Vu Chu và Hướng Vãn tắm rửa xong đi vào phòng ngủ chính, trước khi đóng cửa Vu Chu còn đặc biệt chúc bà Triệu ngủ ngon: “Mẹ, con ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
“Tốt nhất là con nên ngủ thật, đừng có chơi điện thoại đấy.” Giọng bà Triệu truyền đến từ sô pha.
Vu Chu đóng cửa lại, ngồi xuống giường, quả nhiên bắt đầu chơi điện thoại.
Hướng Vãn mặc đồ ngủ, nằm lên giường, gối đầu nhìn nàng.
“Em buồn ngủ rồi phải không? Tôi bật đèn bàn này có ảnh hưởng đến em không?”, nàng phải đợi bà Triệu ngủ mới ra ngoài được.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, gương mặt Hướng Vãn giống như ánh trăng.
Cô nàng lắc đầu, nói: “Em không buồn ngủ.”
“Vậy em có thói quen rất tốt, cũng không chơi điện thoại gì cả.” Cổ nhân chính là cổ nhân.
Mắt thấy Hướng Vãn không nói gì, nàng cầm di động nhìn cô nàng một cái: “Nhìn tôi làm gì?”
Giọng nói của hai người đều rất khẽ, sợ bà Triệu nghe thấy, nhưng giọng nói và bầu không khí như vậy, rất dễ dàng đào ra một số cảm xúc khổ tâm đè nén.
Hướng Vãn nằm nghiêng, tay đặt bên gối, dựa sát vào nguồn nhiệt của Vu Chu.
Vu Chu cúi đầu nhìn cô nàng, giống như mình buông tay là có thể sờ được mái tóc dài mềm mại của cô nàng.
Vì thế nàng đặt điện thoại xuống, nhưng không sờ cô nàng, chỉ buông tay xuống gối bên cạnh tóc cô nàng, giật giật, hỏi: “Có tâm sự à?”
“Có chút nhớ mẹ em.” Hướng Vãn nói.
“Mẹ em chưa bao giờ nói chuyện với em như vậy,” Cô nàng dừng một chút, giọng nói càng nhỏ, “Mẹ em, cũng sẽ không nói chuyện với em nữa.”
Vu Chu rất muốn dỗ dành cô nàng, nhưng thở ra một hơi, cũng không có.
Thật ra nàng rất khó miệt mài theo đuổi, tiểu cô nương này là lấy tâm trạng gì hoà nhập vào xã hội này, phần lớn thời gian cô nàng đều quan sát, nhưng cô nàng băng tuyết thông minh, những quan sát này rốt cuộc để lại dấu ấn gì trong lòng cô nàng, chỉ sợ không ai có thể thật sự biết.
Dưới tình huống bình thường, cô nàng rất ngoan, thường xuyên nghe người khác nói cái gì cô nàng sẽ làm cái đó, nhưng thỉnh thoảng cô nàng nói ra một hai câu phản nghịch, chứng minh cô nàng vẫn luôn suy nghĩ.
Vu Chu rất muốn nói với cô nàng, em biết không? Thật ra cuộc sống trên thế giới này, đa số mọi người không suy nghĩ nhiều như vậy, chúng ta sống dựa vào bản năng và quán tính, nếu cái gì cũng muôn·theo đuổi, vậy có thể căn bản sống không nổi.
Chúng ta yêu cũng được, hận cũng được, bi thương cũng được, thống khoái cũng được, là để cho người ta trải nghiệm, không phải để cho người ta miệt mài theo đuổi tiền căn hậu quả, nếu không em sẽ rơi vào trong đó, vĩnh viễn quay đầu lại, vĩnh viễn không có cách đi về phía trước.
Còn có trật tự thế giới, tựa như ban ngày Hướng Vãn hỏi tại sao người không liên quan phải bình luận như vậy, nhưng xã hội này chính là như vậy, không có tại sao xảy ra, chỉ có xảy ra và không xảy ra.
Không cần phải nghĩ đến nguyên nhân, trải qua, kết thúc, cũng không cần đi hỏi có công bằng hay không.
Bởi vì, màu nền của thế giới chính là không công bằng.
Nhưng những điều này, nàng không muốn nói với Hướng Vãn, nàng muốn nói tích cực một chút.
Nàng nói: “Vãn Vãn, có thể rất nhiều chuyện trong mắt em rất khó, nhưng thật ra, hôm nay hai chúng ta có thể bật điều hòa ở chỗ này lướt điện thoại, nói chuyện, cũng đã là người sống, đủ loại ý nghĩa.”
“Mỗi người chúng ta đều đang học tập, đang rèn luyện bản lĩnh sinh tồn của mình, cho dù chúng ta ở chung với thế giới này hai ba mươi năm, cũng không ngừng phạm sai lầm, cũng đang không ngừng gặp phải vấn đề mới, ví dụ như tôi, đạo diễn Bành, Tô Xướng, chúng tôi đều có đủ loại vấn đề, em mới tới có hơn một tháng, đã rất tuyệt rất tuyệt rồi.”
“Thế giới này, khác với thời đại đó của em. Trước kia chúng ta có một tòa nhà, tựa như có một cái mai rùa, tin tức tương đối hạn hẹp, chúng ta chính là con ếch trong giếng, nhìn không tới bầu trời rất lớn, nhưng cũng rất an toàn. Hiện tại xã hội internet, khiến bất luận ai cũng không có nơi trú ẩn, chúng ta chỉ có thể cầm mâu, cầm khiên, đi thăm dò tất cả tốt hay không tốt.”
“Xã hội hiện đại, cũng nhấn mạnh hơn “chính mình”, trước đây có thể em cho rằng, sống dưới đôi cánh của cha mẹ, nhận quà của cha mẹ là điều hiển nhiên, nhưng bây giờ không phải. Trước đây cha mẹ cho chúng ta cuộc sống, bây giờ, cha mẹ cho chúng ta một đôi tay.”
Hướng Vãn nghe Vu Chu nhỏ giọng nhẹ nhàng, cảm thấy giống như ánh sao bị nhà cao tầng che khuất, chạy trốn vào trong mắt cô nàng.
Nàng cúi đầu, cười nói với Hướng Vãn: “Lâu về sau em sẽ phát hiện, thế giới này thật ra cũng rất tốt, nó sẽ cho người ta khả năng vô hạn, nó sẽ nói cho em biết, không có gì là tất yếu trong cuộc sống của em, ngoại trừ bản thân em.”
“Buổi chiều tôi ở trên xe, có nói với em, em gặp được hai quý nhân, có thể không giống nhau, là nghiêm túc. Tô Xướng nói, cũng làm cho tôi tỉnh lại, trước kia tôi đối đãi với em, giống như đối đãi với Oản Oản cưu mang ở nhà tôi, cái gì cũng lo lắng giúp em, cái gì cũng thay em sắp xếp, mà bởi vì em ở nhà tiếp nhận quen sắp xếp, có thể em cũng thích nghi với cái cách này, nhưng Hướng Vãn, đây không phải là cách sống của một người độc lập.”
Hướng Vãn muốn nói gì đó, nhưng Vu Chu lắc đầu, ý bảo cô nàng nghe mình nói trước.
“Tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ em, bởi vì tôi là người đầu tiên em gặp ở thế giới này, tôi vĩnh viễn là người bạn đầu tiên của em. Nhưng tôi sẽ không phải là người bạn duy nhất của em.”
“Đạo diễn Bành, cô Tô, còn có bạn em làm quen trong lớp huấn luyện, đều là bạn của em, em phải tự mình ở chung với họ. Mấy ngày nữa đi học, tôi dẫn em đi tàu điện ngầm một lần, sau này em tự đi.”
Con ngươi Hướng Vãn ảm đạm, Vu Chu nhạy bén nhận ra cô nàng đang buồn.
“Tôi nói lời này, không phải có ý không cần em nữa, tôi chỉ nói cho em biết, em là một cá thể độc lập, đi tới thế giới này, không phải vì phụ thuộc vào người khác, em sẽ lấy góc nhìn của em nhìn thấy tất cả, em sẽ phát hiện, trời đất rộng lớn, rất có triển vọng.”
Hướng Vãn chớp mắt, trong lồng ngực có một cảm xúc vừa chua xót, lại trướng đau, khiến cô nàng xa lạ, rồi lại thích.
Cô nàng ngước mắt, hỏi: “Chị có thể, vỗ về em không?”
Vu Chu nở nụ cười: “Người bao lớn rồi? Tôi phát hiện em càng sống càng nhỏ.”
Nhưng nàng vẫn vươn tay, đầu tiên là xoa xoa mái tóc Hướng Vãn, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nổi lên của cô nàng.
Nàng biết Hướng Vãn hơi sợ hãi, dù sao, cô nàng chưa từng rời khỏi nàng, lần này phải tự mình đi học.
Bả vai Hướng Vãn có chút run rẩy, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tay Vu Chu phủ lên bả vai cô nàng, ấm áp, mềm mại, là thuộc về cô gái ấm áp.
Được hơi thở như vậy bao bọc, rất khó không khiến cho người ta sa vào.
Cô nàng nói: “Em không còn nhỏ nữa, cho nên khi chị buồn, cũng có thể nói cho em biết, em cũng có thể vỗ về chị.”
Ngón cái Vu Chu vuốt ve bả vai cô nàng, thấp giọng nói: “Em có.”
Em có an ủi tôi.
Vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, trầm mặc bốn năm giây, mới nói: “Nếu không phải em tới, tôi có thể……”
Có thể còn đang ngơ ngác không lý tưởng, có thể, đêm khuya yên tĩnh còn có thể nhớ tới một vài thứ.
Đột nhiên có chút cay mũi.
Con người nàng, chính là quá cảm tính.
Đồ ngủ của Vu Chu rất thơm, sau khi giặt vài lần chất liệu lại rất mềm mại, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn dựa lên, Hướng Vãn muốn dựa vào, trước kia cô nàng ở tướng phủ, có lúc cũng ôm tỳ nữ tỷ tỷ cùng nhau lớn lên.
Nhưng mặt cô nàng chỉ cọ vào áo ngủ của Vu Chu, Vu Chu liền buông cô nàng ra, đứng dậy nghe động tĩnh bên ngoài, quay đầu: “Hình như mẹ tôi ngủ rồi.”
Hướng Vãn ngẩn ra, hơi thở ấm áp đột nhiên biến mất, cô nàng có chút hụt hẫng.
Vì thế Vu Chu ôm chăn mỏng của mình, cầm một cái gối, mở khe cửa ra nhìn trước, phòng khách tối thui, sau đó nói với Hướng Vãn: “Tôi đi ra ngoài, ngủ ngon.”
Nói xong liền ra ngoài, nhưng sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Hướng Vãn vén chăn xuống giường, đi theo.
Một đường nhìn nàng rón rén hạ giường sô pha xuống, nhìn nàng đặt gối xuống, cũng không nói chuyện, đứng ngay bên cạnh.
Vu Chu khom người điều chỉnh lại, quay đầu nhìn cô nàng một cái, cười: “Em làm gì vậy?”
Nói giọng gió.
Hướng Vãn không nói gì.
“Tôi phát hiện em cũng rất thú vị,” Vu Chu nói, “Có đôi khi, rất hư rất lỳ, nhưng đôi khi lại rất ngoan, ví dụ như bây giờ đi theo người khác, giống như tiểu Oản Oản vậy.”
Hướng Vãn đứng trong ánh trăng nhạt, nhìn nàng dọn dẹp giường xong, mới mím môi nói: “Ngủ ngon.”
Sau đó quay đầu trở về phòng.
Cửa răng rắc một tiếng vang nhỏ, chặt đứt một chút không nỡ mơ hồ.
Đến sáu giờ rưỡi, Vu Chu trở lại phòng ngủ chính ngủ, Hướng Vãn đã dậy, nàng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ có thể là bị lời nói cảm tính ngày hôm qua của mình khích lệ, cũng không quản cô nàng, mình ngã đầu liền ngủ, đến hơn mười giờ mới bị bà Triệu không chịu nổi gọi dậy.
Đứng lên lại chỉ thấy bà Triệu, đang dùng máy hút bụi hút thảm.
Hỏi mẹ: “Vãn Vãn đâu?”
“Con bé xung phong nhận việc ra ngoài mua thức ăn, còn nói muốn tự mình đi, mẹ nói vậy mẹ ở lại quét dọn vệ sinh.”
Wow, thật sự tập độc lập à?
Vu Chu có chút tự hào, thấy bà Triệu vừa hút bụi vừa nói với mình: “Cô bạn gái nhỏ này của con, vừa chịu khó, vừa lười.”
“Hả?”
“Thức dậy rất sớm, con nói con bé chịu khó phải không, nhưng thức dậy cái gì cũng không làm, nước cũng không đun, cứ ngồi trên sô pha nhìn mẹ, ngồi giống như tiếp viên hàng không vậy.”
Vu Chu bật cười: “Có thể em ấy muốn thể hiện một chút, cảm thấy trưởng bối đã dậy, em ấy còn ngủ, không lễ phép lắm. Nhưng em ấy không có khái niệm gì về việc sắp xếp trước sau một số việc, phải có người nói em ấy mới biết làm.”
“Ờ, hình như là vậy, mẹ nói muốn mua thức ăn, con bé liền đi.” Bà Triệu nói.
“Vâng. Em ấy còn nhỏ.”
“Vậy con không phủ nhận con bé là bạn gái nhỏ của con nữa rồi hả?”
“Hả?”
Bà Triệu cáo già cười, ngâm nga tiểu khúc tháo hộp máy hút bụi xuống: “Ôi trời, con xem lông mèo này, các con cũng không hút, mẹ thấy trong phổi các con tất cả đều là lông, doạ chết người.”