Ta thực sự không hiểu.
Diệp Khuynh làm giám khảo chắc cũng rất mệt mỏi chứ?
Các quan văn khác đều được khiêng về, cho dù là người học võ thân cường thể tráng cũng nên nghỉ ngơi một hai ngày.
Tại sao về phủ không nghỉ ngơi, lại bảo người đến gọi ta đi kiểm tra bài tập?
Bài tập mà hắn giao cho ta – một trăm chữ lớn, nhưng ta mới viết được hai chữ.
Cha ta trong số những chữ lớn luyện trước đó đã vất vả lắm mới chọn ra được một trăm chữ, còn để ta vô tình làm rơi vãi trên đường.
Ta ôm những chữ lớn bị nước mưa làm nhòe đến Diệp phủ, thấp thỏm lo âu chờ hắn kiểm tra.
Nhưng hắn lại nói: “Đọc thuộc lòng “Tam tự kinh.” cho ta nghe.”
“…”
Có lẽ mệt đến ngốc rồi, quên mất đã giao bài tập gì.
Nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, mắt đầy tơ máu, như một đóa hoa tươi bị mưa dập, héo rũ nhưng vẫn có một vẻ đáng thương động lòng người.
“Đọc mười lần.”
“…”
Chưa đọc xong lần đầu tiên, hắn đã ngủ thiếp đi.
Ta âm thầm chống tay lên bàn, định chuồn đi.
“Chu Tuyết Sinh, còn chín lần nữa.”
“…”
Ta đành ngoan ngoãn đọc hết.
Chữ cuối cùng vừa dứt, hắn mở mắt ra.
Khoảnh khắc đó thật đẹp.
Như một bức họa kỳ quan thiên nhiên hùng vĩ được từ từ mở ra.
Đẹp tuyệt trần.
“Ta dạy ngươi viết chữ.”
“…”