Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 31: 31: Đi Qua Những Đám Mây Giữa Núi



Từ Tekapo đến núi Cook chỉ mất hơn một giờ chạy xe, bọn họ không vội vàng, đi đi dừng dừng, lúc đến chân núi thì trời đã xế chiều.
Núi Cook là ngọn núi cao nhất ở New Zealand.

Sông băng núi tuyết có độ cao thấp hơn so với mặt nước biển cộng thêm gần biển nên rất hiếm thấy ở Bắc và Nam Cực, ngoài khơi có thảm thực vật rừng mưa nhiệt đới phong phú, với cảnh quan độc đáo này khiến nó trở thành điểm thu hút tiêu biểu của New Zealand.
Theo truyền thuyết, vùng đất thánh trên đỉnh núi Cook là nơi sinh sống của các vị thần.

Ngày qua ngày, ông nhìn trái đất với đôi mắt dịu dàng, phù hộ tất cả những sinh linh ở vùng đất này.
Người Maori kính trọng gọi ông là “Orachi”, có nghĩa là “những ngọn núi trên mây”.
Lâm Xuất thấy những ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ ngày càng gần, những đỉnh núi thực sự ẩn trong những đám mây mù sương.

Xa hơn, là toàn bộ dãy Southern Alps hùng vĩ vươn thẳng lên bầu trời.

Khi sức mạnh thiên nhiên hùng vĩ này hiện ra trước mắt, tất cả ngôn ngữ và màu sắc đều mất đi ý nghĩa ban đầu, con người giống như con kiến nhỏ bé, trong lòng chỉ còn lại sự kính sợ, muốn khuất phục dưới chân nó.
Ngoài phong cảnh cuối đường, dưới chân núi còn có 4 tuyến đường đi bộ chuyên nghiệp có thể đi sâu vào sông băng Tasman một cách an toàn, tiếp xúc gần với những dòng sông băng màu trắng sữa và hang động băng xanh ngoạn mục, thu hút nhiều người đam mê đi bộ đường dài và các nhiếp ảnh gia, càng gần Núi Cook, các phương tiện trên đường cũng bắt đầu nhiều lên.
Có điều Thẩm Phong Lai không vội lên núi, thay vào đó y đi lên dốc dọc theo con đường quanh co, đi ngang qua tấm biển báo “Công viên Rừng Quốc gia Núi Cook”, rồi đỗ xe tại trung tâm du lịch dưới chân núi.
Trung tâm du lịch không lớn, tường ngoài của ngôi nhà hầu như đều là kính sạch sẽ, nhìn từ xa nó như ẩn mình trong khu rừng rộng lớn.

Gần đường núi chỉ có một quán cà phê dạng chòi gỗ, cung cấp chỗ nghỉ ngơi, ăn uống đơn giản cho người leo núi.
Ông chủ ở đây, Daniel, là bạn của Thẩm Phong Lai.

Nghe nói hắn cũng không phải người New Zealand, nhưng vì tình yêu vĩnh cửu với bầu trời sao và những ngọn núi phủ tuyết, hắn đã từ bỏ cuộc sống ban đầu của mình khi còn trẻ và định cư dưới chân núi Cook.
Lâm Xuất vừa xuống xe, một trận gió liền thổi vào mặt, gió mang theo hơi thở của sông băng, lạnh đến thấu xương.

Anh bất giác rùng mình, rồi quấn chặt chiếc áo khoác lông mỏng của mình.
Trên người Thẩm Phong Lai còn mang một chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng nhìn y có vẻ không lạnh chút nào, y gọi Zart ra khỏi xe, mỉm cười vẫy tay về phía trước.
Lâm Xuất nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước quán cà phê nhà gỗ, vừa thấy Thẩm Phong Lai, liền nhanh chóng bước tới chào hỏi.

Hai người ôm nhau một lúc rồi lại tách ra.
“Finn, đã lâu không gặp.” Daniel lớn tiếng nói, “Còn Zart, vẫn đáng yêu như ngày nào.”
“Đúng vậy, Daniel, đã lâu không gặp.” Thẩm Phong Lai cười nói, sau đó quay đầu tìm Lâm Xuất, phát hiện Lâm Xuất đứng một mình ở phía sau, liền giục: “Tiểu Xuất, mau vào phòng thôi em.”

Trong phòng có một lò sưởi kiểu cũ, ngọn lửa đang cháy bập bùng, Lâm Xuất vừa bước vào đã cảm nhận luồng không khí ấm áp bao trùm lấy mình.

Anh thoải mái thở dài, cởi áo khoác ra, Thẩm Phong Lai đang nói chuyện với Daniel thuận tay cầm lấy, giúp anh treo lên móc áo bên cạnh lò sưởi.
Trong tiệm cà phê vốn có mấy vị khách, trên người họ đều mang đầy đủ thiết bị leo núi và kính bảo hộ, có vẻ như muốn vào núi ăn ngủ ngoài trời.

Khi Lâm Xuất bước vào, bọn họ vừa lúc đứng dậy rời đi.

Kết quả chỉ còn lại hai vị khách trong cửa tiệm, là Lâm Xuất và Thẩm Phong Lai.
Tuổi Daniel xấp xỉ Thẩm Phong Lai, là một anh chàng đẹp trai tóc nâu, dáng người cao to cường tráng nhưng ăn nói nhẹ nhàng dễ khiến người ta thích.

Hắn nói phục vụ mang rượu vang đỏ nóng đã chuẩn bị sẵn ra cho Lâm Xuất và Thẩm Phong Lai, rõ ràng hắn đã đợi rất lâu.
Lâm Xuất buộc dây xích của Zart vào góc cạnh lò sưởi, còn mình thì theo thói quen ngồi bên lò sưởi vươn hai tay ra để sưởi ấm.
—— Là một nghệ sĩ âm nhạc, giữ cho đôi tay ấm áp và không bị cứng đã là thói quen hình thành trong nhiều năm.
Thẩm Phong Lai dựa lên quầy bar, vừa uống rượu vừa nói chuyện với Daniel, rồi chào hỏi nhân viên phục vụ tên Lick duy nhất trong quán, dường như có quen biết nhau.
Chờ Lâm Xuất đi tới, vừa lúc nghe Thẩm Phong Lai nói với Daniel: “…!Ừm, em ấy là Lâm Xuất.

Tôi không cần giới thiệu đâu nhỉ?”
Lâm Xuất sửng sốt một lúc, nhìn Thẩm Phong Lai.
Daniel vỗ bả vai Thẩm Phong Lai, mỉm cười nhìn Lâm Xuất, nói: “Biết biết.

Hoàng tử piano nổi tiếng, nghệ sĩ âm nhạc giỏi nhất…!nam thần mà cậu ngày đêm thương nhớ.”
Thẩm Phong Lai cười, không chút để ý nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hiển nhiên không sợ câu nói vui đùa của hắn bị Lâm Xuất nghe thấy.
Daniel mỉm cười vươn tay về phía Lâm Xuất, “Tôi có thể gọi cậu là Lin không? Gần đây nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, nghe nói cậu không uống rượu, tôi bảo Lick làm cho cậu ly nước mật ong, không biết cậu có thích không?”
Lâm Xuất vội vàng bắt tay với hắn, “Cảm ơn ngài Daniel, tôi rất thích.”
Một lát sau, Daniel xoay người đi vào bếp.
Lâm Xuất nhịn không được kéo quần áo Thẩm Phong Lai, hỏi: “Anh nói với bạn anh về em à?”
Thẩm Phong Lai như không hiểu ý anh, “Sao cơ?”
Lúc này, lại có thêm mấy đôi nam nữ mở cửa đi vào, Lâm Xuất bất giác hạ thấp giọng nói: “Anh nói với bạn anh về quan hệ của chúng ta rồi à? Hay vẫn nói em là em trai anh?”
“Em không nghe thấy à?” Thẩm Phong Lai cũng tiến lại gần anh, giọng nói trầm thấp, “Anh nói, em là nam thần của anh.”
Lâm Xuất nhìn đôi tai sạch sẽ và quai hàm sắc nét của y, hận không thể hôn lên đó ngay lập tức.


Nhưng xung quanh có quá nhiều người, nên cuối cùng anh cũng kìm lại, chỉ nói thẳng: “Em không thích cách nói này.”
“Ồ?” Thẩm Phong Lai kinh ngạc nhìn anh, “Anh còn tưởng rằng em sẽ vui vẻ.”
Lâm Xuất lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Quan hệ của chúng ta không xa lạ như vậy.”
Thẩm Phong Lai không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát.
Lúc này Daniel vừa vặn bưng một ly nước mật ong trở lại, Thẩm Phong Lai cũng thuận tay ôm eo Lâm Xuất, đẩy anh lên trước một chút, cười nói: “Vừa rồi không giới thiệu đàng hoàng, bây giờ tôi giới thiệu lại.”
Daniel lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên.
“Lâm Xuất, bạn trai tôi.” Thẩm Phong Lai ngẫm nghĩ, đổi cách nói, “Người yêu của tôi (beloved).”
Lâm Xuất nghe y nói như vậy, khuôn mặt anh lập tức đỏ bừng.
Daniel bật cười thành tiếng.

Hắn đặt ly nước mật ong lên bàn, sau đó nắm lấy vai người phục vụ bên cạnh nói: “Vâng, vâng, tôi hiểu.

Nhưng Finn thân mến ơi, cậu quên tôi với Lick độc thân à, cậu ác thật đấy, khiến tụi này ghen tị muốn chết.”
“Không phải đâu ông chủ.” Lick vô tình đẩy hắn ra, “Em có bạn trai rồi.”
“…!Gì? Hồi nào cơ?” Daniel lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Khoan đã, sao mấy người đều thích đàn ông thế?”
Lick bình tĩnh dọn bàn, vừa đi vào phòng bếp vừa nói: “Mới hai ngày.”
Cả người Daniel sững sờ tại chỗ, sau đó cũng không quản hai người họ nữa, cất bước đuổi theo Lick.
“Bé Lick của anh, đừng nói giỡn với anh mà.”
“Anh thấy chuyện này buồn cười lắm à?”
“Sao em lại thích đàn ông? Không phải, rốt cuộc là tên nào! Sao anh chưa từng nghe qua?”
“Đây là cuộc sống riêng tư của em, ông chủ.”
“…”
Lâm Xuất do dự một lúc, hỏi Thẩm Phong Lai, “Ngài Daniel có hơi…” Anh ngẫm nghĩ, không chắc chắn hỏi: “Kỳ thị đồng tính?”
Thẩm Phong Lai mỉm cười, quay đầu nói với anh: “Bệnh cũ thôi, em đừng để ý đến cậu ta.” Nói xong, y cúi đầu áp vào tai Lâm Xuất, “Yên tâm đi, không đời nào cậu ta không thích em, ai cũng thích em cả.”
Mặt Lâm Xuất nóng lên.

Anh đưa tay vuốt tóc mái để che đi vẻ mất tự nhiên, sau đó nói một câu, nhưng lời nói có hơi mơ hồ, Thẩm Phong Lai nghe không rõ.

Thẩm Phong Lai nói: “Nói chuyện rõ ràng đi em.”
Lâm Xuất nâng mắt nhìn y, “Em nói, người nhà và bạn em cũng sẽ thích anh.

Khi anh trở về châu Âu với em, em cũng sẽ giới thiệu anh với họ nhé?”
Động tác bưng ly rượu của Thẩm Phong Lai tạm dừng, nhìn anh một lát, hỏi: “Em muốn giới thiệu anh thế nào?”
“Nói thẳng là được.” Lâm Xuất không chút nghĩ ngợi, nhìn thẳng vào mắt ý, “Em sẽ nói, anh là nửa kia của em, được không?”
Đây là cách nói thể hiện rõ vị trí Thẩm Phong Lai trong lòng anh, nếu có thể, anh muốn nói cho cả thế giới biết hai người họ thuộc về nhau —— bất kể là linh hồn hay âm nhạc, đã sớm không thể tách rời.
Nghĩ đến đây, Lâm Xuất nắm chặt tay y, “Lần này trở về em sẽ nói với họ.”
Sau đó anh nhìn thấy khóe miệng Thẩm Phong Lai nhếch lên, giơ tay vuốt ve mái tóc sau gáy anh, nói: “Ngoan, cứ từ từ thôi.”
Lâm Xuất gật đầu, nhưng trong đầu đã có tính toán của riêng mình.
Cũng gần tới sinh nhật của anh.

Theo thói quen trước đây, bà Macheda sẽ tổ chức buổi hòa nhạc sinh nhật nho nhỏ cho Lâm Xuất.

Nhưng năm nay, trạng thái của anh không tốt, con đường phía trước mờ mịt, nên không ai nhắc tới chuyện này.

Có lẽ anh sẽ cùng người nhà đón sinh nhật tuổi 27, thuận tiện giới thiệu Thẩm Phong Lai với những người thân quen.
Nghĩ đến đây, Lâm Xuất khẽ mỉm cười, đôi tay theo bản năng mò mẫm ngón tay Thẩm Phong Lai, nhưng đột nhiên cảm thấy thứ gì đó cưng cứng bị kẹt giữa các ngón tay, qua một hồi lâu anh mới nhận ra đó là chiếc nhẫn Thẩm Phong Lai vẫn đeo ở ngón áp út.
Anh bị cộm có hơi đau, tư duy cũng chậm chạp một lúc.
Thẩm Phong Lai cũng không chú ý biểu cảm của Lâm Xuất, trở tay bao bàn tay anh trong lòng bàn tay mình, cúi đầu nhìn quyển sổ tay du khách trên mặt bàn.

Lát sau y đẩy quyển sổ tay tới trước mặt Lâm Xuất, hỏi: “Không phải em thích ngắm rừng cây và sao trời à? Chúng ta ở lại đây vài ngày rồi đi nhé?”
Lâm Xuất sửng sốt, được gợi lên hứng thú, lập tức thò đầu lại xem.
Những ngôi nhà gỗ xinh đẹp nằm rải rác trong khu rừng của núi Cook, đa số đều còn phòng trống.

Ngoài việc điều hành quán cà phê duy nhất ở núi Cook, Daniel còn giúp quản lý các ngôi nhà nghỉ, rồi cho những người có nhu cầu thuê.
“Em có được chọn thoải mái không?” Anh hỏi.
“Được chứ.” Thẩm Phong Lai mỉm cười gật đầu, “Em thích gì cũng được hết.”
Lâm Xuất lật những bức ảnh, rất nhanh đã chọn một căn nhà rất lớn.
Ngôi nhà không gần trung tâm du lịch, cần phải đi thêm mấy trăm mét dọc theo đường mòn, một nửa căn nhà ẩn trong khu rừng thông cao lớn.

Khác với những nhà nghỉ khác, nhà nghỉ này có một khu vườn hoa xinh đẹp và sân thượng rộng hơn 200m.

Bình thường không ai chăm sóc, nhưng hoa trong vườn vẫn nở rộ xinh đẹp.
Bọn họ đi dọc theo con đường nhỏ sau quán quá phê, dọc đường đi có rất nhều thỏ hoang và sóc, khiến Zart phấn khích chạy loạn khắp nơi.

Lâm Xuất cũng rất phấn khích, lúc này anh đã mặc áo lông vũ, bọc kín mình.

Anh tham lam hít thở không khí trong lành, cố ý giẫm lên cỏ dại ven đường, đạp lên những chiếc lá khô trên mặt đất, vui vẻ tìm nấm dưới lá, ngây thơ như một đứa trẻ.
“Đẹp thật.

Em rất thích nơi này.” Lâm Xuất vừa dứt lời, liền nghe Zart đồng tình “gâu gâu” hai tiếng.

Anh bật cười, đôi mắt sáng ngời nói, “Xem ra Zart của chúng ta cũng nghĩ vậy.”
Daniel đắc ý hếch cằm, “Đương nhiên rồi, đây chính là nhà nghỉ nổi tiếng nhất.

Mấy nhà nghệ thuật đều chọn nó, ngắm sao trên sân thượng rồi cảm nhận sự lãng mạn của Southern Alps.” Hắn nhìn Thẩm Phong Lai, hơi hạ giọng xuống, “…!Cũng là phòng đắc nhất.”
Thẩm Phong Lai mỉm cười, không nói gì.
Lúc ra ngoài Daniel còn hơi rầu rĩ, bây giờ đã khôi phục vẻ mặt lúc trước, kéo Lâm Xuất giới thiệu tỉ mỉ phong cảnh núi Cook.
Lâm Xuất nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu trả lời vài câu.

Anh phát hiện thái độ Thẩm Phong Lai đối xử với Daniel rất quen thuộc, không phải lễ phép khách khí, có thể thấy quan hệ hai người rất tốt.
Vì thế Lâm Xuất tò mò hỏi: “Hai người quen biết nhau lâu chưa?”
Daniel vuốt cằm ngẫm nghĩ, cười nói, “Finn! Hình như cũng…!7 năm rồi đúng không?”
Lâm Xuất bị con số này dọa sợ, nghe Thẩm Phong Lai trả lời với giọng điệu bình tĩnh: “Gần như vậy.”
“Thời gian trôi qua nhanh thật.” Daniel nâng hai chai rượu đỏ trong tay lên, “Vất vả lắm mới gặp mặt, không bằng hôm nay uống với tôi một ly?”
Thẩm Phong Lai nhìn lại hắn, “Ai cho cậu uống.

Lãng phí hai bình rượu ngon của tôi.”
“Nghe mà tức á.” Daniel nói vậy nhưng vẫn cười hì hì, “Rượu là để uống.

Uống với bạn thân thì phải uống loại tốt nhất.

Lin, cậu thấy đúng không?”
“Đúng ạ.” Lâm Xuất cười, nói với Thẩm Phong Lai, “Anh không nỡ cũng vô dụng, em mời ngài Daniel uống.” Sau đó hất cằm về phía Daniel, “Anh yên tâm, tôi quyết định.”
“Được, em quyết định.” Thẩm Phong Lai đành phải nói thêm, “Vậy hôm nay Daniel ở lại đây đi.

Nhiều phòng mà, buổi tối chúng ta chuẩn bị chút thức ăn, uống với nhau vài ly.”
-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận