Hải Yến Hà Thanh

Chương 4


5.

Ta trở về hoàng thành cũng không tạo ra chút ảnh hưởng nào đối với triều chính.

Người trong hoàng cung đều đang đấu đá, hôm nay Thái hậu và Nhiếp chính vương liên thủ đối phó với Đại tướng quân, ngày mai có thể phái một đám người đi ám sát hắn trên đường, Đại tướng quân và Nhiếp chính vương cũng không chịu thua kém, giở trò hãm hại, dùng đủ mọi thủ đoạn, ba người đấu đá vui vẻ vô cùng.

Ta cẩn thận bảo vệ Hoàng đệ, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của hai người, dạy hắn đọc sách viết chữ, dạy hắn tâm cơ của bậc đế vương nên có.

Nhiều lúc, vẫn chỉ là đang cố gắng sống sót, tìm mọi cách lẻn vào Ngự thiện phòng trộm điểm tâm để ăn cũng là chuyện thường ngày.

Cũng không phải cung nhân bạc đãi, dám không đưa cơm.

Trên cổ tên nội thị nghênh đón ta hồi cung vẫn còn một vết sẹo dữ tợn, trong cung ai ai cũng biết.

Cung nhân đều truyền Trưởng công chúa là một nhân vật lợi hại, cho nên cũng không dám qua loa với chúng ta trong những việc nhỏ nhặt này, chỉ là vẫn không thiếu những thủ đoạn ẩn giấu trong những món ăn tinh xảo kia, thật sự âm độc.

Những đồ ăn đưa cho Hoàng đệ, bốn đ ĩa thì có ba đ ĩa là có độc. Loại độc này lúc đầu không thấy hiệu quả, nhưng lâu ngày tích tụ không chỉ tuyệt đường con cái mà còn ảnh hưởng đến tính mạng.

Ta chưa bao giờ để Hoàng đệ ăn những thứ có độc kia, nhưng lại dạy hắn giả vờ ra vẻ ốm yếu, để cho kẻ hạ độc yên tâm.

Đổ bỏ thức ăn có độc, chỗ còn lại không đủ cho hai người ăn, cộng thêm Hoàng đệ đang tuổi lớn, càng thường xuyên đói bụng.

May mà ta có chút công phu căn bản, thỉnh thoảng lẻn vào Ngự thiện phòng trộm chút đồ ăn ra ngoài, coi như không để Hoàng đệ quá thiệt thòi.

Có một lần ta trộm được một bát canh tôm viên, Hoàng đệ ăn ngon lành, ta ở bên cạnh nhớ tới lời đánh giá của tiền bối về Ngự thiện phòng: “Ngon không gì sánh bằng.” Nhịn không được cười.

Hoàng đệ ngẩng đầu lau miệng ngượng ngùng, đưa bát đến trước mặt ta: “Hoàng tỷ cũng ăn đi.”

Ta lắc đầu: “Đã ăn lúc nảy rồi.”

Là thật, ta đã ăn rồi.

Đến Ngự thiện phòng mà không ăn no rồi mới đi thì đúng là ngu ngốc, mang về cho hắn là vì hắn không biết trèo tường.

Hoàng đệ dường như đã hiểu lầm ta, rưng rưng nước mắt, nức nở nói: “Ninh nhi sau này cũng sẽ bảo vệ Hoàng tỷ, Ninh nhi sẽ đối xử với Hoàng tỷ thật tốt.”

“Trước tiên đệ hãy tự bảo vệ mình đi.” Ta trợn trắng mắt, vỗ vỗ lưng hắn, ăn tôm viên thôi mà cũng nghẹn, hiện tại xem ra thật sự không trông cậy được.

Nhưng mà bảo vệ sao…

Không biết tại sao, nói đến bảo vệ, trong đầu ta lại hiện lên hình ảnh của Hàn Thủy.

Việc nhanh nhất hắn làm chính là rút đao, tập võ quanh năm khiến dáng người hắn kiên cường, trong lúc đao kiếm xoay chuyển, đường nét cơ bắp trên cánh tay tràn đầy sức mạnh, quả thực rất đẹp mắt…… Ôi không, là rất có cảm giác an toàn. Vậy mà ta lại hy vọng hắn bảo vệ ta sao?

Tiền bối dạy Hàn Thủy tập võ dụng ý ta sớm đã hiểu, quý nhân trong hoàng thành này, ai mà không có một đám tử sĩ thay bọn họ vào sinh ra tử. Chuyện mà quý nhân không tiện làm, lại là chuyện mà ám vệ am hiểu nhất.

Nhưng lúc đó ta không để Hàn Thủy đi cùng ta.

Trong lòng ta có một suy nghĩ phản nghịch, tiền bối cảm thấy ta ngây thơ, ta lại muốn để Hàn Thủy cả đời được sống theo ý mình.

Thế nhưng ta quả nhiên là một đứa ngốc.

Năm thứ ba hồi cung, ta nhận thua.

Đêm bị ám sát, ta nối lại cổ tay bị trật khớp, vuốt v e hoa vân trên con d.a.o găm màu đen huyền cả đêm.

Không lâu sau ta lại đến Thiên m tự.

Tiền bối đã không còn ở đó, căn nhà mà bà ấy từng ở đã trở nên đổ nát hoang tàn.

Ta ngồi trên chiếc bàn đá dưới gốc cây, từ giữa trưa đợi đến khi trăng lên đ ỉnh đầu.

Đợi được Hàn Thủy tắm sao đeo trăng trở về.

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá lốm đốm chiếu xuống, bị đôi mắt sâu thẳm như đầm nước kia của hắn che khuất ánh sáng.

Hắn cao hơn, cũng đẹp trai hơn, nếu bỏ qua sát khí nồng nặc trên người hắn, dáng vẻ này mà mang bỏ vào kinh thành không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ vô tri.

Ta vốn định hàn huyên một câu “Lâu rồi không gặp”, lúc đối diện với ánh mắt hắn lại khàn giọng.

Khóe mắt hắn vốn có một nốt ruồi sao? Ta quả nhiên đã rời xa hắn quá lâu.

Hàn Thủy thấy ta cũng không kinh ngạc, khẽ nhướng mày, tùy ý ném thanh kiếm nhuốm ma/u trong tay xuống, đi về phía ta.

Hắn ôm ta vào lòng, cái ôm này vốn là chuyện đương nhiên, thậm chí nó nên đến sớm hơn nữa là.

Lực đạo hắn kéo ta vào lòng có chút mạnh, trán ta va vào cằm hắn.

Mặc kệ trán đau rát, ta đưa tay ôm chặt eo hắn, áp sát vào hắn, lại gần ngửi mùi ma/u trên người hắn.

“Đi cùng ta.”

Rõ ràng là một yêu cầu hèn hạ, ta vậy mà nghe ra một tia ủy khuất và kiêu ngạo trong giọng nói của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận