Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Xin lỗi, em không kiềm chế được mình.”
Lương Xuyên buông Ngô Đại Hải ra, cúi đầu im lặng. Một lát sau, hắn mới mở mắt, tơ máu tan dần rồi tỉnh táo lại.
Thời gian tử vong chưa lâu, có lẽ chưa quá 24 giờ. Vì thế, trí nhớ hãy còn mới mẻ, khác hẳn vớinạn nhân Trương Nghị Cường đã qua đời cách đây hơn nửa năm trong vụ án lần trước.
Hơn nữa, nạn nhân từng bị hành hạ và làm nhục dã man trong thời gian dài rồi chết rất thảm thiết. Cũng vì thế mà sự đồng cảm và tác động của những hình ảnh ấy vô cùng mãnh liệt.
Đây là lời giải thích của Lương Xuyên.
Dĩ nhiên, nếu dựa vào đức tin của Đạo giáo và Phật giáo thì đó chính là oán khí của người vừa chết yểu chưa tiêu tán.
“Nhóc Xuyên, em vừa bảo có ít nhất ba tên hung thủ. Anh hiểu câu đó, nhưng sao em lại nói bọn chúng còn rất trẻ?”
Nhờ kết quả phân tích tấm ga trải giường dính máu kia, có thể dễ dàng đoán ra số lượng hung thủ. Nên Ngô Đại Hải không hề thắc mắc chi cả. Nhưng Lương Xuyên lại bảo hung thủ khá trẻ tuổi, thậm chí có kẻ ở độ tuổi vị thành niên.
Lương Xuyên nhìn thi thể Lưu Vĩ Minh bên cạnh. Hắn đã cảm nhận lời trăn trối của Tôn Ái Bình rồi. Nhưng tinh thần đang bị quá tải nên hắn do dự, tự hỏi có nên tiếp tục xem xét khoảnh khắc hấp hối của người chồng hay không.
“Đầu tiên, hung thủ ưu tiên cắt đường dây điện nối vào camera, sau đó còn vác cả bộ máy vi tính đi. Hiển nhiên, có thể bọn chúng đã bị quay lại lúc cắt dây nên mới làm thế. Từ đây, em đoán là bọn chúng chỉ mới vào nghề trộm cướp mà thôi. Có lẽ chúng từng trộm vặt rồi, nhưng chưa có bài bản, hoặc không dày dặn kinh nghiệm cho lắm.
Bên cạnh đó, căn cứ vào chứng từ do bố nạn nhân cung cấp đã có thể tính được thời gian đại khái khi hung thủ lén vào nhà nạn nhân. Đó là giai đoạn trước khi ông bố ấy không gọi được cho hai vợ chồng, chênh lệch không lâu lắm. Bác sĩ Giản, hiện tại có thể xác định thời gian tử vong cụ thể không?”
Pháp y Giản do dự, nói: “Dựa vào mức độ cương cứng của thi thể, nạn nhân qua đời chưa đến 24 giờ. Nếu anh muốn thời gian chính xác, tôi phải mang về phòng thí nghiệm. Nhưng mà…”
Giản Hồng chỉ những vết thương do bị hành hạ trên xác nạn nhân:
“Thật ra, những vết tích này cũng đã nói rõ ràng. Hai nạn nhân, nhất là nạn nhân nữ từng chịu tra tấn tàn bạo trước khi chết.
Bên cạnh đó, hung thủ có nhiều người, từng ở lại trong nhà nạn nhân khá lâu. Nếu tôi nhớ không lầm, khi cảnh sát lục soát nhà nạn nhân, có thấy một ít thịt đầu heo trong bồn rửa tay. Thậm chí, tôi đoán có thể hung thủ từng ăn cơm ngay trong nhà nạn nhân.”
Lương Xuyên ngẫm nghĩ. Hắn e là những suy đoán tiếp theo của mình sẽ khiến mọi người xung quanh hiểu lầm. Nhưng khi thấy hình ảnh của Lưu Vĩ Minh xuất hiện tại nhà riêng, hắn đã tự xác nhận những giả thuyết của riêng mình.
“Thậm chí, có khả năng bọn tội phạm vừa cưỡng hiếp nạn nhân nữ, vừa ép nạn nhân nam nấu bữa tối cho bọn chúng. Dù sao anh ấy cũng là một đầu bếp.”
“Cái gì…” Ngô Đại Hải rất muốn nói một câu “Em điên à?” Sao lại tưởng tượng ra diễn biến như thế chứ? Môn phác thảo tâm lý đáng sợ như vậy à?
Giản Hồng và hai người hỗ trợ sững sốt khi nghe Lương Xuyên nói thế.
Chẳng phải bọn họ ngạc nhiên vì tự hỏi Lương Xuyên dựa vào nhân tố gì để đoán ra kết quả như vậy, vì dù gì phạm trù của hai bên khác biệt nhau. Lý do ba người giật mình là vì chịu tác động sâu sắc bởi giả thuyết hình ảnh bọn tội phạm vừa cưỡng hiếp người vợ trong phòng ngủ, vừa ép buộc người chồng nấu một mâm cơm.
Hai nạn nhân đã đã phải chịu đựng nhục nhã đến mức nào chứ?
“Tóm lại, thủ pháp hành hung cẩu thả, đơn giản, nhưng vẫn nhớ việc xóa sạch hiện trường. Bên cạnh đó, hung thủ có thời gian làm nhục, thỏa mãn thú tính khá lâu. Những điều ấy đã đủ nói rõ bọn chúng có độ tuổi trung bình không cao lắm.
Trừ khi có một tên tội phạm tử hình vừa vượt ngục từ trại giam gần đây, muốn thỏa mãn một phen trước khi bị bắt lại. Nhưng khả năng này rất thấp.
Có nhà tù nào xung quanh Thành Đô xảy ra chuyện không?”
“Theo anh biết thì không có.” Ngô Đại Hải trả lời.
“Vậy nếu là tử tù vượt ngục từ nơi khác đến đây, vất vả lắm mới trốn được vào Thành Đô, kẻ đó sẽ không ngu dại gì mà gây án trả thù xã hội bằng cách này. Trong vòng 12 giờ đồng hồ sau khi vượt ngục, từng giây tại ngoại chẳng khác gì những đồng tiền lời trong tư tưởng bọn tử tù. Trong giai đoạn này, rất có thể bọn chúng sẽ gây ra những hành vi táng tận thiên lương. Nhưng nếu hơn 12 giờ, tâm lý của chúng sẽ thay đổi, càng quý sự tự do hơn, từ đó cố gắng lẩn trốn hết mức có thể để kéo dài sự tự do này. Nên sau khi loại trừ khả năng trên, em kết luận, hung thủ có thể là một nhóm người có tuổi tác rất trẻ, thậm chí bao gồm cả vị thành niên.”
“Nhóc Xuyên, đây là kết quả mà em vừa phác thảo tâm lý ra đấy à?” Ngô Đại Hải quệt mồ hôi trên trám, hỏi: “Trẻ lắm á? Còn chưa qua tuổi vị thành niên?”
“Trưởng thành thì sẽ có kiến thức, bọn chúng sẽ biết sợ hãi, biết trừng phạt đáng sợ như thế nào. Ngược lại, bọn choai choai nhưng tự cho mình đã trưởng thành thì khác. Khi phạm tội, cơ bản chúng chẳng hề nghĩ đến sự trừng phạt sẽ đón chờ mình, mà chỉ biết hưởng thụ khoái lạc trong hành vi phạm tội ấy tạo ra.
Căn cứ vào manh mối hiện có và quá trình phác thảo tâm lý, em tổng kết tâm lý của bọn hung thủ thành ba điểm: Tự nghĩ mình đúng, không biết sợ, tầm nhìn thiển cận.”
Lương Xuyên ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Có thể dùng một câu thành ngữ để minh họa, chính là nghé con không sợ hổ.”
“Đội trưởng Ngô, đã đem đoạn thu hình từ camera của ngân hàng đến rồi đây.” Một anh cảnh sát đến báo cáo.
“Sao lâu quá vậy?” Ngô Đại Hải không hài lòng cho lắm.
“Sau khi chờ khoa an ninh mạng dò tìm manh mối xong, bọn em mới đến ngân hàng yêu cầu hợp tác điều tra. Nên mới chậm như thế.” Chàng cảnh sát này cũng chẳng biết làm sao, chỉ đành ngậm miệng khi đội trưởng nổi đóa.
Thật ra cũng không hẳn là bọn họ chậm chạp, bởi vì tốc độ thu thập chứng cứ đã khá nhanh rồi, lại vướng thêm việc trích xuất, biên tập hình ảnh từ camera nên mới thế.
Cậu cảnh sát đưa một chiếc điện thoại di động cho Ngô Đại Hải. Anh ra dấu bảo Lương Xuyên đến xem cùng.
“Thẻ ATM của nạn nhân bị ai đó cố thử rút tiền trong vòng nửa tiếng vào lúc chạng vạng hôm qua.”
Tiếng nói vang lên trong video có lẽ là của Hình Minh.
“Lần cắm thẻ đầu tiên của nạn nhân Lưu Vĩ Minh vào máy ATM là lúc 16 giờ 31 phút, nhưng nhập sai mật mã hai lần. Theo tôi phân tích, có lẽ hung thủ ép Lưu Vĩ Minh nói mật mã ra, nhưng lần đầu bị sai vì Lưu Vĩ Minh cố ý nói sai, làm hung thủ không lấy được tiền.
Lần rút tiền thứ hai được ghi nhận lúc 16 giờ 59 phút hôm qua. Lần này bọn chúng nhập đúng mật mã. Dĩ nhiên, chắc do lần đầu thất bại nên hung thủ quay về tra tấn, ép nạn nhân khai ra mật mã thật sự.
Trong hai lần lấy tiền, hung thủ đều mặc đồ đen, đội mũ, cố ý che mặt lại. Hình ảnh có giá trị duy nhất mà tôi có thể lấy chính là cái này.”
Hình ảnh trong video khựng lại, phóng to ra rồi hình ảnh chạy dần.
Lúc này, trước mặt Lương Xuyên và Ngô Đại Hải, chính là khoảnh khắc hung thủ lấy tiền.
Nó hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy được cằm và một nụ cười nơi khóe miệng, trông khá hớn hở, như một đứa bé vừa nhận được tiền lì xì từ ông bà.
“Mẹ nó! Bọn súc vật này!” Ngô Đại Hải mắng to. Mặc dù không thể nào thấy rõ mặt mũi của tên hung thủ kia, nhưng nhờ góc quay ngay chiếc cằm trẻ trung ấy, chắc chắn tuổi đời của hung thủ không lớn lắm, thậm chí là còn rất nhỏ như Lương Xuyên đã nói.
“Tôn Kiến Quốc, chúng ta cần xác định lại phạm vi điều tra lần nữa!”
Ngô Đại Hải giận dữ, cấp tốc gọi Tôn Kiến Quốc và cấp dưới của mình để phân công nhiệm vụ.
Lương Xuyên vẫn nhìn nạn nhân Lưu Vĩ Minh.
“Nếu tôi không giúp anh tìm ra hung thủ, có phải đêm nay anh lại đến nấu đồ ăn cho tôi nữa không?”
“Cố vấn Lương, anh nói gì cơ?”
Giản Hồng hỏi nhỏ.
“Không có gì.” Lương Xuyên cười. Vốn dĩ hắn đã chẳng thèm ăn. Nếu đêm nay Lưu Vĩ Minh lại đến chuẩn bị bữa tối cho hắn nữa, hắn lại càng khó ăn hơn.
Dĩ nhiên, lý do không phải như vậy.
Bởi vì, có vài tên nên xuống địa ngục, dù nó có già hay trẻ, đã đủ tuổi hay vẫn còn là vị thành niên.
“Cố vấn Lương, bọn tôi mang thi thể về Cục cảnh sát nhé.” Một trợ lý pháp y bên cạnh nhắc nhở.
“Chờ tôi một chút.” Lương Xuyên nói.
“Được.” Giản Hồng nháy mắt với người trợ lý, tỏ ý bảo Lương Xuyên cứ tùy tiện.
Lương Xuyên đặt tay lên trán Lưu Vĩ Minh.
Sau đó, hắn từ từ nhắm mắt lại lần nữa.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Lương Xuyên cảm giác đầu mình bị đánh mạnh vào liên tục. Suýt nữa hắn phải mở mắt ra, nhưng vẫn cố chịu đựng trận đòn dồn dập này.
“Mày gan nhỉ, dám lừa bố mày à? Sai mật mã rồi! Tao mà không lấy được tiền thì mày chết chắc!”
Sau đó lại là một trận đòn dồn dập khác.
“Đừng đánh nữa! Tao đưa tiền cho chúng mày! Tao nói mật mã đây, nhưng xin mày đừng tổn thương vợ chồng tao.”
“Yên tâm, bọn tao cưng chiều vợ mày một chút, kiếm vài đồng tiêu vặt là xong. Chỉ cần chúng mày hứa không báo cảnh sát thì bọn tao không làm gì cả. Mày hiểu không?”
Bóng tối lại ùa đến lần nữa.
Nhưng hình ảnh nhanh chóng rõ dần.
“Nấu đồ ăn xong rồi!”
“Mẹ nó, mày xào chung với cái gì đấy, dở thế! Biết thế cứ lấy thịt đi luộc, pha tí giấm chấm ăn còn ngon hơn.”
“Hình như thằng này là đầu bếp! Kêu nó xào thịt đi. Trói tay nó lại rồi mày cầm dao đứng canh nó nấu. Ê ê, mày đừng giả chết. Bọn tao ăn cơm xong là đi ngay. Mày ngoan ngoãn nấu xong bữa cơm này đi. Còn mày canh chừng nó, đừng để nó bỏ thuốc độc vào thức ăn.”
“Tao biết rồi.”
Tất cả đều là bóng tối, chỉ có âm thanh vang lên.
Lương Xuyên nghe thấy tiếng rên la thảm thiết của người phụ nữ, kéo dài liên tục và dai dẳng. Hắn còn cảm nhận được một sự nhục nhã cùng cực, chất chứa căm hờn.
Nếu bàn luận chuyện này theo cách nói của Gia Cát Lượng, vậy sẽ thấy Lưu Vĩ Minh là kẻ chết nhát, thấy vợ mình bị cưỡng hiếp mà bản thân còn đi nấu cơm cho hung thủ.
Nhưng thực tế là Lưu Vĩ Minh vẫn luôn bị trói chặt. Anh ta cố gắng nhẫn nhục chịu đựng, rất có thể là do bọn hung thủ ấy đã hứa hẹn gì đó.
Lương Xuyên rành về tâm lý học. Căn cứ vào manh mối có được và lời trăn trối vừa nghe, thật bất ngờ, hoặc đáng buồn cười khi bọn trẻ ranh này lại tự học hoặc may mắn trùng hợp vì đã sử dụng thủ thuật “dẫn dắt từng bước” trong tâm lý học để xử lý đôi vợ chồng này.
Chúng khiến nạn nhân mang hy vọng sống sót. Hơn nữa, do hai vợ chồng bị ngăn cách giữa hai căn phòng khác nhau, dẫn đến việc người phụ nữ cam tâm chịu nhục quan hệ với bọn tội phạm để chúng đừng giết chồng mình, trong khi ông chồng không còn cách nào khác, đành phải nấu ăn cho bọn chúng để vợ mình được tha mạng.
Dĩ nhiên, người chồng có quyền chọn cách liều mạng, chết một cách bi tráng hơn. Nhưng anh ta luôn bị kiềm chế, có người canh chừng, dù anh ta có liều mạng đi nữa thì cũng chẳng làm nên trò trống gì. Thậm chí nếu làm vậy, không chỉ riêng anh ta chết, mà chắc chắn vợ anh ta cũng bị giết theo. Bởi vì nếu hung thủ đã giết một mạng, chắc chắn bọn chúng sẽ giết sạch mọi người ở đây.
Nhưng điều quan trọng nhất là, có thể do bọn này còn quá trẻ, nên hai nạn nhân vẫn ấp ủ hy vọng xa vời.
Bọn nhóc này, hiếp dâm, lấy tiền, ăn uống no say xong thì cũng nên bỏ đi chứ?
Đến tận lúc này, Lương Xuyên vẫn chưa phát hiện ra manh mối gì đáng giá.
Một cơn mệt mỏi đang dần ập đến, vây lấy hắn.
Đồng thời, Lương Xuyên nhận ra sự đau khổ của nạn nhân Lưu Vĩ Minh đang ăn mòn lấy mình càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Lương Xuyên buộc phải dừng hành động xem xét này lại, bởi sự điên cuồng và phẫn nộ của nạn nhân khi hấp hối có thể khiến tâm trí của hắn gặp vấn đề.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên giữa bóng tối:
“Quần tao thủng một lỗ rồi.”
“Lấy quần thằng này mà thay. Trong tủ của thằng này treo toàn đồ xịn không đấy!”