Giết Người Đưa Thư

Chương 37


– Tôi tìm được thông tin về Davis rồi. – Ruiz nói khi Parker ngồi xuống ghế. – Ngoài vài vụ buôn ma túy nho nhỏ thì nó đã có hai tiền án về tội hành hung người khác.

– Chắc hắn làm việc này để bù lại chỗ nợ nần chưa thanh toán được với mấy thằng to đầu. – Parker suy đoán.

– Nó ra tù được hai năm rồi. – Ruiz tiếp tục. – Và luật sư hắn thuê cho vụ gần đây nhất là Leonard Lowell.

Parker gật đầu.

– Địa chỉ gần đây nhất của hắn là ở đâu?

– Nó vừa mua một căn nhà trên đồi Hollywood. Hắn luôn phải thông báo việc chuyển nhà cho phòng giám sát.

– Nếu tôi lên đó thì liệu có gặp Bradley Kyle đang đứng đó chào mừng không nhỉ? – Parker nói.

Anh nhìn nữ đồng nghiệp, chờ đợi một câu trả lời. Ruiz chỉ thở dài và nhìn đi chỗ khác.

– Anh muốn tôi nói gì đây, Parker? Phòng Cướp của – Giết người có thể lấy bất cứ thứ gì mà họ muốn…

– Lấy cả đồng nghiệp của tôi nữa hả?

– Anh ám chỉ gì thế?

– Ý tôi là mục đích của tôi và mục đích của cô đang không trùng nhau.

Parker đứng lên và đi đi lại lại, cố gắng tỏ ra giận dữ.

– Tôi sẽ không vì anh mà nói dối họ đâu. – Ruiz nói. – Anh đã làm được gì cho tôi nào? Tôi phải cân nhắc đến sự nghiệp của tôi nữa chứ.

– Sự nghiệp nào vậy?

Cô ta nhìn anh, vẻ bối rối và thất vọng, cả hơi sợ hãi nữa.

– Cô có muốn điều tra án mạng không? – Parker vẫn đi đi lại lại, tay khoanh trước ngực, vai căng lên. – Hay chuyện này chỉ như một cuộc dạo chơi đối với cô thôi?

Hai thám tử ngồi góc bên kia quay sang quan sát cuộc chiến tranh đang leo thang. Ruiz lừ mắt về phía họ.

– Nếu anh muốn nói gì với tôi, Parker, thì tôi nghĩ là chúng ta nên ra một chỗ khác.

– Sao tự nhiên lại khiêm tốn thế? Cô vẫn thích phô diễn trước mặt người khác cơ mà.

– Anh là đồ khốn kiếp. – Cô ta nghiêng người về phía trước. – Hay anh đang đùa tôi đấy?

– Cô có biết Alex Navarro không?

Im lặng.

– Tôi coi đó là câu trả lời Không. – Parker nói. – Alex Navarro là người quản lý hồ sơ của tụi gangster người La Tinh.

– Ồ có, – Cô lắp bắp. – Lâu quá rồi tôi không liên lạc với ông ta.

– Alex Navarro có thể kể tên từng băng xã hội đen ở Los Angeles này. Nếu cô hỏi ông ta cách đây năm năm, hồi tháng Sáu có ai bị giết thì không những ông ta trả lời được câu hỏi mà còn kể cho cô từng chi tiết nhỏ liên quan đến vụ đó như quần lót của nạn nhân hiệu gì lúc người ta tìm thấy xác. Thế mà Navarro tuyệt đối không thể nhớ được có cô Renee Ruiz nào đó phụ trách bộ phận quản lý tụi xã hội đen này.

– Thế sao? – Cô nói vẻ thách thức. – Thế nghĩa là tôi đã không làm việc cùng ông ta. Có chuyện gì quan trọng không vậy?

– Cô, một cô nàng lúc nào cũng cồn cào tham vọng mà lại bỏ lỡ cơ hội tự đánh bóng mình với cấp trên thân cận nhất à. Chẳng lẽ cô không bao giờ mò đến chỗ ông trùm hay sao?

– Anh coi tôi là con điếm đấy à?

– Câu đó còn là một lời khen đấy. – Parker ngắt lời. – Tôi đang gọi cô là kẻ dối trá.

– Mẹ nhà anh, Parker.

– Tôi còn gọi cô là đồ chuột cống nữa. Ai nhét cô vào đây? – Parker hét lên.

– Anh sao thế? Anh làm thế để làm gì?

– Bởi vì tôi kiệt sức rồi. – Anh nhìn thẳng vào mặt cô. Nhưng với bản lĩnh của mình, cô ta không hề lùi lại. – Tôi không muốn bị chơi thế này. Cô đã cung cấp cái gì cho Bradley Kyle?

– Anh là đồ khốn kiếp. Tôi chẳng việc quái gì phải nói chuyện với anh nữa cả.

– Cô đưa gì cho nó?

– Tất cả những gì mà anh không mang theo người. – Cô ta thú nhận.

– Cô đã nói cho chúng biết về Davis và cả địa chỉ của hắn nữa?

– Tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

– Cô luôn có sự lựa chọn đấy thôi. Lẽ ra cô nên nói với chúng rằng mọi thứ tôi cầm đi hết rồi. Lẽ ra cô có thể lờ đi thông tin về địa chỉ nhà Davis.

– Họ đang thụ lý vụ này. – Cô nói với vẻ rã rời. – Anh không làm nữa đúng không nào? Đấy có còn là vụ của anh nữa đâu, Parker. Tôi cung cấp thông tin cho họ bây giờ hay sau đó thì có khác gì nhau nào? Cuối cùng rồi họ vẫn cứ có thông tin thôi.

Fuentes thò đầu vào trong phòng.

– Có chuyện quái gì thế?

– Anh ta điên rồi. – Ruiz nói rồi tuôn ra một tràng tiếng Tây Ban Nha.

– Đi vào phòng tôi mau. – Fuentes nói. – Cả hai người. Ngay bây giờ.

– Tôi phải đi rồi. – Parker dợm bước đi. – Tôi có việc cần làm gấp.

– Có việc gì thì cứ làm ở đây đi, Kev.

Parker dừng lại, cân nhắc. Nếu anh đi thì Fuentes cũng không dám ngăn cản nhưng nếu thế thì Ruiz sẽ có thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Mà anh thì muốn giải quyết nhanh chuyện này, ngay bây giờ.

Họ bước vào phòng Fuentes. Ruiz tiến vào góc trong phòng còn Parker đứng ngay cạnh cửa. Anh không chờ Fuentes lên tiếng mà đối mặt với người đội trưởng.

– Cô ta ở đâu ra vậy? Ai cử cô ta đến đây?

– Đừng có hoang tưởng thế. – Fuentes nói.

– Anh ta mất kiểm soát rồi. – Ruiz nói, tay khoanh chặt trước ngực.

Parker vung tay lên và đi thành vòng tròn.

– Tại sao không ai trả lời cái câu hỏi khốn kiếp này thế?

– Cô ấy đến từ đội…

– Đừng có lòe bịp tôi. – Parker hét lên. – Tôi biết cô ta không làm cho đội quản lý tụi xã hội đen Latinh.

– Nếu cậu không thích những câu trả lời này thì thôi đừng có hỏi nữa. – Fuentes nói bằng giọng điềm tĩnh. – Nó là thế nào thì như thế, Kev ạ.

– Phải, nó là thế nào thì như thế. – Parker gật đầu. – Tôi biết cô ta đang nói dối, vì thế tôi đoán là ông cũng nói dối nốt.

Fuentes không hề tỏ ra phật ý.

– Cô ấy là thực tập sinh của anh. Cô ấy ở đâu ra thì quan trọng gì nào. Việc của anh là huấn luyện cô ấy.

– Sẽ là vấn đề nếu như đó không phải là lý do để cô ta đến đây. – Parker nói. – Cô là ai thế, Ruiz? Một con chuột chũi của Phòng Cướp của – Giết người à? Hay một con chuột cống của Sở Mật vụ? Hãy cứ làm công việc đào khoét của cô đi.

Một lần nữa chẳng ai đáp lời anh. Ruiz và Fuentes trao đổi cho nhau cái nhìn vẻ như họ biết một điều gì đó mà Parker không biết. Anh quan sát họ, tự hỏi thực ra thì anh còn có thể mong đợi gì được ở những người này, chí ít là Fuentes. Lẽ ra anh phải học được bài học này từ lâu lắm rồi. Mà anh đã học được rồi đấy thôi. Anh đã tự sa thải mình một lần rồi và giờ thì anh đang có một vụ để khởi động lại, cuối cùng lại thành ra thế này.

– Mẹ kiếp. – Anh bước ra cửa.

– Parker, anh định đi đâu thế?

– Tôi có việc phải làm.

– Anh có làm vụ Lowell nữa đâu. – Fuentes nói. – Anh phải bàn giao tất cả cho phòng bên kia trước khi họ điên tiết lên và khép anh vào tội cản trở người thi hành công vụ.

– Họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. – Parker nói. – Tôi không biết họ nhận vụ này vì lý do gì nhưng tôi đang bắt đầu ráp được các đầu mối với nhau rồi và tôi sẽ không đưa dây cương cho họ để mà thu mình vào hậu trường đâu.

– Cậu sẽ mất nghiệp vì chuyện này đấy, Kev. – Fuentes nói. – Hãy tránh đường cho họ đi.

– Tôi không quan tâm. – Parker đặt tay lên nắm đấm cửa. – Cứ sa thải tôi nếu anh muốn. Nếu anh không muốn bị liên lụy thì hãy cứ làm nốt các phần việc của tôi nhưng riêng vụ này là của tôi, và tôi sẽ theo đuổi nó, cho dù với tư cách là một công dân thường đi chăng nữa.

– Kev…

– Anh biết rồi đấy. Hãy cứ làm những gì mà anh nghĩ là nên làm. Hãy cứ nói với lũ trơ tráo kia rằng cuối cùng tôi cũng bị mắc bẫy rồi. Tôi sẽ mất sáu tháng tới để chịu đựng bị tra tấn. Anh cứ việc nhún vai nhưng hãy yên tâm, cái đồ phân dơi điên rồ như tôi chẳng làm liên lụy đến anh đâu.

Fuentes nhìn anh thở dài.

– Tôi không phải kẻ thù của cậu, Kev. – Cuối cùng ông cũng lên tiếng. – Anh phải biết khi nào thì nên làm việc gì chứ.

Parker quay sang Ruiz.

– Cô không bình luận gì à? Cô không định bảo tôi rằng chuyện này sẽ bị ghi vào sổ lưu đấy chứ? Dù cô làm việc cho ai thì tôi cũng cực kỳ thất vọng vì cô rồi.

Cô ta không có gì để nói.

– Dù sao thì thế cũng tốt. – Parker nói. – Cô xoay tôi như chong chóng rồi. Giờ có mang cô cho chuột cống xơi tôi cũng không dám.

– Anh không biết mình đang nói gì đâu. – Ruiz nói vẻ đã mất hết kiên nhẫn.

– Ngược lại thì có. – Parker đáp. – Tôi thấu hiểu được cái chủ đề là làm thế nào đè đầu cưỡi cổ được thằng Kev Parker. Tôi có khối kinh nghiệm rồi. Tôi sẽ đi khỏi đây, nếu không còn việc gì cho tôi quay lại nữa. C’est la vie. Chúa hiểu được là tôi không làm việc này vì tiền.

– Thế anh làm vì cái gì? – Ruiz hỏi bằng giọng châm chọc.

– Có phải đó là những gì mà tôi đang làm không ấy à? – Parker hỏi và phá lên cười, cho dù chẳng có tí hài hước nào ở đây cả. – Làm thế nào để Parker mua được chiếc Jag chứ gì? Làm thế nào để Parker mua được căn hộ hạng sang ở khu phố Tàu phải không? Rồi làm thế nào Parker sắm được quần áo đẹp?

– Đúng đấy? – Cô ta nói cộc lốc. – Làm thế nào mà anh sống được như thế với đồng lương cảnh sát?

– Chẳng làm thế nào cả. – Anh trả lời. – Và câu trả lời là chuyện ấy chẳng quan đếch gì đến ai cả.

– Có liên quan nếu như anh đang kiếm tiền…

– Các người kinh ngạc phải không. – Anh nhìn cô ngờ vực và lắc đầu. – Quá nửa đời người tôi không làm gì khác hơn là một thằng cớm tốt của nợ. Ngày nào tôi cũng đến đây, đèo đẽo theo đuổi các vụ đến một trăm mười phần trăm công sức, huấn luyện những cục phân như cô để rồi dâng cô lên cái nơi mà lẽ ra nửa thập kỷ vừa rồi tôi phải ở lại đó. Và cô thì cứ chúi mũi vào soi mói tôi chỉ bởi vì tôi không mua áo ở cửa hàng JC Penney?

– Tôi chẳng có lỗi gì với anh khi tôi chỉ làm công việc của mình. – Ruiz nhìn thẳng vào mắt anh. – Trong ba năm vừa rồi anh đã trả hết hai khoản nợ, của anh và của cha mẹ anh. Anh mua một căn hộ hạng sang ở khu phố Tàu, anh bắt đầu diện đồ hàng hiệu và anh cưỡi Jaguar trong những ngày nghỉ làm. Phòng cảnh sát hình sự Los Angeles không trả nổi lương cho anh để làm những điều đó. Làm sao anh lại không nghĩ đến việc Sở Mật vụ để mắt đến anh nhỉ?

Mặt Parker càng lúc càng nóng bừng bừng.

– Cô có bằng chứng gì để chống lại tôi không? Cô có hồ sơ nào để chống lại tôi không?

– Để liệt kê ra thì có. – Cô trả lời. – Chúng tôi đã thấy anh làm hỏng một vụ xử án mà tay bị cáo giàu nứt đố đổ vách đã thoát tội một cách dễ dàng. Và kể từ đó, thu nhập của anh cứ lũy tiến hàng năm. Anh có cần bút chì để nối các điểm lại với nhau không, Parker?

– Thật tởm lợm đến không thể tin được. – Parker lẩm bẩm. – Sở Mật vụ chõ mũi vào tôi đến thế kia ư. Giradello không thể ra mặt loại bỏ tôi nên các người mới trườn vào cửa sau bợ đỡ cho hắn chứ gì? Tôi chỉ muốn hỏi cô là tại sao cô không gọi tôi lên mà hành, nhưng dù sao tôi cũng biết cung cách làm việc của Sở Mật vụ rồi. Cứ khủng bố đã rồi thẩm vấn sau.

– Cậu không thể có thái độ cộng tác hơn được hay sao? – Fuentes hỏi.

– Không, tôi chẳng làm điều gì sai trái cả. Tôi không làm chuyện phi pháp. Còn tôi làm gì với quỹ thời gian riêng là việc của tôi. Đã quá nhiều năm tôi chẳng làm gì mà chỉ chúi mũi vào công việc này và nó mang lại cho tôi cái gì nào?

– Nếu anh ghét công việc này đến thế thì sao không xin từ chức đi? – Ruiz hỏi.

Parker lắc đầu rồi lại ôm lấy đầu như thể đã thất bại hoàn toàn với việc diễn giải cho lũ đần độn thiển cận này hiểu ra vấn đề.

– Cô có nghĩ trước khi nói không đấy? – Parker hỏi, ngạc nhiên vì sao lại có người chậm hiểu đến thế. – Tôi không ghét công việc này. Tôi yêu nó. Cô không hiểu à? Tại sao tôi lại phải ở lại nếu tôi ghét nó và khi người ta trả cho tôi một đồng lương có sáu chữ số? Tại sao tôi lại không bảo cô biến đi cho khuất mắt nhỉ?

Ruiz chỉ nhìn anh, cố gắng làm ra vẻ tự mãn và kiêu ngạo mà chẳng làm được.

– Nếu cô không đoán ra tại sao tôi vẫn ở lại đây làm việc thì cũng phải biết những gì mà cô biết về tôi chứ, phải nắm được những thông tin mà cái người cử cô đến đây cung cấp cho cô chứ. – Parker nói. – Chắc cô cũng chẳng bao giờ biết được đâu nhỉ.

Nếu là ngày xưa thì chắc anh đã nói khác. Đó là khi hình ảnh của anh rực rỡ với lớp lớp vụ án được quét sạch trong vòng một tháng. Rồi khi những ánh hào quang đã rời bỏ anh và anh buộc phải nghiêm khắc với chính mình. Nó dần khiến anh cảm thấy rằng công việc của mình thực ra là một điều gì đó khác, sâu sắc hơn và ý nghĩa hơn, và anh tự hài lòng ở một mức độ khác.

– Thế cô làm điều này là vì cái gì, Ruiz? – Anh hạ giọng. – Quyền lực à? Thăng tiến à? Bị điều khiển à? Tôi sẽ nói cho cô ngay bây giờ, thế chưa đủ đâu. Nếu đó là mục tiêu duy nhất thì sau khi cô đạt được điều đó cô định sẽ làm gì tiếp theo? Điều đó có ý nghĩa gì với cô nào? Cô sẽ còn lại những gì?

– Có sự nghiệp. – Cô trả lời.

– Cô chẳng có gì cả. – Parker đáp. – Hãy nhìn lại mình đi. Cô không có gì cả đâu. Tôi biết.

Anh nhìn sang Fuentes, lúc này đang lảng tránh ánh mắt của anh. Đi làm việc của mình thôi, Parker cay đắng nghĩ. Đó là cách duy nhất để phản ứng lại lũ người không kiểm soát được hành vi của họ.

– Tôi nghỉ nửa ngày còn lại.

Không ai ngăn anh lại khi anh bước chân ra phía cửa vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận