Boo Zhu nhìn Chi vẻ đầy hãnh diện. Chi đang đứng cạnh một thùng hàng, mặt ngó lơ ra điều vô can trong chuyện này.
Thám tử Kyle quay sang bà Chen, lúc này đang đứng ở lối vào tòa nhà bên kia. Ra sáng, trông bà xanh như tấm ván phía đằng sau vậy.
– Ai đây? – Kyle hỏi.
– Con trai một người em họ tôi. – Bà Chen băng qua bãi đậu xe nhỏ xíu. – Nó là đứa trẻ bị chối bỏ, anh thấy rồi đấy.
Kyle ngước nhìn lên.
– Tên cậu là gì?
– Boo Zhu. Boo Zhu biết mà.
– Cậu biết J.C Damon à? – Kyle hỏi.
Boo Zhu bắt đầu nhảy múa như một con gấu, vẻ tự hào vì đã trả lời được một câu hỏi mà không ai trả lời nổi.
– Boo Zhu rất hay như thế. – Bà Chen nói.
– Ý bà là nó không hiểu nó đang nói gì à?
– Nó biết là nó sẽ làm hài lòng anh nếu nói những gì mà anh tin là mình muốn nghe. – Bà nhìn Chi bằng ánh mắt giận dữ. – Nó sẽ nói rằng nó quen cả tổng thống nếu anh hỏi nó thế.
– JayCee Ty. JayCee Ty, bác ơi. – Boo Zhu trỏ những ngón tay ngắn ngủn về phía cửa văn phòng. – Phải không bác? Phải không?
Tyler phóng vụt vào trong nhà. Tim nó đập thình thịch. Nó cho rằng mình sắp ngất. Rất cẩn thận, nó quỳ gối xuống sàn và trườn dọc bức tường để mở cửa sổ, sau đó từ từ chui đầu vào cho đến khi có thể bao quát hết bậu cửa sổ.
– Bình tĩnh nào, Boo Zhu. – Bà Chen nhắc nhở.
– Cháu là chàng trai tốt mà.
– Cháu rất tốt. – Kyle nói. – Cháu biết câu trả lời, đúng không?
– Xin ông thám tử. – Bà Chen nói. – Về đầu óc thì nó chỉ là một đứa trẻ thôi. Nó không hiểu gì đâu.
– Ty là ai? – Kyle hỏi.
– Ty R. Ty R. – Boo Zhu kêu lên.
– Tyler à?
– Ty R, JayCee.
– J.C Damon?
Boo Zhu bắt đầu hát một bài không nhịp điệu và nhảy múa, trông rất thỏa mãn.
Kyle quay sang Chi.
– Thế còn cậu? Cậu có biết J.C Damon không?
Mắt Tyler ngập nước. Nó quá sợ hãi, nó nghĩ nó sắp tè dầm ra quần như trẻ sơ sinh mất rồi.
– Nếu cậu không biết điều này, – Kyle nói. – thì tôi cần phải thông báo rằng J.C Damon bị nghi ngờ liên quan đến một vụ án mạng, trong số hàng loạt những vụ án khác nữa. Nếu cậu bảo vệ hắn ta, cậu cũng trở thành tòng phạm. Nếu hắn ta sử dụng xe của cậu để gây án, thì chính cậu cũng có thể bị kết án.
Chi nhìn bà bác trong giây lát. Gã nói vài câu bằng tiếng Trung.
– Bác không thể liều mình, bác ơi. Nói dối cảnh sát cũng là một tội nghiêm trọng.
– Thế tội phản bội gia đình thì sao? – Bà Chen phản đối.
– Nó không thuộc về gia đình mình.
– Cậu phải trung thành với tôi, Chi. Nếu cậu làm thế, coi như tôi từ mặt cậu.
– Chúng ta có thể đi vào trung tâm. – Kyle nói. – Ở đó tôi có phiên dịch. Nếu tôi tin cậu đang nắm giữ thông tin thì chúng tôi có thể giữ cậu lại làm nhân chứng.
Bà Chen quay sang anh ta.
– Anh nghĩ tôi là đồ ngốc sao, thám tử Kyle. Tôi là một phụ nữ thông minh có thể nói được hai thứ tiếng. Anh đừng có bắt nạt người quá đáng. Tôi sẽ gọi luật sư, khi mà chuyện này xảy ra thì ông ta là luật sư đại diện cho công việc kinh doanh của tôi, gia đình tôi, bao gồm cả cháu trai tôi nữa.
– Bà không thể ngăn cản cháu bà nói chuyện với chúng tôi. – Kyle nói. Anh ta lại quay sang Chi. – Cậu có biết J.C Damon không?
Chi quay sang nhìn bác.
Tyler nín thở.
– Tôi tôn trọng sự từng trải của bác tôi. – Chi nói một cách khúm núm, đầu cúi xuống. – Là bà chủ trong gia đình, bác ấy là người biết nhiều nhất. Bác ấy đã cho rằng chúng tôi nên tham vấn ý kiến của luật sư.
Kyle lại quay sang Boo Zhu, lúc này vẫn đang đắm chìm trong thế giới hân hoan của chính mình khi lẩm nhẩm tự hát một mình.
– Boo Zhu? Cậu biết J.C Damon không?
– Thật là độc ác. – Bà Chen kêu lên. – Anh nên thôi ngay cái trò này đi.
– Có. – Boo Zhu nói, nhưng nụ cười hãnh diện đã tắt ngay trên khuôn mặt tròn vành vạnh khi nó nhìn sang bà Chen. – Ty R sẽ buồn? Đúng không, bác?
Kyle lờ bà Chen đi.
– Tyler là em trai của J.C đúng không?
Boo Zhu nhìn bà Chen, khuôn mặt đỏ ửng lên khi nó bắt đầu nhận thức được rằng mình đã làm một điều gì đó nghiêm trọng.
– Đúng không, bác. Đúng không?
Kyle quay sang người đồng nghiệp.
– Thằng nhỏ đâu?
– Nó chui vào trong kia rồi.
– Tôi muốn nó ra đây. Ngay bây giờ.
Tay thám tử cao lớn bắt đầu đi về phía văn phòng.
Tyler đã lẩn nhanh như một con thỏ. Trên ti vi, cảnh sát đã làm tất cả những gì mà họ không được phép làm. Jace luôn luôn dặn nó không được tin tưởng họ. Không được tin tưởng ai ngoại trừ những người trong gia đình. Cuộc sống của nó phụ thuộc vào điều đó.
Nhanh như cắt, nó tụt xuống sảnh và trèo lên gác. Nó chạy nhanh như một cơn lốc về phòng mình, chộp lấy ba lô và chiếc máy bộ đàm. Rồi nó ra ngoài và trèo lên tận mái nhà. Trong vườn không có ai. Ông già Chen đã đi gặp mấy ông bạn thân để chuyện gẫu rồi.
Tyler nằm dán bụng xuống gờ mái nhà và nhìn được toàn cảnh bên dưới. Bãi đậu xe trống không, chỉ còn mỗi Boo Zhu ở đó, đang ngồi vắt vẻo lên một thùng hàng, người đu đưa và miệng thì than khóc.
Tyler cảm thấy thương gã. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính thằng Chi đã ép gã làm việc này. Hắn đã nói rằng hắn sẽ rất tự hào nếu gã có thể nói với cảnh sát rằng gã biết Jace. Giờ thì Boo Zhu vừa sợ vừa buồn. Gã không hiểu tại sao tất cả mọi người đều không vui vì tiết lộ của gã. Cũng không hiểu tại sao ngay cả Chi cũng bỏ gã nữa.
Tim nó lại đập mạnh như trống làng. Tyler căng người ra lắng nghe tiếng bước chân hay bất kỳ giọng nói nào bên dưới, trên cầu thang hay trong căn hộ của nó. Có lẽ họ vẫn đang tìm nó ở dưới nhà. Nó sẽ chờ. Nó sẽ đếm từ 100. Khi nào nghe thấy họ sắp trèo lên mái thì nó sẽ phi xuống.
Nó chùi hết nước mắt đọng trên mặt.
Một trăm, chín chín, chín tám…
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không nghe thấy họ đến gần? Mạch nó đập nghẹn lên tận tai.
Chín bảy, chín sáu, chín lăm…
Họ có giữ nó làm nhân chứng không? Bắt vào tù ấy?
Chín tư, chín ba…
Rồi họ sẽ gọi ngay cho Hội Bảo trợ Gia đình và Trẻ em?
Chín hai…
Nếu họ tước được cái máy bộ đàm này thì họ sẽ tìm ra Jace.
Chín mốt.
Nếu Hội Bảo trợ Gia đình và Trẻ em đến mang nó đi thì Jace sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa. Mãi mãi.
Nước mắt lại bắt đầu tuôn ra xối xả. Tyler trườn lùi lại, rồi chạy sang phía bên kia và bắt đầu tụt xuống bằng lối cứu hỏa. Cầu thang sắt này đã rỉ lắm rồi. Một số mối hàn còn gần bung ra khỏi tường. Tyler nhỏ người nên chắc chiếc thang vẫn chịu được, nhưng nó cứ rung lên bần bật. Nó hy vọng không ai nghe thấy gì.
Chân nó chuyển động nhanh hết sức. Nó nhanh nhẹn, nhưng vì sợ quá nên đâm ra cuống. Nó bị vấp mũi giày và sém ngã đến nỗi phải chộp vội thanh cầu thang, đốt ngón tay như sắp rụng ra và cùi chỏ thì đau điếng.
Xuống dưới, còn một đoạn hai mét rưỡi nữa nhưng thang đã bị rút để ngăn không cho ai trèo lên từ bên dưới. Tyler cố gắng hạ cái thang xuống bằng cả hai tay nhưng việc này quá sức của nó.
Không quản nguy hiểm, nó trèo như một con khỉ sang mặt thang bên kia. Mặt đất vẫn còn cách xa. Nó sợ đến không dám nhìn xuống nữa. Nó đu chặt lấy phần thang bên trên và dậm lên dậm xuống trên thanh ngang của cái thang bên dưới. Cái thang nhích xuống từng tí một rồi rơi thẳng xuống đất và đột nhiên dừng lại. Tyler bị giật mạnh ra khỏi thang. Nó ngã xuống đất với khoảng cách chừng một mét, lưng nện xuống nền đất. Nó lăn tròn bằng cả chân và tay. Nó phải chống chân vào tường gạch để phanh lại cho đỡ quay cuồng.
Những cảnh sát vẫn đang ở bên trong và con hẻm này là lối thoát duy nhất. Nếu rẽ phải thì nó sẽ ra ngay đến mặt phố, nhưng nó sợ rằng ở đó cũng có xe cảnh sát chực sẵn. Nếu nó rẽ trái thì bắt buộc phải băng qua bãi đậu xe. Nếu đúng lúc đó thám tử Kyle chạy ra ngoài… hoặc Chi…
Nó rẽ sang trái và lúi húi đi dọc mặt sau tòa nhà, quan sát cẩn thận xung quanh lúc vọt đến góc ngoặt. Bãi đậu xe và khu bốc dỡ hàng chỉ có mỗi Boo Zhu đang ngồi đó than vãn. Tyler hít thở thật sâu và lấy hết sức bình sinh chạy vụt qua khu vực trống huếch này. Nó nấp sau đống gỗ, chỗ mà thám tử Parker đã phát hiện ra nó.
Tyler không biết tại sao Kyle và Roddick lại đến đây hỏi lại những câu hỏi cũ. Thậm chí họ còn không biết chiếc Mini Cooper đã bị mang đi mất rồi. Có khi họ là cớm dởm cũng nên. Có lẽ họ là người xấu. Hay chính họ đã giết người đàn ông kia khiến Jace bị vạ lây.
Cho dù họ là ai thì Tyler cũng không thích họ. Parker mới là người tốt, cho dù ông ta có là cớm đi chăng nữa. Bà Chen gọi Kyle là kẻ khoác lác là đúng lắm.
Không rời mắt khỏi mấy tòa nhà, Tyler đi dọc con hẻm đến bãi đậu xe chỗ mà Parker đã đuổi kịp nó, rồi đi theo ngách hẹp giữa hai tòa nhà. Chính ở chỗ này Parker đã bị mất dấu nó. Chiếc ba lô đập qua đập lại trên lưng.
Ra đến vỉa hè, Tyler thụp mình xuống và ngoái nhìn về khu chợ cá. Người qua lại kìn kìn trên phố. Chẳng ai để ý đến nó đang lúi húi trong ngõ hẻm, nửa người nấp sau tấm bảng đen quảng cáo cho những mặt hàng đại hạ giá trong ngày.
Nó nhìn thấy Kyle và Roddick bước ra vỉa hè, khiến người đi lại xung quanh họ như những dòng chảy trượt quanh viên sỏi cuội. Họ đang trao đổi gì đó với nhau, chân tay khoa lên. Kyle rút điện thoại ra và nói chuyện với một người nào đó. Roddick hai tay chống nạnh, nhìn tới nhìn lui con phố, nhìn thẳng vào chỗ Tyler đang nấp nữa. Hình như thế.
Tyler nín thở. Một phụ nữ gày gò có mái tóc dài màu đen và đeo cặp kính đen to bản đang dẫn chó đi dọc vỉa hè. Ánh mắt con chó hướng về phía Tyler. Nó cào móng xuống vỉa hè và kéo căng dây xích, mồm sủa ông ổng, cố gắng lôi bà chủ đến chỗ tấm biển quảng cáo.
Người phụ nữ cau mày và kéo giật xích lại.
– Orson, không được.
Roddick vẫn quan sát dọc con phố.
Con chó Orson thì vẫn sủa dữ dội. Tyler cố gắng suỵt con chó để bảo nó im lặng. Cuối cùng người phụ nữ cũng nhìn thấy nó. Bà giật mình lùi lại một bước. Tyler nhìn bà ta bằng ánh mắt van xin và để một ngón tay lên môi.
Roddick quay lại hai bước và Kyle nói gì đó với ông ta rồi cất điện thoại trở lại vào túi. Họ đi ra chỗ chiếc xe đang đậu trước vòi cứu hỏa và chui vào trong xe.
Người phụ nữ có con Orson tỏ thái độ chẳng quan tâm gì đến Tyler và lại bước tiếp. Orson thì cứ cố trì lại nhưng cuối cùng vẫn phải đi theo sợi dây xích. Những tay thám tử phóng vào dòng người ngồn ngộn mà không hề ngoái nhìn ra ngoài.
Tyler thở hắt ra. Đầu nó chếnh choáng và mắt thì hoa lên. Nó dựa người vào tường và tự hỏi không biết đến lúc nào tim nó mới thôi đập thình thịch thế này.
Nó hạ chiếc ba lô xuống và lục tìm túi trước để lấy chiếc máy bộ đàm.
– Trinh sát gọi Biệt kích. Trinh sát gọi Biệt kích. Có nghe thấy không?
Không tiếng đáp lại.
– Trinh sát gọi Biệt kích. Anh có ở đó không, Biệt kích?
Im lặng.
Tyler áp chiếc máy bộ đàm lên má và nhắm mắt lại. Nguy hiểm đã qua rồi, và giờ là cảm giác sợ hãi và u ám thế vào đó. Nỗi sợ làm tim nó nhói lên và nó ước gì mình không quá lớn thế này để có thể chui vào lòng ai đó và được những cánh tay quàng xung quanh bảo vệ như một em bé.
Nơi an toàn duy nhất của nó là trong gia đình Chen giờ đã mất rồi. Cái ngôi nhà duy nhất của nó, gia đình duy nhất của nó đã bị phát giác và đe dọa. Chỗ an toàn duy nhất nữa mà nó biết đến trong đời là anh trai thì cũng chẳng còn nữa.
Nó chưa bao giờ cảm thấy cô đơn thế này.
Nó nhìn ra phố, mọi người vẫn tiếp tục một ngày của họ mà không ai biết rằng nó đang cô đơn và sợ hãi. Có lẽ chưa lần nào trong đời nó gặp phải cảnh này.
Tại sao lại là mình mà không phải là cái gã giao hàng đang chạy qua đường kia? Tại sao lại là mình mà không phải người phụ nữ đang đẩy đồ vào xe chở hàng? Tại sao lại là mình mà không phải là người đàn ông vừa bước ra khỏi ô tô kia?
Nó đã làm Jace phát điên khi cứ hỏi những câu tương tự. “Tại sao lại là em mà không phải ai khác?” Tại sao điều này lại xảy ra với nó? Không cha, không mẹ. Tại sao cái gia đình mà nó biết lại là gia đình của một người khác? Jace đã nói với nó rằng cứ hỏi những câu như thế là rất vô lý, nhưng Tyler vẫn cứ tự hỏi mình thế. Một số câu hỏi không bao giờ có lời giải đáp, Jace nói vậy. Cuộc sống là như thế và tất cả những gì chúng có thể làm là sống theo một cách tốt nhất có thể.
Tyler lấy ống tay áo chùi mũi và nhắm mắt lại để ngăn những giọt nước mắt sợ hãi. Nó tin anh trai mình. Nó sẽ cố gắng hết sức để làm những gì mà Jace sẽ làm. Giờ không phải lúc để khóc. Nó phải tập trung động não. Cái chỉ số IQ 168 sẽ là vô dụng nếu như nó không sử dụng vào lúc cần thiết.
Thế là nó nhắm mắt lại và tưởng tượng rằng mình đã nhốt hết nỗi sợ vào một cái hộp, rồi chôn chặt cái hộp vào trong lòng. Giờ nó cần can đảm suy nghĩ thay vì cứ đứng đó chờ đợi những người không bao giờ đến.