Hải Yến Hà Thanh

Chương 5


6.

Hàn Thủy không trả lời ta, lòng bàn tay ôm eo ta khẽ siết chặt, cúi đầu ghé vào tai ta nói: “Nghe nói Trưởng công chúa điện hạ mấy hôm trước vừa thu nhận một nam sủng, sủng ái hết mực?”

Ta vô cớ rùng mình: “Sao ngươi biết?”

Hắn không nói, lực đạo trên tay càng nặng hơn.

Ta cảm thấy eo mình sắp bị hắn bóp gãy, nhưng lại có chút chột dạ, cho nên ta cố gắng rút tay ra, bám vào vai hắn, nhón chân, cũng ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ngươi xem…… ta còn chẳng phải đến đón ngươi sao?”

Sau đó ta hợp ý vừa lòng nhìn thấy vành tai Hàn Thủy đỏ bừng trong chốc lát.

Giả vờ cái gì? Còn biết chuyện ta tối hôm kia mới thu nhận nam sủng, rồi còn sủng ái hết mực, chua lòm.

Hàn Thủy cuối cùng cũng đồng ý.

Ta không hỏi hắn ba năm nay đã làm gì, hắn cũng không hỏi ta muốn đi đâu.

Chỉ là ta nói muốn đi, hắn liền đi theo ta.

Ta để Hàn Thủy giả trang thành tiểu đồng cùng tiến cung.

Việc đầu tiên ta muốn hắn làm sau khi vào cung chính là dẫn ta lẻn vào phủ đệ của Lại bộ Thượng thư Dương Việt.

Trước kia ta đi theo tiền bối, dồn hết tâm trí vào việc dùng độc, khinh công coi như không tệ, nhưng nếu thật sự gặp phải thích khách thượng đẳng, hoặc muốn rời khỏi hoàng cung dưới sự tuần tra của cấm vệ quân, thì không đủ dùng.

Mà Hàn Thủy ôm eo ta nhẹ nhàng bay qua bức tường cung cao chót vót, giống như bức tường kia chỉ là một đống rơm rạ vậy.

Đêm lạnh như nước, ta quay đầu nhìn lại bức tường đỏ son cao vút giam cầm ta trong ba năm này, chỉ muốn đá mạnh lến nó một cái.

Hàn Thủy không cho ta thời gian suy nghĩ chuyện khác, cánh tay dài vung lên, kéo ta vào lòng: “Gió lớn.”

Ta liền an tâm rúc vào lòng hắn, nghe gió lướt qua tai.

Một nén nhang sau, ta vững vàng rơi xuống vườn hoa sau nhà Dương Việt.

Dương Việt sau khi gặp ta liền vô cùng kích động, nghênh đón ta vào thư phòng.

“Điện hạ rốt cuộc cũng quyết định ra tay sao?”

Ta gật đầu, hỏi: “Thân thể Tiểu Viễn đã khỏi hẳn chưa?” Dương Việt có một con trai, tên là Dương Viễn, là con trai của chính thê. Dương Việt chính trực, đối với thê tử rất chung tình, thành thân mười năm không nạp thiếp, tuổi đã qua ba mươi vất vả lắm mới có được một đứa con trai, tất nhiên là nâng niu như bảo bối.

Ba tháng trước trong cung yến, Dương Viễn đột nhiên phát bệnh, vì cách Trường Tín cung của ta gần, nên được dời đến chỗ ta.

“Trưởng công chúa điện hạ, mạo muội quấy rầy thật sự không nên.”

Dương phu nhân mặt đầy nước mắt hành lễ với ta, nghẹn ngào đến mức gần như không nói nên lời.

Ta không kiên nhẫn nhìn về phía thị vệ đưa Dương Viễn tới: “Còn không mau đi mời Thái y?”

“Hồi bẩm Trưởng công chúa, vừa rồi đã gọi qua…”

“Vậy thì đi đón bọn họ lại đây! Nếu công tử của Dương đại nhân có gì sơ suất, các ngươi gánh vác nổi sao?”

“Tuân lệnh!”

Thấy xung quanh đều đã đi xa, Dương phu nhân thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng vội vàng nói: “Trưởng công chúa, Tiểu Viễn nó… giống như ta năm đó!”

Ta ra hiệu cho bà ta bình tĩnh đừng nóng vội, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Dương Viễn.

Phu nhân của Dương Việt và ta là người quen cũ, năm đó trên đường đi thắp hương ở Thiên m tự, bà ta bị sơn tặc bắt cóc còn trúng độc, vừa hay ta đi ngang qua cứu bà ta, vì thế khi bà ta phát hiện triệu chứng của Dương Viễn giống như mình lúc đó, liền lập tức nghĩ đến việc cầu cứu ta.

Có kinh nghiệm của lần cứu chữa cho Dương phu nhân trước đó, việc chữa trị cho Dương Viễn thực ra rất đơn giản, vốn không phải là loại độc mạnh, lén cho hắn uống giải độc hoàn là xong, ta đứng sang một bên, nhường không gian cho một đám Thái y vội vàng chạy tới, tránh bị kẻ có tâm phát hiện ra sơ hở.

Chỉ là chuyện này rất thú vị, rốt cuộc là ai lại muốn hại người bên cạnh Dương Việt hết lần này đến lần khác?

Sau đó chính là Dương Việt đích thân đến cửa tạ ơn đã giải đáp nghi hoặc cho ta: “Mấy năm trước Nhiếp chính vương đề bạt một vị Lại bộ Thị lang, có tâm tư muốn leo lên vị trí cao hơn.”

Hóa ra là vậy, chắc là đang vội vàng muốn Dương Việt nhường chỗ nhưng lại không tìm được sai lầm, chỉ có thể giở trò với người nhà hắn. Dù sao cũng không có ai có thể giữ bình tĩnh sau khi nhà tan cửa nát.

Ta cười tủm tỉm nhìn Dương Việt một thân một mình đến thăm vào ban đêm: “Dương đại nhân thông minh tuyệt đỉnh, chỉ là lời này không nên nói với ta.”

Dương Việt lại hành đại lễ với ta: “Điện hạ hai lần ra tay cứu mạng thê tử và con trai, ân tình này khó nói, chim khôn chọn cây mà đậu, Dương Việt biết hiện tại điện hạ chỉ là rồng mắc cạn, thần nguyện ý vì điện hạ hiệu khuyển mã chi lao*!”

*Hiệu khuyển mã chi lao: có nghĩa là công lao của con ch.ó săn, con ngựa chiến, ý chỉ nguyện làm việc tận lực, hết lòng hết sức vì chủ nhân.

Ta hỏi tại sao.

Dương Việt nghiêm nghị nói: “Hải yến hà thanh*, không chỉ là nguyện vọng của điện hạ, cũng là nguyện vọng cả đời của thần!”

*Hải yến hà thanh: Cụm này có thể hiểu là “Chim biển én bay liệng trên dòng sông cạn”, thường dùng để ám chỉ khát vọng về một thế giới thái bình, thịnh trị, đất nước thống nhất, không còn chiến tranh loạn lạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận