biết hắn sẽ không đả thương cô?”
Ta nhe răng: “Bởi vì hắn là nhị thập lục tỷ phu của ta .”
Bước chân của Thủy Hành Ca lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ném ta ra, nhìn thẳng tới: “Nhị thập lục. . . . . . Anh em thân thích của cô cũng thật là khổng lồ và trải rộng khắp võ lâm.”
Ta cười cười, từ trong ngực hắn thoát ra: “Cho nên ngài mau trở về đi, nếu ngài có thể thần không biết quỷ không hay đi vào, vậy rời đi cũng không thành vấn đề.”
“Ta tới dẫn cô đi đi, không dẫn cô đi được, ta tự nhiên sẽ không đi.”
“Vậy sao ngài còn dừng lại?!”
Thủy Hành Ca thong dong không hoảng hốt: “Đang chờ người.”
Chẳng lẽ trong Phong Vũ Lâu còn có nội gián của ma giáo sao ? . . . . . Không đúng, ta khó khăn một nước bọt: “Thủy Hành Ca, ngài sẽ không phải là muốn cả giáo công hãm Phong Vũ Lâu chứ?”
Thủy Hành Ca nhìn ta một cái, trên mặt đổi lại cười nhạt: “Tiêu diệt một tổ chức khổng lồ, há có thể đơn giản như vậy. Nếu Ma giáo làm như vậy, Lý Thương sẽ có lý do để ra tay rồi.”
Thấy hắn không hoảng hốt, ta cũng không khẩn trương, lợi dụng thời gian rảnh nói hết chuyện của Ngư Tri Nhạc và Trình Sương cho hắn một lần, nói xong, Thủy Hành Ca liền quăng cho ta ánh mắt đầy ý vị thâm trường nói: “Ta thấy người tương lai có thể xưng bá võ lâm, không phải Lý Thương, không phải Phong Vũ Lâu, cũng không phải là Ma Giáo, mà là Thẩm gia các ngươi.”
Ta cảm khái, có lẽ do ảnh hưởng mạnh mẽ từ ta, Thủy Hành Ca nói chuyện càng ngày càng hài hước.
Đợi một lúc, mơ hồ cảm thấy mặt đất hơi rung, ta vội tránh đến bên cạnh hắn: “Có người tới, ta thấy mặt đất rung động.”
Thủy Hành Ca bình tĩnh nói: “Ừ.”
“Vậy mau chạy đi!”
“Không vội.”
Vừa mới nói xong, chấn động càng mạnh hơn, trợn to mắt khom người nhìn, trên cỏ xanh mặt đất từng điểm từng điểm rơi xuống hố. Ta kinh hãi đứng dậy, kéo Thủy Hành Ca chạy, hắn cầm ngược lại tay ta, một tay nắm ở eo, tung người một cái, hướng cỏ xanh đạp đi. Dưới chân mất khống chế, cả người dựa vào người hắn, đất thế nhưng lõm xuống rồi !
Bụi đất bay đến đều bị Thủy Hành Ca dùng trường bào chặn lại, ngẩng đầu nhìn hắn, trên tóc rơi xuống rất nhiều bụi đất, nhìn có vẻ chật vật ta bật cười, chỉ thấy sau đó có người, không, có một đám người đang trừng ta. . . . . .
Giọng nói của Thủy Hành Ca nhàn nhạt: “Lấp lại sạch sẽ, không được lộ ra sơ hở.” Dứt lời, một tay cầm ngọn đèn dầu người khác đưa tới, một tay lôi kéo tay của ta chạy vào một động đất đen như mực.
Ta sợ hãi than nơi này nhỏ hẹp mà đào rất tinh tế, nếu để cho Ngư Tri Nhạc biết, sợ muốn nổ tung: “Thủy Hành Ca, ngài làm thế nào có thể xác định vị trí chuẩn như vậy, nếu bọn họ đào trúng phòng người khác thì làm thế nào?”
“Đây là một phân đà của Phong Vũ Lâu, muốn lấy bản đồ cũng không khó. Vốn là muốn đào vào phòng cô, nhưng phòng quá nhiều người trông giữ, động tĩnh quá lớn, vì vậy chọn nơi này.”
Bên trong động dài hẹp, âm thanh vang vọng bên tai, nghe cũng là một sự hưởng thụ. Ta theo sau lưng hắn, cúi đầu nhìn hắn đang nắm chặt tay ta, tâm lại nhảy lên: “Thủy Hành Ca, tại sao ngài lại phí khí lực lớn như vậy tới cứu ta?”
Bóng lưng của hắn có chút dừng lại, chợt ngừng bước, xoay người nhìn ta, đang định mở miệng, ta kinh ngạc nói: “Sắc mặt của ngài sao lại kém như vậy?”
Sắc mặt xanh đen, môi tái nhợt, mà tay cũng bắt đầu lạnh dần, nhiệt độ đang nhanh chóng tản đi. Ta ngạc nhiên, đây rõ ràng là chuẩn bị biến thân: “Bây giờ không phải mùng một rồi chứ?”
Thủy Hành Ca cũng là cau mày, lôi kéo ta bước nhanh hơn: “Không rõ lắm, đến bên ngoài, huyết cáp sẽ xuất hiện, ở trong này nó không phát hiện được.”
“Tại sao nhất định phải thú loại? Ta. . . . . .” Ta ưỡn nghiêm mặt, chuyện đột nhiên xảy ra, không trách ta da mặt dày được: “Ngài có thể biến thành ta…ta không ngại.”
Mi dài hơi nhíu, Thủy Hành Ca không chút suy nghĩ nói: “Không được.”
Ta bi phẫn, mới ôm một cái đã không muốn ư, ta còn không để ý ngài biến thành ta đấy ! Ta bước nhanh đi theo hắn, chỉ muốn nhanh một chút đi ra bên ngoài, ai biết trong động này có cái gì lộn xộn, hơn nữa ngộ nhỡ mấy người của hắn không theo kịp, chẳng phải là hỏng bét. Chỉ là bước chân của hắn càng ngày càng chậm, thân thể càng ngày càng lạnh. Ta nói: “Đừng miễn cưỡng, ngài ở nơi này đi, ta có thể đi ra gọi người.”
Đầu hắn cũng không thèm quay, giọng nói lạnh nhạt có chút cứng ngắc: “Nếu sau khi rời khỏi đây chỉ thấy cô không gặp ta, bọn họ sẽ lập tức giết cô.”
Ta ngẩn người, lệ che tròng mắt, không thấy rõ bóng dáng của hắn, chỉ yên lặng theo hắn đi.
Cho đến khi hắn không có cách nào đi nữa, tay cũng cứng như tượng đá, hắn mới chậm rãi xoay người: “Tại sao lại khóc?”
Ta lau nước mắt, nước mắt lại càng rơi nhiều: “Giết thì giết, ngài đừng đi nữa.” Nếu ta thoáng dùng sức, ngón tay của hắn sợ cũng sẽ như khối băng bị ta bẻ gãy. Toàn thân của hắn, cũng cứng ngắc giống như cục băng, nếu trật chân té, sợ sẽ té thành vụn băng.
Trên mặt Thủy Hành Ca bây giờ đã không còn huyết sắc, ánh mắt lại nhuộm ý cười, đầu lưỡi cứng ngắc đọc rõ từng chữ: “Ôm ta.”
“Hả?” Ta tâm tình bi thương hoàn toàn bị lời nói của hắn đánh tan thành mây khói, lúc này bảo ta ôm cũng quá không phải lúc đi, ta dứt khoát ôm lấy hắn, lạnh quá.
Lần đầu tiên không có lý do ôm hắn như vậy, nhưng lại không dám dùng quá sức, ta sợ ôm chặt hơn một chút, Thủy Hành Ca sẽ rắc rắc biến thành hai nửa.
Ngọn đèn dầu lóe lên, bấc đèn đã tắt lịm vào trong dầu, ánh lửa càng nhỏ lại. Ta nhìn này ngọn đèn dầu lóe lên, chỉ hy vọng thời gian dài ra một chút, đợi lúc đi ra ngoài bọn họ không thấy Thủy Hành Ca, có thể nào không nghe lời ta nói giết chết ta. Đợi chút, ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần, tại sao ta thấy được đèn? Ta vùi đầu ở trước ngực Thủy Hành Ca, đèn bị hắn cầm ở trên tay, tay của hắn ôm ta. Này đèn phải ở sau lưng của ta. . . . . .
Hỏi: vậy tại sao ta lại thấy được đèn?
Ta trừng mắt, ngẩng đầu nhìn, Ồ! Thủy Hành Ca! Không đúng, nếu hắn biến thân rồi, vậy ta ôm ai, lại còn mềm mại ấm áp như vậy. Ta dừng một chút, khóe miệng run rẩy, chậm chạp cúi đầu, sau đó nhìn thấy. . . . . . Nhìn thấy “Ta” ngửa đầu nhìn lên. . . . . .
“A a a a a a a!”
Vóc dáng thấp bé giơ tay lên bịt miệng ta, tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Kêu nữa bọn họ sẽ vào.”
“Ngươi là ai! Nhị thập lục Tỷ? Nhị thập bát Muội?” Giọng của ta, ta sờ cổ họng của mình, sao giọng nói lớn vậy, không đúng, ta giống như sờ thấy. . . . . . Yết, yết hầu? Ta ngửa đầu, không, cúi mắt nhìn, vịn tường khóc, “Thủy Hành Ca, ngài khốn kiếp, thế mà lại biến thành ta, không cho vòng tay ôm ngực! ! !”
Ta biến thành hắn, hắn biến thành ta. Thì ra là hắn đụng thú loại, sẽ biến thành thú loại, nhưng nếu đụng người, sẽ là trao đổi hồn phách, đây cũng chính là lý do tại sao hắn lại lựa chọn biến thành thú loại yếu ớt không có mấy năng lực tự bảo vệ, mà không phải biến thành người.
Thủy Hành Ca đưa tay vỗ vỗ vai của ta: “Cứ vậy đi, cô sẽ không phải chết rồi.”
Ta tiếp tục vịn tường khóc, rống giận: “Ta nói, không được vòng tay ôm ngực! ! !”
Thủy Hành Ca trưng ra vẻ mặt khinh bỉ, dùng mặt của ta bày ra bộ dáng trước sau như một “Phàm nhân ngu xuẩn”, khóe môi dần dần nhếch cao: “Thu Thu, nơi này của cô có ngực sao?”
“. . . . . .”