Thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Phong Lai vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Daniel dẫn Lâm Xuất đi dạo xung quanh.
Lâm Xuất và Zart cùng nhau đi dạo quanh vườn hoa, một người một chó bước vào bãi cỏ cao đến bắp chân.
Nhiệt độ ở núi Cook quanh năm không đổi, cẩm tú cầu trắng, diên vĩ tím, long đởm xanh lam, thậm chí còn có một ít hoa lupin màu hồng rải rác trong vườn hoa, vừa hài hòa lại rất đẹp mắt.
Vườn hoa và phòng bếp chỉ cách một cánh cửa kính, quay đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Thẩm Phong Lai.
Daniel dựa vào tay vịn cầu thang, kinh ngạc thốt lên: “Tôi biết Finn cũng lâu rồi, nhưng tôi không biết Finn nấu ăn giỏi đến vậy.
Đây chẳng lẽ là thiên phú của người Trung Quốc ư?”
Lâm Xuất nhún vai nói: “Tiếc quá, tôi không biết nấu ăn, Finn cũng chỉ mới học nấu ăn thôi.
Anh ấy nấu ăn ngon lắm, lát nữa anh phải nếm thử đấy.”
“Học vì cậu nhỉ?” Daniel nhìn Lâm Xuất, cười mỉm, “Tình yêu vĩ đại thật, có thể thay đổi một người cơ mà.”
Lâm Xuất vẫn chưa quên Daniel có hơi “Kỳ thị đồng tính”.
Anh không muốn làm bạn của Thẩm Phong Lai cảm thấy không thoải mái, nên chỉ cười theo, không nói gì, chỉ chuyên chú dùng di động chụp từng bông hoa xinh đẹp.
Trong suốt quá trình, Daniel vẫn luôn nhìn Lâm Xuất với ánh mắt dịu dàng.
Ngoài khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp ra, dáng người Lâm Xuất hơi gầy nhưng lại cân đối, đôi chân dài thẳng tắp, có da có thịt hơn hồi mới đến New Zealand, không còn gầy yếu nữa.
Khí chất tao nhã bao nhiêu năm được bộc lộ hết.
Khi mặc hoodie và áo khoác bình thường, trông còn đẹp trai sinh động hơn lúc làm nghệ sĩ âm nhạc mang bộ vest đuôi tôm trên sân khấu.
Daniel đã hiểu tại sao Lâm Xuất có thể trở thành một nghệ sĩ âm nhạc không thua gì các ngôi sao nổi tiếng khác, nhưng dù thế nào, Lâm Xuất vẫn là một người đàn ông, hắn không hiểu vì sao Thẩm Phong Lai lại thích một người đàn ông.
“Đúng rồi,” Lâm Xuất cất điện thoại vào túi, hỏi Daniel, “Tôi có thể hỏi anh với Finn quen nhau thế nào không?”
Daniel nói: “Đương nhiên là được.
Chẳng lẽ Finn chưa kể với cậu à? Chúng tôi quen nhau ở câu lạc bộ thể thao mạo hiểm.”
Lâm Xuất giật mình, câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Từ lâu anh đã nghe nói New Zealand là thiên đường của các môn thể thao mạo hiểm, cũng là nơi sản sinh ra môn nhảy bungee và nhảy dù, nhưng anh chưa từng nghe Thẩm Phong Lai nói y thích thể thao mạo hiểm, cũng không nghĩ với tính cách của Thẩm Phong Lai lại thích những thứ đó.
“Thể thao mạo hiểm?” Trong lòng anh dâng lên cảm giác kỳ quái, “Anh chơi, hay là anh ấy chơi?”
Daniel hạ tay cuỗng đi đến bên cạnh anh, cười nói: “Không phải, Finn thật sự không nói cho cậu biết à? Cậu ấy rất giỏi, chỉ mất ba năm đã đạt được hạng USPA-D, đây là tiến độ nhanh nhất của câu lạc bộ chúng tôi.
Nếu cậu ấy đồng ý, trở thành một vận động viên chuyên nghiệp cũng được nữa.
Đừng thấy cậu ấy nhã nhặn vậy mà lầm, hồi còn trẻ cậu ấy đã chơi như một kẻ không muốn sống.”
Lâm Xuất nhíu mày, vất vả mới tìm ra được một danh từ xa lạ, “USPA là…!Nhảy dù?”
Daniel tách các từ ra, “Giấy phép nhảy dù trên cao.
Ở New Zealand, không có giấy phép thì không được nhảy một mình.
Lúc tôi quen Finn, cậu ấy nghiện nhảy dù và leo núi, đúng rồi, cậu ấy còn trượt tuyết nữa.
Thế nào, muốn xem ảnh không?”
Lâm Xuất không biết người Daniel đang nói tới có phải là Thẩm Phong Lai mình biết không, anh cảm thấy rất khó tin, nên gật đầu đứng dậy.
Daniel tìm trong album ảnh một lúc lâu mới tìm ra được một bức ảnh, phóng to bức ảnh rồi đưa tới trước mặt Lâm Xuất, “Đây là bức ảnh kỷ niệm lần đầu tiên chúng tôi thử free-fall trên sông băng Tasman.
Hoài niệm thật.”
Trên ảnh chụp là bốn năm người đàn ông trẻ tuổi, Lâm Xuất mới nhìn sơ qua đã thấy Thẩm Phong Lai và Daniel đứng giữa.
Khi đó Daniel rất trẻ, cười toe toét nói “Yes” về phía máy ảnh, mà dáng vẻ Thẩm Phong Lai thì y như trong trí nhớ, đứng bên cạnh Daniel, khẽ mỉm cười.
Lâm Xuất cầm di động, phóng to ảnh chụp từng chút một, muốn nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Phong Lai, nhưng bức ảnh chụp ngược sáng, biểu cảm của mọi người đều không rõ ràng.
Anh nhìn chằm chằm ảnh đến phát ngốc, phát hiện nếu so sánh, Thẩm Phong Lai cũng đã thay đổi chút ít.
Trong ảnh là thời thanh xuân tươi đẹp nhất, Thẩm Phong Lai bây giờ đã không còn nét sắc xảo chỉ thuộc về thiếu niên.
Ý nghĩ này đột nhiên khiến Lâm Xuất rơi vào u sầu, sự thay đổi này của Thẩm Phong Lai xảy ra ở nơi anh không hề hay biết, cho dù thế nào thì cũng không có cách nào quay trở lại thời gian đã bỏ lỡ, anh cũng không bao giờ hiểu rõ Thẩm Phong Lai.
Lâm Xuất nhìn kỹ ảnh một lúc, sau đó trả điện thoại cho Daniel, hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Mấy anh không thích nhảy dù nữa à?”
“Sao thế được.” Daniel chớp mắt nói, “Cậu biết đấy, trên núi Cook có trung tâm nhảy dù số một New Zealand, đây cũng là một trong nhưng lý do tôi ở đây.
Còn về Finn, đúng là đã rất lâu chưa thấy cậu ấy đến núi Cook nhảy dù.”
Nói tới đây, Daniel sờ cằm, “Đúng rồi, Lin, cậu có muốn thử nhảy dù không? Vừa lúc Linn có giấy phép, cậu ấy có thể dẫn cậu nhảy dù đôi (Tandem Skydiving).
Nghe nói cậu đến New Zealand để thử giản, tin tôi đi, trên thế giới này không có môn thể thao nào hấp dẫn hơn nhảy dù đâu.
Hơn nữa, ôm nhau ở độ cao 10.000 mét chắc chắn sẽ là một chuyện rất lãng mạn.”
Lâm Xuất nghe vậy thì hơi xao động, không nhịn được nhìn qua cửa thủy tinh nhìn phòng bếp.
Thẩm Phong Lai đang bận rộn, không chú ý đến bên này.
Nhưng rất mau y đã chú ý đến ánh mắt Lâm Xuất, ngước mắt nhìn về phía này, khẽ mỉm cười.
Lâm Xuất đã nảy ra một ý nghĩ vừa bốc đồng vừa táo bạo.
“Ngài Daniel,” anh chậm rãi nói, “Anh có thể giúp tôi một việc được không?”
*
Bữa tối hôm đó, Thẩm Phong Lai và Daniel uống từ rượu vang đến Whiskey, cuối cùng còn mang một thùng bia tới.
Daniel say tới mức bất tỉnh nhân sự, trong miệng còn lẫm bẩm tiếng nước nào đó.
Lâm Xuất thấy họ không thể uống được nữa, lấy ly trong tay họ đi, sau đó đỡ Daniel đến phòng cho khách bên cạnh nghỉ ngơi.
Thẩm Phong Lai vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại hơi mơ màng.
Y tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chờ Lâm Xuất trở lại, phòng khách đã không còn bóng dáng Thẩm Phong Lai.
Cửa phòng khách mở toang, Lâm Xuất nhìn thấy một ngọn đèn đỏ nhỏ trên sân thượng.
Anh đi ra ngoài, mới ra cửa đã cảm nhận được gió đêm thổi tới, mang theo mùi đất lạnh từ những ngọn núi phủ tuyết, âm thanh xào xạc của rừng thông và tiếng nước róc rách từ sông băng phía xa, giống như một bản nhạc giao hưởng.
Nương theo ánh sáng trong phòng và ánh trăng trên bầu trời, Lâm Xuất miễn cưỡng nhìn thấy đường nét Thẩm Phong Lai.
Y ngậm điếu thuốc, hai tay chống lên lan can gỗ, sau đó nở một nụ cười nhạt, vươn tay nói với Lâm Xuất: “Tiểu Xuất, lại đây.”
Lâm Xuất sửng sốt một lúc, anh rất ít khi nghe Thẩm Phong Lai nói với giọng điệu ra lệnh như vậy.
Lâm Xuất thấy y nhìn thì tỉnh táo, nhưng chắc chắn đã say, hơn nữa còn rất say.
Lâm Xuất tiến lên vài bước, nhưng Thẩm Phong Lai lại không kiên nhẫn, bỗng duỗi tay bắt lấy tay anh kéo qua, sau đó ôm chặt lấy anh, thô bạo hôn lên môi anh.
Nụ hôn này vừa hấp tấp vừa mạnh mẽ, như gặ.m cắn.
Lâm Xuất không hề phòng bị, tiếng thét kinh hãi bị kìm nén trong khoang miệng.
Thẩm Phong Lai ôm anh chuyển hướng, đè Lâm Xuất lên lan can rồi hôn, tay kia xoa phần lưng và eo qua lớp áo quần.
Hoàn toàn khác với sự ấm áp và gò bó trước đó, sự vuốt ve của Thẩm Phong Lai tràn đầy sự chiếm hữu và ám chỉ mạnh mẽ, trái tim Lâm Xuất đập dữ dội, không khỏi vùng vẫy theo bản năng.
Thẩm Phong Lai lại không muốn buông tay, từng tiếng thở d.ốc của y vang lên bên tai Lâm Xuất, sau đó mạnh mẽ vuốt ve cổ Lâm Xuất, nói bên tai anh: “Nghe lời, đừng nhúc nhích.”
Giọng y trầm khàn, kèm theo sự hấp dẫn do hormone mang đến, nhanh chóng chui vào lỗ tai Lâm Xuất.
Lâm Xuất dừng động tác, giọng nói run rẩy: “Thẩm Phong Lai, anh say rồi.”
“Không có.” Thẩm Phong Lai dừng lại một lúc, trả lời một câu, “Anh không say.” Rồi tiếp tục hôn môi Lâm Xuất, nụ hôn ướt át nóng bỏng rơi xuống cổ, vành tai của Lâm Xuất, sau đó dần dần đi xuống dưới, cuối cùng vươn tay vén vạt áo Lâm Xuất, tay còn lại thì ôm chặt gáy Lâm Xuất, không cho rút lui.
Lâm Xuất cũng không suy nghĩ được gì, đành phải phối hợp với động tác của Thẩm Phong Lai.
Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, trong hô hấp đều nồng nặc mùi thuốc lá và rượu.
Lâm Xuất không thích hai mùi này, nhưng chỉ nghĩ tới việc chúng đều đến từ Thẩm Phong Lai, anh đã không thể bài xích, thậm chí còn hơi mê muội, cuối cùng còn nghi ngờ mình cũng đang say.
Tình cảm mãnh liệt giống như dung nham cắn nuốt ý thức của hai người họ, nụ hôn mạnh mẽ và quấn quýt mang lại âm thanh ma xát quần áo, giống như khu rừng đêm tối không người khiến da đầu con người tê dại.
Quần áo Lâm Xuất bị nhăn nhúm, Thẩm Phong Lai dùng tay bóp eo anh rồi xoa xuống phía dưới, xoa đến mức Lâm Xuất thấy đau cũng không buông ra.
Khóe mắt Lâm Xuất thấm đẫm nước mắt, anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh Phong Lai.”
Sau đó, động tác của Thẩm Phong Lai lập tức dừng lại.
–
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chú thích:
USPA: Giấy phép nhảy dù trên cao.
Du khách khi sang chơi có thể trả tiền để trải nghiệm nhảy dù (Khá tốn kém!!), New Zealand tuy nhỏ nhưng có rất nhiều trung tâm nhảy dù.
Những người không có giấy phép chỉ có thể nhảy cùng với huấn luyện viên, tức là nhảy dù đôi, được gọi là “Tandem Skydiving”.
Khi nhảy dù đôi, huấn luyện viên thường bung dù sau khoảng 30 giây rơi xuống.
Tác giả đã tự mình trải nghiệm, có cảm giác trọng lượng mạnh mẽ, từ trên trời nhìn xuống trái đất giống như một con chim, rất sảng khoái và dễ gây nghiện.
(Nhưng một chị đi cùng có lỗ tai không tốt nói sau khi nhảy thì lỗ tai chị rất đau, nên mọi người nhớ chú ý đến tình trạng của bản thân nhen.)
“Free-fall” là một phương pháp nhảy mà những người đam mê nhảy dù chuyên nghiệp sẽ thử.
Rơi khỏi máy bay, rơi tự do cho đến khi độ bung dù nhỏ nhất, đây là một cách chơi tương đối nguy hiểm..