Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 19: Chương 19



Sau khi chia tay nhị hoàng tử tại quán trà, Dương Yến cùng Văn Bích đi về phủ.
Trên đường về, ngang qua một con hẻm.

Bỗng nhiên, có cánh tay lực lưỡng đưa ra nắm lấy tay Văn Bích kéo vào con hẻm, Dương Yến cũng bị cánh tay khác kéo mạnh.
Cả hai bị một đám người lưu manh lạ mặt, ép sát vào tường.

Cả bọn ai nấy cũng dáng người cao to và thô kệch.
Dương Yến giữ bình tĩnh, nắm chặt tay Văn Bích đang run, nhìn về đám người trước mặt.
“Các ngươi muốn gì? Nếu các ngươi làm càn, ta sẽ hét lên cho quan binh tới đây bắt hết các ngươi.”
Kẻ đứng đầu ra mặt cười to, ánh mắt xấu xa nhìn lên người của Dương Yến.
“Ta chỉ muốn cùng các cô vui vẻ một chút thôi mà.”
Nói rồi hắn càng tiến gần tới hơn.

Khi vừa cách một bước chân thì một phi đao từ đâu phóng tới, cắm chặt vào chân trái của hắn.
Hắn quỵ người xuống, hét thất thanh lên.
“A! Là ai?”
Cả đám còn lại cũng ngó xung quanh tìm kiếm.

Thân ảnh một người vận trang phục xanh lam, bước tới.
Từ người đó toát ra một mùi sát khí nồng đậm, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt như từng cọc băng sắc nhọn đâm vào tim những kẻ trước mặt.


Cả người hắn như một khối băng lạnh và cứng cáp, những kẻ xung quanh cũng cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương phát ra từ người hắn mà không ngừng run rẩy.

Đó chính là Lưu Tiết.
Lưu Tiết tiến tới, cả đám lưu manh cũng tản ra.

Hắn chĩa thẳng mũi kiếm về kẻ cầm đầu.
Tên cầm đầu run rẩy không ngừng cầu xin tha mạng.
“Đại hiệp, ta chưa làm gì cả.

Xin ngài tha mạng cho ta.”
Bỗng có tiếng cười phát ra khanh khách từ phía sau.
“Haha.”
Một bóng người đi đằng sau Lưu Tiết dần tiến tới, Lưu Tiết thu kiếm lại, lùi về sau, nhường đường cho người đó.

Vâng, người đó không ai khác chính là Liêu Nguyệt.
Liêu Nguyệt vừa cười vừa tiến lại gần tên cầm đầu rồi hắn cũng quỳ một chân xuống như tên kia, xong Liêu Nguyệt đưa một tay lên hướng về phía sau.

Lưu Tiết như hiểu ý, rút kiếm đưa cho Liêu Nguyệt.

Liêu Nguyệt cầm lấy rồi dí sát cổ hắn.
“Địa ngục đang đợi ngươi đó.”
Kẻ cầm đầu vừa quỳ vừa lết, mặt tái xanh hướng Văn Bích và Dương Yến, quỳ nhìn hai người cầu xin tha mạng.

Dương Yến chưa kịp nói, Liêu Nguyệt đã tiến tới đá hắn ra xa.
“Ngươi dám làm bẩn mắt của nữ nhân ta ư?”
Tên kia vừa quỳ vừa lạy, miệng không ngừng cầu xin tha mạng.
“Tôi không dám, xin ngài tha cho tôi.”
Liêu Nguyệt lắc đầu đi sát tới tên kia, không nói thêm gì nữa mà thẳng tay hạ một nhát kiếm.

Đầu tên kia lìa khỏi cổ.

Cả đám còn lại trông thấy thất kinh, hớt ha hớt hải quay đầu chạy thục mạng, ai ai cũng mang vẻ mặt như vừa gặp quỷ.
Văn Bích cũng không dám nhìn mà co rúm nép vào người Dương Yến.

Chỉ mỗi Dương Yến là giữ bình tĩnh nhìn Liêu Nguyệt.
“Điện hạ có cần phải lấy mạng hắn không?”
Liêu Nguyệt nhếch môi tiến sát lại.


Hắn kéo mạnh Dương Yến vào lòng khiến Văn Bích cũng phải rời khỏi người Dương Yến.
Văn Bích từ từ mở mắt ra nhìn, không ngừng run sợ.

Dương Yến vẫn giữ nét mặt bình tĩnh mà cố đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy hắn càng ghì mạnh hơn khiến cô nhăn nhó: ” Đau.”
Lúc sau, hắn mới buông cô ra, Dương Yến được thả lòng, ngay lập tức cũng lùi ra xa hắn.
Nhưng Dương Yến lùi một bước thì hắn cũng tiến lại một bước.

Đến sát góc tường, Dương Yến đưa hai tay tính đẩy ra thì bị hắn nắm chặt lấy ấn đè lên trên tường.

Môi hắn cũng dần tiến tới chạm vào môi Dương Yến.

Như chưa đủ thoả mãn, lưỡi hắn cũng cố cạy hàm răng Dương Yến ra muốn tiến vào trong.

Thì lúc này, Dương Yến bạo gan cắn mạnh vào môi hắn.
“A” Liêu Nguyệt thất thanh kêu lên một tiếng.
Bị đau nhưng hắn vẫn không chịu buông tay ra.

Môi hắn vẫn tiếp tục dán chặt lên môi Dương Yến, dù máu miệng đang rỉ ra.
Văn Bích đứng hình mất vài giây.

Cô cũng lấy hết can đảm tiến tới muốn kéo hắn ra nhưng lại bị Lưu Tiết chắn trước mặt.

Văn Bích không ngừng mắng hắn.
“Đồ lưu manh! Mau buông tỷ tỷ ta ra, ngươi đừng ỷ mình là hoàng tử thì muốn làm gì cũng được.”
Rồi Văn Bích vẫn tiếp tục mắng mỏ không kiêng dè.
“Đồ vô liêm sỉ! Đồ háo s@c! Đồ *** tặc! đồ đồ…”

Tới đây thì Lưu Tiết không nhịn nổi nữa mà kéo Văn Bích đi mất.
Lúc này, có một đám người áo đen trên mái nhà đã quan sát từ đầu đến cuối, một tên nhỏ giọng nói.
“Chúng ta nên rút thôi, kế hoạch bị phá hỏng rồi.”
Nói rồi cả đám áo đen cũng dần biến mất.
Liêu Nguyệt cũng rời khỏi môi Dương Yến.

Dương Yến vẫn một vẻ mặt bình thản không lấy một cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi thật vô liêm sỉ!”
Liêu Nguyệt nở nụ cười nhìn Dương Yến rồi lại quay sang nhìn cái xác.

Nụ cười lúc này cũng biến mất, trên gương mặt chỉ còn là một vẻ lạnh lùng đầy ngạo mạn.
“Bọn chúng chỉ như lũ sâu bọ, tỷ tỷ không cần để tâm tới chúng, chúng có chết cũng chẳng là gì.”
Dương Yến “hừ” mạnh một tiếng rồi liếc mắt nhìn cái xác, không khỏi thương hại cho tên kia rồi nhìn lại Liêu Nguyệt bằng ánh mắt căm ghét.
“Ngươi xem một mạng người chỉ vậy thôi sao? Ta đúng là không nên…”
Liêu Nguyệt mỉm cười, xoay đầu lại nhìn xoáy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hỏi.
“Không nên gì? Sao tỷ tỷ không nói tiếp?”
Dương Yến lắc đầu, bước đi, vừa được vài bước thì nàng dừng lại xoay đầu nói.
“Không gì hết.

Ta muốn quay về, còn Văn Bích?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận