Cái vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt Lâm Tinh buộc Ngô Hiểu phải nói rõ sự việc: “Cứ coi như việc này anh nhờ em. Bố anh bây giờ cũng là bố em, bố có khó khăn chúng ta phải giúp.”
Lâm Tinh nói: “Em đâu có nói không? Sáng hôm trước em đã đồng ý giúp rồi. Em muốn biết rõ, bố đột ngột thừa nhận em, tiếp nhận em, phải chăng vì việc đó?”
Bởi có bóng đen, nên sự việc đối với Lâm Tinh càng ngày càng trở thành chuyện đen tối. Nhưng dưới con mắt Ngô Hiểu, quan hệ giữa người và người phải là hỗ trợ, giúp nhau. Bạn đối tốt với người, người sẽ tốt lại với bạn. Dẫu rằng Lâm Tinh giúp bố của Ngô Hiểu mà thay đổi cái nhìn của ông đối với cô cũng là lẽ thường tình ở đời, cũng là sự trao đổi tình cảm bình thường giữa cha mẹ con cái, không có gì đáng ngạc nhiên. Lâm Tinh truy hỏi ráo riết đến tận cùng khiến cho Ngô Hiểu không thể chịu nổi: “Bố anh là người kinh doanh, đã quen nói năng như vậy rồi. Nếu em xét nét câu chữ thì ở đời này không còn ai tốt nữa.”
Lâm Tinh không tranh luận tiếp, giữ không thoải mái. Bây giờ cô phải cố tránh cãi cọ với Ngô Hiểu, nhất là những lúc đề cập chuyện có liên quan đến bố anh. Cô nhắc nhở đừng biến mình thành một nàng dâu lắm điều, để chồng khó xử với cả hai bên.
Sự việc tạm để đấy. Sáng hôm sau, Ngô Hiểu dậy sớm đến đài truyền hình để quay MTV. Cuối cùng họ đã tìm được nhà đầu tư cho chương trình. Buổi tối anh vẫn đi diễn bình thường, ban nhạc của anh lại được mời về bar Thiên Đường, căn cứ địa cũ của họ. Hai việc vui cộng lại đối với Ngô Hiểu cũng coi như “song hỉ lâm môn”. Quán bar Thiên Đường lớn hơn các quán bar khác, càng có tiếng càng có miếng, diễn ở đấy cũng thích hơn. Vì Lâm Tinh lần đầu tiên gặp Ngô Hiểu ở “Thiên Đường” nên cô cũng quyến luyến nơi ấy hơn.
Buổi trưa Ngô Hiểu không về, Lâm Tinh ăn qua loa thứ gì đó coi như xong bữa. Bữa tối, cô làm mấy món, chờ anh về cùng ăn. Tuy hai người bây giờ có tiền, nhưng Lâm Tinh đã có thói quen thổi nấu ở nhà. Không những tiết kiệm, còn tạo cảm giác gia đình. Cái cảm giác đẹp ấy không thể có nếu hai người đi ăn quán.
Ăn xong bữa tối, họ lại chia tay, Ngô Hiểu ngồi xe đến bar Thiên Đường. Lâm Tinh một mình đến ngõ Tĩnh Nguyên, tìm cho tòa soạn bản thảo viết về tập đoàn Trường Thiên.
Tuy trong túi xách có một ngàn đồng sáng nay Ngô Hiểu bỏ vào, nhưng cô vẫn đi xe buýt, rồi đi bộ một đoạn, mất bốn mươi phút mới về đến chỗ ở cũ. Đã muộn, lối đi trong hành lang không bật đèn. Cô vẫn quen thuộc mọi ngõ ngách ở cái nhà này, lần mò trong tối lên lầu không bị vấp váp. Không biết Aly và Hân đã về chưa, hoặc Văn Khánh vẫn còn ở đấy, cho nên cô vẫn gõ cửa. Không có ai trả lời cô mới mở khóa. Cửa mở, cô trông thấy lối đi, các phòng tối om, biết rằng không có ai. Cô bật đèn, phòng khách và các phòng ngủ đều không khóa. Từ sự lộn xộn trong nhà và tàn thuốc lá đầy bàn cô đoán, cái nhà này vẫn có người ở. Người ở không phải là nữ, cho dù Aly và Hân đều hút thuốc.
Việc cô dọn đi chỗ khác, Aly làm cái chuyện lộn xộn cho bạn trai vào ở, Lâm Tinh không còn bực tức như ban đầu và tâm trạng tranh cãi về chuyện đó. Trên mặt bàn, trên nền nhà bẩn thỉu bề bộn khiến cô không còn lòng dạ nào ở lại đây. Cô vội vã lục tìm, cuối cùng tìm thấy bản thảo trong cái thùng giấy. Cái thùng giấy chứa tất cả những thứ linh tinh cô để lại. Rõ ràng Aly và Hân nhét bừa vào đấy, còn may bản thảo vẫn chưa bị vứt đi.
Cô đang thu dọn, bỗng bên ngoài có tiếng động. Có thể từ lâu không ở đây, tiếng động khác thường làm cô sợ. Cô nhẹ chân đến gần cửa ra vào, áp tai nghe, đúng là bên ngoài có tiếng người thì thầm. Cô nhìn qua kính “mắt mèo”, ngoài cửa không bật đèn, tối không nhìn rõ. Đang nhìn thì có tiếng đấm cửa thình thình. Cô giật mình, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, hỏi:
“Ai?”
“Xin mở giúp cửa.”
Tiếng đàn ông, thái độ hòa nhã, Lâm Tinh bớt căng thẳng, hỏi: “Xin hỏi, ông là ai?”
“Tôi là người của Sở Công an.”
Cô mở cửa. Qua lớp cửa sắt chống trộm, cô thấy hai người đàn ông, một lớn tuổi một trẻ tuổi mặc thường phục, dáng vẻ đứng đắn, không giống những kẻ giả danh. Nhưng cô vẫn cảnh giác, hỏi: “Các ông có giấy tờ gì không?”
Người lớn tuổi đưa thẻ công tác ra, Lâm Tinh nói: “Xin lỗi, có thể cho tôi xem qua?” Người kia đưa thẻ. Tiếp theo, đèn phòng khách bật sáng, Lâm Tinh thấy ảnh trên tấm thẻ công tác giống với người cầm thẻ. Cô vẫn chưa yên tâm, lại chỉ vào người trẻ tuổi: “Còn anh này?” Người lớn tuổi nhìn vào mắt người trẻ tuổi. Anh ta cau mày, tỏ ra bực bội, nhưng vẫn phải đưa thẻ công tác ra. Lúc này Lâm Tinh mới mở cửa mời khách vào, cô giải thích: “Xin lỗi, lúc này đã muộn, tôi sợ kẻ gian.” Hai nhân viên cảnh sát mặc thường phục bước vào. Viên cảnh sát lớn tuổi giải thích lý do không mời mà đến: “Ban ngày chúng tôi đến mấy lần, nhưng nhà không có người.” Viên cảnh sát trẻ tuổi nhìn chung quanh như nhìn kẻ địch, quay lại, hỏi:
“Nhà chị có mấy người?”
Cái giọng nghiêm túc làm Lâm Tinh cảm thấy mình như kẻ địch, như bị đẩy vào vị trí của kẻ phạm tội. Cho nên cô trả lời cụt lủn và lạnh nhạt như chống đối:
“Tôi không ở đây. Các ông đến có việc gì?”
Viên cảnh sát lớn tuổi đưa ra một tấm ảnh cho Lâm Tinh xem: “Cô có quen người này không?”
Lâm Tinh nhìn và gật đầu: “Đây là cô Hân, thuê nhà của tôi. Cô ta phạm tội gì?”
Thái độ của viên cảnh sát lớn tuổi rất hòa nhã, vẻ mặt luôn tươi cười: “Ngoài cô này ra, còn ai ở đây nữa?”
Lâm Tinh nói: “Còn cô Aly. Cuối cùng thì họ có chuyện gì? Nghe nói họ mất tích, có đúng không?”
Người lớn tuổi rất nhạy bén, hỏi lại: “Cô nghe ai nói?”
Lâm Tinh chần chừ giây lát, bỗng buột miệng: “Nghe bố tôi nói.”
“Bố cô? Bố cô là ai? Tại sao ông ấy biết?”
Người lớn tuổi cười kín đáo, thần sắc tự nhiên, hỏi Lâm Tinh. Lâm Tinh không biết phải trả lời thế nào.
“Bố tôi, không, đấy là bố chồng, ông ấy là…”
“Bố chồng, ông ấy tên gì?”
“Ngô Trường Thiên.”
“Ông Ngô Trường Thiên Chủ tịch Tập đoàn Trường Thiên à?”
Lâm Tinh mặc nhận: “Sở Công an các ông đã đến điều tra ông ấy chưa?”
Người trẻ tuổi nói chen vào: “Buổi tối hôm bố chồng cô tổ chức mừng sinh nhật, mời hai cô gái thuê nhà của cô đến khiêu vũ, chuyện ấy cô có biết không?”
Lâm Tinh không muốn trả lời viên cảnh sát trẻ tuổi, nhưng không thể, cho nên cô chỉ gật đầu qua loa, thậm chí không nhìn anh ta. Viên cảnh sát trẻ vẫn chĩa mũi nhọn vào Lâm Tinh, trong câu nói đầy ẩn ý:
“Sau đấy cả hai cô gái không xuất hiện nữa à?”
Họ có xuất hiện hay không liên quan gì đến buổi khiêu vũ ở nhà ông Thiên, Lâm Tinh thấy logic của viên cảnh sát trẻ tuổi này có phần gượng ép. Cô lạnh lùng nhắc nhở: “Các vị có biết hai cô gái này ở Bắc Kinh làm…” Những lời lẽ khó nghe chưa ra khỏi cửa miệng, cô đã hãm lại. Cô thấy không cần thiết trước mặt người lạ, nhất là trước mặt cảnh sát nói chuyện không tốt đẹp của Aly và của Hân, vậy là cô nói chệch đi: “Các vị có biết hai cô này ở Bắc Kinh có rất nhiều bạn không? Có thể họ đến chơi nhà bạn bè ít hôm, trước kia vẫn thường như thế. Mấy hôm nữa các vị không tìm thì các cô ấy cũng về.”
Viên cảnh sát lớn tuổi phẩy phẩy tấm ảnh cầm trên tay, nói: “Đây là cô Hân, chúng tôi đã tìm thấy, lúc này chúng tôi muốn tìm cô Aly.”
Lâm Tinh nói: “Hai cô này hay đi với nhau. Các vị có thể hỏi ngay cô Hân, cô ấy biết Aly đi đâu.”
Viên cảnh sát lớn tuổi nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi, lại nhìn tấm ảnh, nói: “Cô ấy không thể biết, vì đã chết.”
Lâm Tinh cho rằng mình nghe nhầm, không dám tin vào tai mình. “Cô Hân chết? Hả? Các vị nói gì? Nó chết rồi à?”
Hai viên cảnh sát im lặng xác nhận. Lâm Tinh kinh ngạc, không biết nói gì hơn: “Nó, nó chết thế nào?”
Cảnh sát lại im lặng để chứng tỏ Hân không còn. Người Lâm Tinh nổi da gà: “Nó… chết hồi nào?”
Viên cảnh sát trẻ giọng sắc lạnh: “Phỏng đoán qua thi thể và những di vật, có thể nói sự việc xảy ra vào khoảng chín giờ bốn mươi lăm phút tối hôm mừng sinh nhật bố chồng cô.”
Viên cảnh sát trẻ nói rất cụ thể và khẳng định thời gian, căn cứ vào đâu, Lâm Tinh không thể hiểu nổi. Nhưng khẩu khí ngầm nói xấu hại người của anh ta khiến Lâm Tinh nghe không lọt. Cô tỏ ra nghi ngờ, phản ứng:
“Các vị nói với ý gì?”
Người trẻ tuổi không trả lời. Người lớn tuổi hỏi: “Hôm ấy, bố chồng cô kỷ niệm sinh nhật, cô có ở đấy không?” Thái độ của người này rất hòa nhã thiện cảm, giống như nói chuyện bình thường, Lâm Tinh bằng lòng trả lời. Cô thuật lại tình hình hôm ấy, lời nói đã lên đến cửa miệng. Bỗng nghĩ đến điều gì đó, cô lại không nói, chỉ trả lời ngắn gọn:
“Có ở đấy.”
Viên cảnh sát lớn tuổi hỏi: “Cô Aly, cô Hân hôm ấy đến lúc mấy giờ. Các cô ấy có khiêu vũ không?”
Bắt đầu từ câu hỏi này, Lâm Tinh trả lời có phần bối rối. Bởi cô biết rất rõ, lời chứng của mình sẽ bịa theo yêu cầu của bố chồng:
“Hôm ấy, chồng tôi cùng với mấy người nữa cùng ăn cơm.” Có thể vì mới cưới, trước mặt khách lạ, cô gọi Ngô Hiểu là chồng có chút ngượng ngùng. “Ăn xong, chồng tôi có việc phải đi ngay. Sau đấy tôi đến nhà anh ấy, ngồi nói chuyện với bố chồng. Rồi ông ấy đi ngủ, tôi về. Tôi không thấy cô Aly và cô Hân. Hình như họ không khiêu vũ, họ về trước.”
Viên cảnh sát lớn tuổi quan sát vẻ mặt cô, ánh mắt ông ta như cười vui, nhưng có thể như thiêu đốt vì trông thấy lưng cô toát mồ hôi. Ông hỏi: “Còn cô, cô đến lúc mấy giờ, đi lúc mấy giờ?”
Lâm Tinh dừng lại một phút, trả lời không được trôi chảy: “Đến lúc chín giờ hơn, hình như tôi về lúc mười giờ hơn.”
Người cảnh sát lớn tuổi lại hỏi: “Cô ngồi nói chuyện với ông bố chồng à? Nói chuyện trong bao lâu, những hơn một tiếng chứ?”
Lâm Tinh không trả lời, chỉ rất máy móc gật đầu. Cô không muốn nói nhiều. Bởi cô chú ý đến những câu trả lời của mình, có thể cả thái độ, đều bị viên cảnh sát trẻ tuổi ghi chép vào sổ tay. Cô cảm thấy cuốn sổ tay kia và sắc mặt viên cảnh sát trẻ có vẻ nham hiểm.
Cuối cùng, viên cảnh sát lớn tuổi không hỏi thêm gì, vẫn rất khách khí, xin số máy nhắn tin của cô và để lại số điện thoại của ông ta, lúc ra về còn ngỏ lời xin lỗi vì đã đến quấy rầy.
Họ đi rồi, tâm trạng cô lập tức trở nên bối rối. Cô nghĩ lại những câu trả lời của mình, trong đó có những chi tiết giả. Cho dù cô cảm thấy buổi tối hôm ấy cô đến và đi lúc mấy giờ không quan trọng, nhưng trong tâm lý lại thấy ngượng. Cô không biết những câu trả lời của mình về hình thức hay về luật pháp có làm lệch hướng điều tra hay không, thậm chí đã tạo chứng cứ giả đối với sự việc?
Cô cầm tập bản thảo, hơi chút hoảng hốt tắt đèn, khóa cửa, đi xuống. Vừa xuống đến dưới nhà, gặp ngay một chiếc taxi chạy tới, đèn xe chói mắt. Cô định thần nhìn. Người trên xe bước xuống là Văn Khánh. So với lần trước, trông Văn Khánh thay đổi hẳn, không những đồ Tây sang trọng, dáng bộ nghênh ngang. Hơn nữa mấy hôm nay không gặp, người anh ta cũng như phát tướng. Trông thấy Lâm Tinh, anh ta lên tiếng chào trước:
“Ôi, em lại đến đấy à?”
Lâm Tinh lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Câu nói ấy nên là em hỏi thì đúng hơn.”
“Tại sao lại là em?”
“Đây là nhà của em, anh đến làm gì?”
“Thôi thôi!” Văn Khánh áo quần chỉnh tề, miệng nồng nặc hơi rượu: “Vài hôm nữa tôi sẽ đi, Aly và Hân dù sao cũng không về đây nữa. Em có thể về đây mà ở, hoặc cho thuê cũng được.”
Nghe những lời nói đó, Lâm Tinh bỗng thấy buồn cho những việc trước kia. Cô với Aly và Hân tuy không phải là bạn thân, nhưng không phải là người qua đường, cũng từng sống với nhau dưới một mái nhà. Lúc này nơi này, đồ đạc còn đó nhưng người đã đi xa. Cô cố nói với giọng lạnh lùng, bình tĩnh, báo tin cho Văn Khánh biết hung tin:
“Hân chết rồi, anh biết chưa?”
Văn Khánh không tỏ ra ngạc nhiên như cần phải có. Vẻ mặt anh ta rất bình thường như nghe một tin cũ đã quen tai. “Em nghe ai nói?” Hình như anh ta chỉ quan tâm đến nguồn tin.
“Vừa rồi có hai nhân viên công an mặc thường phục đến tìm Aly, chính họ nói ra.”
“Hả?” Văn Khánh tuy đang ngà ngà say, nhưng lại rất nhạy cảm với hai tiếng công an: “Họ nói cô ấy chết thế nào?”
“Không nói.” Bỗng Lâm Tinh nhớ lại, mấy hôm trước Văn Khánh đến ở với Aly. Vậy là cô hỏi: “Anh có biết Aly ở đâu không? Nó có nói gì với anh về chuyện Hân không?”
Nghe Lâm Tinh hỏi, Văn Khánh ợ ra toàn mùi rượu, vẻ mặt nửa cười nửa không, có cảm giác anh ta đã biết chuyện: “Em muốn biết Aly ở đâu à? Thế thì được, coi như trước đây chúng ta đã từng có lúc tốt xấu với nhau, lên đây, tôi nói cho em nghe.”
Lâm Tinh do dự giây lát, nhưng rồi vẫn theo anh ta lên lầu. Bước vào, cô không kịp ngồi, đứng tựa cửa, hỏi: “Aly đi đâu rồi?”
Ánh đèn phòng khách sáng trưng có thể trông rõ mặt Văn Khánh đỏ gay của người vừa uống rượu. Anh ta ngồi vật xuống sofa, nói: “Nói thật với em nhé, em là chủ nhà cũng chẳng là cái quái gì. Mấy hôm trước nó đi tống tiền được một khoản lớn, đi rồi.”
Lâm Tinh bán tín bán nghi: “Tống tiền ai?”
Văn Khánh cười, nửa đùa nửa thật: “Nói ra em cũng chẳng tin, tống tiền bố Ngô Hiểu. Thế nào. Bố anh ta vẫn chưa đồng ý hai người lấy nhau à? Ông ta cũng không biết con mình là ai, là cái thá gì, là thằng đại học cũng không qua, chỉ đi thổi cái kèn vớ vẩn, biết cái quái gì! Ông ta cứ nghĩ con mình là của quý chắc!”
Lâm Tinh không thèm thanh minh giãi bày cho Ngô Hiểu, cũng không nói hai người đã cưới. Tuy miệng Văn Khánh đầy hơi rượu, nhưng những câu nói của anh ta cũng không phải tất cả là lời nói nhảm của một gã say rượu. Cô hỏi: “Đến khiêu vũ ở nhà bố anh Hiểu, nhảy với bố anh ấy thì có chuyện gì?”
Văn Khánh nở nụ cười lạnh lùng, cái cười hung ác: “Có chuyện gì à? Hai cô ấy là gì, bán dâm! Còn có chuyện gì nữa!”
Văn Khánh làm ra vẻ biết hết mọi chuyện, nheo nheo cặp mắt, nói: “Nếu bán thật thì không gọi là tống tiền. Bán thì được bao nhiêu, mỗi lần hai ngàn đồng coi như kịch tường. Nhưng em biết nó đưa về bao nhiêu? Ít ra cũng mấy trăm ngàn, nó giấu không cho tôi trông thấy. Em thử nghĩ, mấy trăm ngàn gom lại không phải là ít. Nó xách về một cái cặp, cái cặp không phải đồ dùng của con gái.”
Miệng Văn Khánh nói ra điều bí mật kinh thiên động địa, khiến Lâm Tinh vô cùng kinh ngạc, không dám tin: “Anh làm sao biết được đấy là tiền bố anh Hiểu cho. Bố anh ấy có tiền, nhưng không phải lúc nào cũng tùy tiện trợ giúp nghèo đói.”
“Em nói đúng.” Văn Khánh nói: “Tôi hỏi Aly, chính nó nói với tôi.”
Lâm Tinh nói: “Không phải anh không biết, hai đứa ấy chẳng bao giờ nói nổi một câu thật. Đã có lần chúng khoác lác cả với em. Hôm nay quen một anh có tiền, ngày mai lại bảo ai đó thích chúng. Những người càng nổi tiếng chúng càng bịa chuyện để nói về mình, anh tin được à. Chúng nó nói ai ai đó cho bao nhiêu tiền, em nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng không thấy chúng nó phát tài phát lộc.”
“Nó nói tôi cũng chả tin, nhưng tiền bày ra, tôi không thể không tin mắt mình.”
Lâm Tinh thăm dò vẻ mặt và khẩu khí của Văn Khánh, cô không nghĩ anh ta bịa chuyện. Bất chợt cô lo sợ, nghi hoặc: “Bố anh Hiểu tại sao lại cho nó tiền?” Bỗng cô nghĩ, có phải tiền của bố Ngô Hiểu cho anh để mình chữa bệnh, nhờ Aly chuyển rồi cuỗm đi? Trước đây ông vẫn nhờ Aly chuyển đồ cho Ngô Hiểu. Nhưng rồi cô phủ nhận ngay sự phỏng đoán tốt đẹp ấy. Trước ngày mừng sinh nhật, ông Thiên đã hòa giải với con trai rồi, hoàn toàn có thể trao tiền tận tay cho anh, không cần thiết phải nhờ ai. Nếu thật sự ông cho tiền, sau đấy cùng ngồi ăn với nhau mà ông không hề nhắc gì đến.
Văn Khánh châm thuốc hút. Khói thuốc làm cho khuôn mặt say rượu của anh ta không rõ là xanh hay đỏ. Anh ta nói: “Em thử nghĩ mà xem, hai đứa ấy cùng đi, cuối cùng chỉ có Aly về. Tôi hỏi, nó chỉ khóc, khóc rất thương tâm. Em nghĩ, có mấy trăm ngàn để trước mặt mà vẫn khóc. Liệu không phải là chuyện chết người còn là chuyện gì? Chắc chắn cái lão Thiên ấy làm chuyện thất đức rồi.”
Lâm Tinh vẫn chưa đủ tin: “Bố anh Hiểu không như những người giàu khác trong xã hội. Làm sao ông ấy lại lấy cái Hân làm gái bao?”
Văn Khánh lạnh lùng: “Tôi nói cho em biết, những nhân vật càng ở địa vị cao như vậy, bình thường làm cái chuyện kia càng không tiện một chút nào, lâu ngày chả nhẽ tâm lý không biến thái? Thử hỏi, lão Thiên sống độc thân bao nhiêu năm nay rồi?”
Nếu là trước đây Lâm Tinh có thể cho rằng anh ta suy bụng ta ra bụng người, thậm chí để đả kích người khác, bởi lúc ấy trong ấn tượng của Lâm Tinh ông Thiên đúng là người nghĩ một đường làm một nẻo. Nhưng bây giờ Hân đã chết, Aly không thấy đâu, công an cũng đang tìm. Ông Thiên rất khác thường, sáng sớm đã đến trước cửa tòa soạn tạp chí để nhờ cô làm chứng… Rõ ràng đã xảy ra chuyện gì rồi. Lúc này cô không thể không nghĩ đến thái độ của ông Thiên đối với hôn nhân của con trai. Mới tối hôm qua ông bỗng nhiên cho Lâm Tinh bước vào cửa nhà họ Ngô. Chẳng nhẽ có nguyên nhân nào đó ở phía sau và có những sự việc khó nói ra? Nghi ngờ làm cho cô phải rùng mình, cô muốn tự giải thoát, hễ nói ra lại là những lời biện hộ cho ông Thiên:
“Đàn ông các anh… Ai cũng biến thái, tâm lý học thế giới từ lâu đã nghiên cứu…”
Văn Khánh làm ra vẻ bực tức, cắt ngang: “Đúng vậy, em nói đúng, tôi đây cũng biến thái. Tôi vốn rất bình thường. Từ ngày ông Thiên làm hại, tôi có nhà mà không thể về. Đúng là tôi có đôi chút biến thái. Mẹ kiếp, mình rất nhiệt tình đầu tư cho ông ta, gom tất cả tài sản, kể cả của người thân và bạn bè, trao cả cho ông ta. Nhưng ông ta chơi một đòn hiểm, cho cả lũ vào tròng! Ông ta làm cho tôi đây khuynh gia bại sản. Con trai ông ta đi cướp vợ chiếm nhà! Tôi nhớ từng sự việc, nhẫn nhục lắm, trên chữ tâm của tôi là một con dao! Tôi chỉ còn tin ở một điều, làm chuyện bất nghĩa thể nào cũng tự diệt. Sẽ có ngày em lại về tay anh!”
Văn Khánh nói rất hăng, men rượu đang bốc, đứng giữa nhà tay chân múa may, cao giọng không còn biết sợ hãi là gì: “Dù sao thì tôi đây không còn một đồng, chân đất không sợ kẻ đi giày. Em có biết các cụ xưa nói gì không, hả? ‘Người vô sản chỉ mất xiềng xích!’ Em biết thế hệ trẻ bây giờ nói gì không? Ta là tên lưu manh, ta chẳng sợ đứa nào!”
Trong tiếng kêu gào của Văn Khánh, Lâm Tinh nhận ra anh ta đúng là đã biến thái. Sau một thời gian sống với Ngô Hiểu, Lâm Tinh hoàn toàn không hiểu được mình tại sao trước đây lại có tình cảm với một con người hung hăng độc ác này? Nhưng những lời nói điên khùng ấy chẳng khác một mũi kim độc chích vào chỗ yếu nhất trong trái tim cô, khiến cô hoàn toàn mất phương hướng. Cô không phân biệt nổi đâu là lời nói thật sau khi rượu vào, chỉ cảm thấy tâm trí rối loạn, niềm tin đổ vỡ. Cô không nghe không nhìn, mở cửa, chạy ra ngoài trời tối như mực.