Gần đây tôi luôn mơ thấy một chú chim sẻ chết đã lâu.
Rất lâu rất lâu về trước, tôi từng cứu một chú chim sẻ nhỏ ngã gãy chân sắp chết.
Tôi quấn băng gạc lên vết thương cho nó, trích một ít gạo nấu cháo cho nó ăn, chăm sóc nó cẩn thận.
Nhưng không ngờ tập tính hoang dã của con vật này rất mạnh. Nó đã đói xẹp bụng, đói đến thoi thóp nhưng vẫn không mổ một hạt gạo nào tôi đút cho.
Nó không ăn, sẽ đói chết.
Tôi rất lo lắng, vội vàng xếp gạo thành một đống nhỏ, đặt chim sẻ nhỏ vào trong đống gạo, muốn dụ nó ăn một ít.
Nhưng cuối cùng, nó ngã trong đống gạo kê vàng, lõm ra một cái hố nhỏ, cứng đờ thành một cái xác.
Chim sẻ nhỏ chọn tự sát, chim sẻ nhỏ chết trước mặt tôi.
Tôi khóc rất thương tâm, rõ ràng tôi đã cứu nó một lần, nó chỉ cần ăn một ít gạo là có thể sống tiếp. Chờ vết thương lành rồi, tôi cũng không nhốt nó trong lồng chim, tôi sẽ cho nó tự do, nó có thể thích bay đi đâu thì đi như ngày xưa.
Nhưng chim sẻ nhỏ vẫn chọn cái chết.
Nó chết đầu xuôi đuôi lọt, nhưng tôi lại bắt đầu trách chính mình, rơi vào trong nỗi tự trách và áy náy khôn tận.
Thật ra không phải tự trách, tôi là ân nhân cứu mạng của nó, nhưng cũng chính bởi vì tôi đã cứu chim sẻ nhỏ, bởi vậy mà sinh ra ràng buộc.
Tôi bỏ ra tình cảm và sức lực, nên không thể quên được nó.
(Hai mươi hai)
Mưa dông bao giờ cũng đến bất chợt.
Ướt sũng cũng vậy, xảy ra không lường trước…
Nước mưa chảy xuống theo lông của “Gà trống Ngụy”, làm gạch men sứ trắng ngà trong phòng bệnh ướt nhẹp.
Toàn thân em ướt đẫm, không biết còn tưởng em bơi tới đây.
Bị ướt thành thế kia nhưng không quên che chở cây ghita yêu dấu của em trong lòng, đủ thấy chú gà trống cứng đầu này vẫn ngốc hết chỗ nói.
“Sao không chờ mưa tạnh hẵng đến?”
Tôi đánh giá con gà nhúng nước từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nhìn chú bé đần, lấy khăn lông trùm lên cái đầu gà ướt sũng, im lặng giúp em lau tóc.
Bên dưới khăn lông truyền ra giọng nói ồm ồm của Ngụy Nam Tô:
“Xui lắm anh ơi, nửa đường tự dưng trời mưa, taxi không gọi được, lại không biết bao giờ mưa mới ngừng, chờ lâu hoa hồng sẽ không tươi nữa, nè ——”
Em thò đầu ra từ dưới khăn lông, vẫy nước trên mái tóc dài. Lấy cành hoa hồng nhỏ thứ mười hai ra từ túi áo trước ngực.
Trên phiến lá của hoa hồng đọng nước mưa, đủ tươi rồi.
Tôi ném khăn lông cho em, mình thì cầm hoa hồng nhỏ đi tới trước cửa sổ, đưa nó gặp mặt các anh chị em.
Ngụy Nam Tô cũng theo tới, nhìn thấy các bông hồng nhỏ trong bình thủy tinh, kinh ngạc giơ đầu ngón tay đếm:
“Thêm cành này vừa đúng mười hai đóa, hoá ra tụi nó vẫn sống rất tốt!”
Tôi nhìn vào con ngươi lấp lánh vì kinh ngạc của Ngụy Nam Tô, thành thạo dùng kéo cắt xéo “bé mười hai”, cẩn thận cắm vào bình thủy tinh.
Ngụy Nam Tô nhoài trên bệ cửa sổ, quan sát bong bóng nhỏ chi chít ở đáy ly thật kĩ.
Em không nhịn được lấy đốt ngón tay gõ ly thủy tinh, những bong bóng nhỏ kia lắc lư bay lên mặt nước, “bộp” một tiếng nổ tung.
Mưa tạnh trời quang, mặt trời cũng lần nữa ló ra khỏi tầng mây.
Ánh mặt trời xuyên qua ly thủy tinh, khúc xạ ra một chiếc cầu vồng nhỏ. Vậy là, chiếc cầu vòng lộng lẫy ấy đậu ngay trên mặt Nam Tô.
Cầu vồng năm màu lục sắc thật sự rất hợp với Nguỵ Nam Tô, em hợp với màu sắc rực rỡ rạng ngời như vậy.
Mà bây giờ tôi ở trong bóng râm màu xám, lạc quẻ với cầu vồng.
“Cắm hoa hồng vào trong nước có thể tươi lâu tới vậy sao?”
Ngụy Nam Tô tò mò hỏi tôi, trong mắt sáng lấp lánh.
Tôi vuốt ve cánh hoa hồng nhỏ, nói khẽ:
“Thế nhưng… Sớm muộn gì vẫn sẽ úa tàn.”
Nghe câu nói của tôi, Ngụy Nam Tô ngước lên nhìn sang tôi, con ngươi run run, hé miệng muốn nói lại thôi.
Tôi nhón chân xoa mái tóc ướt rượt của em:
“Em phải thừa nhận, chúng ta chỉ có thể cố gắng kéo dài sinh mệnh của đóa hoa, nhưng cuối cùng, chúng nó vẫn sẽ chết đi…”
“Vậy nên, khi mùa hoa qua, chúng nó mục nát chết hẳn, cũng không cần phải hối hận thương tiếc, bởi vì em đã cố gắng hết mình rồi.”
Ngụy Nam Tô cúi đầu không rõ nét mặt, bầu không khí có hơi ngột ngạt, im lặng càng khiến con người ta khó lòng chịu đựng.
“Qua mấy hôm nữa, hẳn là anh có thể xuất viện. Chi phí nằm viện anh sẽ tranh thủ trả cho em. Cảm ơn em, bạn nhỏ Ngụy Nam Tô.”
(Hai mươi ba)
Cảm xúc của tôi lúc lên lúc xuống, phải điều chỉnh dựa vào thuốc.
Trong giai đoạn trầm cảm, cơ thể của tôi sẽ cứng đơ trên giường, không muốn nói chuyện cũng chẳng nói được thứ gì có ý nghĩa.
Hầu như mỗi đêm tôi đều giãy giụa tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng nghẹt thở, trải nghiệm cảm giác sắp chết lần này đến lần khác.
Cũng chính vì thế, suy nghĩ muốn sống tiếp của tôi không biết sẽ kiên trì được bao lâu, tôi không biết tinh thần của mình sẽ hoàn toàn sụp đổ vào lúc nào.
Tôi bây giờ chính là chú chim sẻ kia.
Ngụy Nam Tô vô cùng lương thiện, lại thường hay làm chuyện ngốc nghếch, nếu như có một ngày tôi không gắng gượng được nữa, “rắc” một cái chết đi, chắc chắn em sẽ rất đau khổ, rất buồn bã.
Thời gian càng lâu sẽ càng đau khổ, hệt như tôi cứu lấy chú chim sẻ ấy năm xưa, vẫn sẽ rơi vào trong vòng xoáy tự trách và áy náy.
Bạn nhỏ Ngụy Nam Tô không nên có liên hệ với tôi nữa.
Em không nên ở bên một người bệnh như tôi, tôi sẽ hủy hoại em.
Mười hai ngày bầu bạn tôi đã thỏa mãn lắm rồi, nhân bây giờ tôi vẫn còn tính là tỉnh táo, cũng nên nói tạm biệt với em!
Sau đó em sẽ dần lãng quên tôi, nếu vậy, cho dù tôi chết đi, em cũng sẽ không đau buồn đến thế.
(Hai mươi ba)
Bi ai cũng là một cuốn sổ ghi nhớ.
Thế giới là lồng giam, mà tôi là chim sẻ trong lồng.
Tôi sống ngắc ngoải tại thế gian này, chẳng biết khi nào sẽ tắt thở.
__
@Chuối xanh nè cưng
[The Truth That You Leave] – Pianoboy Cao Chí Hào