Cú điện thoại mà Cố Trạch Thành tiếp là do một người bạn đã từng hợp tác làm ăn gọi tới, sau trận hàn huyên thì người nọ đi vào vấn đề chính, muốn cùng đầu tư hạng mục mới, thành ra hai người không khỏi nói hơi lâu một chút.
Chờ anh kết thúc cuộc gọi trở lại phòng một lần nữa, vừa đẩy cửa vào thì đã thấy Lâm Tử Tích mang một khuôn mặt nhỏ hồng hồng đỏ đỏ, nhìn anh chằm chằm mà cười ngây ngô.
Giây phút ấy, Cố Trạch Thành đã hiểu cái gì gọi là “thu thủy ẩn tình”.
Anh không tự chủ được cũng cười theo, đến khi đi bước tới gần Lâm Tử Tích, bất chợt bị hắn sà vào lòng, ngửi được mùi rượu trên người hắn, Cố Trạch Thành mới phản ứng được —— Lâm Tử Tích đây là bị tên hố cha* Quan Thương Hải này chuốc say.
*Kẻ phiền phức chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì.
Nói đến hoạt động sau nửa đêm nay, ba Cố vốn có trăm ngàn kế hoạch, ngay cả phòng trăng mật… à, không phải, là phòng tổng thống tại khách sạn xa hoa nhất này anh cũng đã cho người chuẩn bị xong rồi. Bây giờ điều anh có thể làm chỉ còn lại vừa ôm con mèo say ngắc ngứ trong lòng, vừa ôn chuyện cùng thằng bạn hố cha.
Tuy thành phố S và thành phố N cách nhau không quá xa, nhưng Cố Trạch Thành và Quan Thương Hải đều là người bận rộn, hai người cũng đã 3-4 năm chưa gặp nhau. Bọn họ ngồi cho đến khuya mới từ biệt, một người trở về đồn trú, một người thở dài, xé cái vị đang dính sát vào người mình xuống, bế ngang lên, theo thang máy đường VIP đi lên căn phòng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn.
Mặc dù Lâm Tử Tích không nôn cũng không quậy khi say, từ đầu đến cuối chỉ ngoan ngoãn nhìn chằm chằm ba hắn mà cười ngu, nhưng bây giờ toàn thân hắn đầy mùi rượu và mùi khói thuốc súng dính ở sân tập bắn. Cố Trạch Thành đứng dưới vòi hoa sen tắm tốc hành một cái, rồi bế Lâm Tử Tích vào phòng tắm, lột sạch quần áo hắn, đặt hắn vào bồn tắm to rộng đủ để chứa hai người.
Lâm Tử Tích đụng được tới nước, cuối cùng cũng hơi tỉnh tỉnh một chút —— ngoại trừ nhìn người ta cười ngây ngô ra thì tốt xấu gì cũng còn biết suy nghĩ (không quá hoàn chỉnh) được.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn mình trong nước, lại ngẩng đầu nhìn nhìn người đang mặc áo choàng tắm đứng ở bên cạnh, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng cho ra cái kết luận “Xà quần cả một ngày, sao daddy lại có thể không tắm rửa chứ, ở dơ quá đi.”
Vì vậy, Lâm Tử Tích kéo mạnh một phát, kéo luôn cả con người đang gội đầu cho hắn nên không hề phòng bị là Cố Trạch Thành vào bồn tắm.
Chẳng những cứ thế kéo người xuống nước, hắn còn làm ầm ĩ như mấy đứa con nít đi theo ba mình tới nhà tắm tắm rửa, hưng phấn bừng bừng hát lên.
Ờm, chính là hát cái bài phát trên radio trong xe lúc hai người bọn họ còn chưa thân nhau, được ba hắn khen đó.
Hát xong rồi, hắn nằm bò bên mép bồn, quay đầu nhìn chằm chằm ba Cố, đôi mắt chớp chớp liên tục, chờ đợi đối phương khen mình tiếp.
Tuy Lâm Tử Tích rất ít để ý đến chuyện dưỡng thể nhưng trời sinh hắn một thân trắng sữa nhẵn bóng trơn tuột. Hai chân thon dài ngâm trong nước, nửa người trần trụi lộ trên mặt nước ngồi hát, khi hắn nhìn người ta, bộ dáng hắn trông như siren* đến từ nơi sâu thẳm trong đại dương, hơi thở vừa ngây thơ vừa nguy hiểm dụ hoặc.
*Đại khái là mỹ nhân ngư của Hy Lạp, có khác chút, hơi dài, mọi người có thể tự search google. Nói chung là nó đẹp nhưng hung ác nguy hiểm như mấy con người cá trong phim Cướp biển vùng Caribbean vậy đó.
Cố Trạch Thành dùng tay vuốt ngược mái tóc bị nước làm ướt nhẹp của mình, đưa mắt nhìn Lâm Tử Tích hồi lâu, ánh mắt anh ghim vào hai tròng mắt tựa như ngậm nước của đối phương, rồi lia xuống bộ ngực trắng ngần chói lóa, lại chuyển xuống tới vòng eo có thể gọi là thon thả mảnh khảnh… Cuối cùng, hít sâu mấy hơi, kiềm chế ngọn lửa bốc cháy hừng hực ở trong lòng và nơi bụng dưới, vươn chân dài bước một bước ra khỏi bồn tắm, sau đó quay lại vớt “siren” từ trong nước lên, lung tung lau nước trên người mình và Lâm Tử Tích, rồi bế hắn vào phòng ngủ chính.
Cố Trạch Thành thả Lâm Tử Tích lên chiếc giường king size, cầm lấy remote trên tủ đầu giường, tăng nhiệt độ máy lạnh lên, đắp kín mền cho người trên giường, quay lưng định thẳng tiến một mạch đến phòng ngủ phụ ngủ một đêm.
Mặc dù bây giờ anh cực kỳ muốn bắt tên siren đáng chết này dùng cái giọng nói bùi tai ấy để mà khóc lóc kêu la gọi anh là daddy.
Nhưng dù sao cũng là lần kết hợp thân thể đầu tiên của hai người họ, Cố Trạch Thành hy vọng nó sẽ diễn ra dưới tình huống đầu óc Lâm Tử Tích hoàn toàn thanh tỉnh.
Cơ mà còn không đợi Cố Trạch Thành rời đi, một đôi tay thon dài trắng trẻo thò từ sau lưng anh thò tới, ôm dính khắng vòng eo anh.
“Đừng đi mò~~” Lâm Tử Tích dán mặt vào lưng Cố Trạch Thành, dùng cái kiểu nói chuyện hơi nâng cao âm cuối để năn nỉ.
“Không đi… thì làm gì?” Làm em à?! Cho dù cách một lớp áo ngủ bị thấm nước ướt nhẹp, Cố Trạch Thành cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người phía sau, anh nghiến răng gằn từng chữ một.
“Không đi…” Lâm Tử Tích mơ mơ màng màng suy nghĩ thật lâu trong men say, sau đó cười “Hì hì” hai tiếng: “Kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ nha!”
… Cố Trạch Thành hít sâu không biết bao nhiêu hơi nữa, quả thực đêm nay anh sắp sài hết sự kềm chế và sự tự chủ cả đời mình rồi, cuối cùng, anh xoay người dùng một chiêu chế ngự Lâm Tử Tích ở trên giường, bắt hắn ngoan ngoãn nằm yên, còn mình thì ngồi ở mép giường, bắt đầu… kể chuyện xưa cho hắn nghe.
Gia tộc họ Cố cũng coi như xuất thân từ quân đội, khi còn bé ba Cố chưa từng nghe kể chuyện trước khi ngủ bao giờ, lúc trưởng thành thì càng không thể đi đọc truyện cổ tích gì, vét ruột vét gan hồi lâu cuối cùng cũng chỉ có thể kể những chuyện năm xưa mình thật sự đã từng trải qua cho người trên giường nghe.
Dù sao thì ông chủ Cố cũng là lão đại chìm nổi nhiều năm trên biển thương trường, tài ăn nói không tệ, hơn nữa anh quả thật kinh qua không ít sóng gió, câu chuyện này kể đến là trầm bổng trập trùng, lôi cuốn người nghe, so với Quan Thương Hải không biết hơn xa bao nhiêu!
Lâm Tử Tích nghe mà lòng sục sôi ngàn vạn loại hâm mộ, không biết nên xả ra như thế nào.
Vì thế, con ma men còn bị cồn làm tê liệt thần kinh này lập tức ngồi dậy, nhè vào mặt ba hắn mà “Chút ——” một phát, thơm một cái cực kỳ vang dội.
“Con yêu ba, daddy!” Lâm Tử Tích ôm cổ Cố Trạch Thành nói xong, còn bệnh nghề nghiệp đá lông nheo với đối phương.
Con người bị hắn vô thức trêu chọc cả đêm nọ trầm mặc vài giây, cuối cùng thở dài một cái như đã từ bỏ mọi đấu tranh, xoay người đè con yêu quái trong lòng mình nằm vật ra giường, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi hồng của hắn.
Động tác Cố Trạch Thành áp chế Lâm Tử Tích thì nhẹ nhàng, cơ mà nụ hôn của anh lại như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, răng môi giao nhau, lưỡi quấn rịt lấy nhau, thậm chí một dây nước dãi trong suốt còn men theo khóe miệng không thể khép lại của Lâm Tử Tích, chảy xuống không ngừng.
Khi Cố Trạch Thành kết thúc nụ hôn say đắm dài dằng dặc này, anh nhẹ nhàng hôn lên má Lâm Tử Tích.
“Tôi cũng yêu em.” Anh nói.