Hôn An

Chương 14


* * *

“Muốn ăn đồ em làm không?”

* * *

[14]

Những chuyện khiến chúng ta mong chờ trong vô thức thường sẽ mang đến kinh hỉ ngoài dự đoán. Dù cảm giác này cực kì mơ hồ, khó phát hiện, thậm chí có thể bị che giấu bởi một vài cảm xúc theo thói quen, nhưng khi đối mặt với Khương Dĩ An, Văn Khác vẫn nhanh chóng bắt giữ được ánh sáng trong đôi mắt y.

Khương Dĩ An kinh ngạc nhìn Văn Khác, nhất thời không nói gì, bộ dáng có hơi ngốc. Tầm mắt y hạ xuống chiếc cặp lồ ng trong tay anh, ngừng lại vài giây, Văn Khác hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”, giọng điệu giống như bạn bè quen biết lâu năm.

Khương Dĩ An nghe vậy bèn lắc đầu, đứng yên ở cửa không nhúc nhích.

Văn Khác kiên nhẫn chờ một lát, cười hỏi: “Không mời em vào nhà sao?”

Khương Dĩ An hoàn hồn, lúng túng chừa ra một lối đi, đợi Văn Khác bước vào sau đó đóng cửa, bật đèn rồi đứng dại ra ở huyền quan. Y vừa không biết tiếp đón, vừa không biết đãi khách, y đan mười ngón tay vào nhau, cứng nhắc hỏi: “Cậu uống nước không?”

Văn Khác đi về phía sopha, ánh mắt đảo qua mấy viên thuốc trên mặt bàn, phía trên chiếc hộp bên cạnh in rõ ràng dòng chữ “Lợi bồi đồng”, là một loại thuốc ngủ hiệu quả cao. Anh trả lời, “Không cần” rồi xoay người đặt cặp lồ ng lên bàn ăn, nói với Khương Dĩ An: “Anh ngồi xuống đây đi.”

Không biết trong hai người ai mới là chủ nữa, nhưng khi nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Văn Khác thì Khương Dĩ An lại bất giác thả lỏng. Y nghe lời ngồi xuống trước bàn trà, nhìn Văn Khác mở nắp hộp, bày một bàn đồ ăn, có cả mặn lẫn chay.

Hai mắt Khương Dĩ An lấp lánh, y vô thức hỏi: “Cậu làm à?”

Văn Khác vươn tay đẩy cửa sổ ra một khe hở, cắn điếu thuốc, nhếch môi: “Muốn ăn đồ em làm không?”

Không rõ là câu nói hay nụ cười của Văn Khác làm Khương Dĩ An đột nhiên thừ người ra, tựa hồ có chút mê man, hoặc cũng có lẽ là bối rối vì không biết đáp lại thế nào. Văn Khác tiếp tục: “Thím em làm đấy, tay nghề của thím tuyệt lắm, anh ăn thử đi.”

Trong khi Văn Khác nói thì Khương Dĩ An đã đi vào phòng bếp lấy ra một đôi đũa, y chống đũa xuống, suy nghĩ vài giây rồi kẹp lấy một miếng cá.

Văn Khác: “Khương Dĩ An.”

Động tác trên tay ngừng lại giữa chừng, Khương Dĩ An sửng sốt: “Hả?”

Văn Khác nói: “Hâm nóng lại rồi hãy ăn.”

Khương Dĩ An gõ nhẹ ngón trỏ lên trán, cầm cặp lồ ng đứng dậy, cho vào lò vi sóng quay tầm nửa phút. Văn Khác chống cằm, điếu thuốc trên môi không châm lửa. Anh xoay bật lửa quanh các ngón tay, thầm ghi nhớ, thì ra Khương Dĩ An thích ăn cá.

Các món mặn không chỉ thơm mà vị cũng tinh tế, đôi đũa tre của Khương Dĩ An đảo qua đảo lại giữa cá và tôm, trong khi đó tất cả lượng rau xanh đều nằm gọn sang một phía, Văn Khác thầm nghĩ, còn rất biết chọn đồ ăn.

Mỗi lần Khương Dĩ An dùng đầu lưỡi lìa xương cá sẽ nhìn thoáng qua Văn Khác một cái, lo rằng tướng ăn của mình thiếu lịch sự. Những lúc như vậy Văn Khác luôn có thể vừa vặn dời tầm mắt, giả vờ đọc tin trên điện thoại, sau đó lặng lẽ quay trở về chăm chú nhìn y. Khương Dĩ An ăn cơm rất yên tĩnh, mỗi khi y cúi đầu, những sợi tóc mai luôn rủ xuống dọc theo quai hàm, y sẽ dùng tay vén ra sau tai, động tác này lặp đi lặp lại. Trong suốt quá trình đó, khóe môi khẽ cong lên của Văn Khác chưa lúc nào hạ xuống.

Mãi đến khi trong hộp không còn lại bao nhiêu tôm cá, Khương Dĩ An mới giật mình, hoảng hốt hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

Lúc này nụ cười của Văn Khác càng có vẻ bí hiểm, anh không trả lời, Khương Dĩ An càng thấp thỏm, nhỏ giọng than thở: “Chẳng lẽ chưa ăn à?”

“Không vấn đề gì.” Văn Khác ra vẻ hào phóng nói, “Không phải anh để phần rau cho em sao?”

Khương Dĩ An vừa nghe thế, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, lâu lắm rồi y mới ăn cơm nghiêm túc đến vậy, thấy món yêu thích liền không dừng tay được. Ngay tại lúc y đang vô cùng xấu hổ, Văn Khác khẽ trượt bản lề của bật lửa, một tiếng “tách” vang lên, anh không trêu chọc nữa: “Em ăn rồi.”

Khương Dĩ An thở phào nhẹ nhõm, hai hộp cơm trước mặt đã hết nhẵn, y kéo rau xanh về phía mình, rưới ít nước mắm, ăn cũng tương đối ngon miệng. Văn Khác lại phải cảm khái, thật là biết ăn. Một lát sau, Khương Dĩ An cầm ba hộp cơm rỗng bỏ vào bồn rửa trong bếp.

 
Nghe tiếng nước chảy róc rách, Văn Khác châm thuốc, ánh mắt ủ rũ đảo quanh đống đ ĩa CD cũ trong góc phòng. Chỉ liếc mắt nhìn bìa đ ĩa từ xa, Văn Khác đã biết đó là đ ĩa đơn hay là album của Mage, phát hành vào năm nào. Anh kẹp điếu thuốc, thong thả phun một ngụm khói, phần nào có thể đoán được Khương Dĩ An đã mang tâm trạng gì khi ném chúng vào góc như thế này.

Sau khi xả sạch nước, Khương Dĩ An dùng khăn lau khô cả trong lẫn ngoài hộp cơm rồi đặt chúng vào túi. Trong phòng im ắng, vì tránh lúng túng, y cuống cuồng tìm chủ đề trò chuyện. Y thả tay áo xuống, hỏi Văn Khác: “Cậu vẫn luôn ở tầng dưới sao?”

“Thỉnh thoảng thôi.” Văn Khác nói, “Em không thường xuyên về lắm.”

Không thường xuyên về, lại xuất hiện vào đêm giao thừa quan trọng thế này, trong lòng Khương Dĩ An tràn đầy nghi hoặc, không đoàn tụ với người thân sao? Y ngẩng đầu, đồng hồ chỉ mười một giờ mười, vừa kịp đến tiết mục cuối cùng của Xuân vãn.

Khương Dĩ An mở TV, màn hình sáng lên truyền đến hình ảnh Gala mừng năm mới của một kênh truyền hình địa phương, đứng giữa sân khấu là một ban nhạc vô cùng nổi tiếng trong hai năm gần đây. Họ mặc bộ đồ màu đỏ, nhiệt huyết dâng trào biểu diễn ca khúc thành danh của mình.

Khương Dĩ An chăm chú nhìn, khi bài hát kết thúc, y lẩm bẩm một câu: “Thật sự rất hay.”

Ánh sáng lập lòe từ màn hình hắt bóng lên con ngươi u ám của y, trong đầu Văn Khác hiện lên một hình ảnh sống động nhưng xa xôi. Năm ấy, Khương Dĩ An hai mươi sáu tuổi, được mời tham gia một chương trình âm nhạc, tám ban nhạc cùng thi đấu tranh tài, chủ đề do giám khảo giới hạn, sáng tác ngẫu hứng, biểu diễn trực tiếp.

Làm thế nào để miêu tả Khương Dĩ An lúc đó đây, Văn Khác nheo mắt lại, ừm, kiêu ngạo, sôi nổi, tươi đẹp, tự do, ôm một bầu nhiệt huyết chân thành, kiểm soát tiết tấu đầy kiên quyết tự tin, dùng tiếng ca cùng tài hoa, khiến cả khán trường bùng nổ. So sánh với một Khương Dĩ An tinh thần sa sút, kiệm lời của hiện tại, quả thật như hai người khác nhau.

Khói đã tàn, Văn Khác nhìn màn hình TV, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn kém Mage nhiều lắm.”

Khương Dĩ An rũ mắt, dùng ngón cái tay phải cạy liên tục vào mép điều khiển từ xa. Tiết mục tiếp theo là múa hát, âm thanh sôi động quanh quẩn trong phòng, khi sắp kết thúc, y chớp mắt hai lần, ngập ngừng nói: “…Cảm ơn.”

Y chuyển đến kênh truyền hình Trung ương, vứt điều khiển xuống, cầm cốc nước và vài viên thuốc lên uống hai viên. Mười năm khổ luyện, một lần rơi xuống bùn, rốt cục trở thành trò cười trong miệng lưỡi thế gian. Đối với nhận xét của Văn Khác, tâm lý tự ti của Khương Dĩ An lại xao động, y thầm nghĩ, lòng trắc ẩn sao? Là thương hại hay cảm thông?

Giọng nói kinh tởm đó lại vang lên trong đầu, mang theo uy hiếp, cảnh cáo kết cục hiện tại của y chính là hậu quả của việc không tuân theo quy tắc: “Tôi không những có thể dùng mười năm nâng đỡ cậu, mà còn có thể dùng mười ngày hủy diệt cậu.”

Nghe thấy Văn Khác gọi tên mình, Khương Dĩ An ngẩng đầu, hốc mắt không giấu được nét ửng hồng. Y thoáng kiềm chế, cố gắng khôi phục trạng thái bình thường trong thời gian ngắn nhất, khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Bắt đầu đếm ngược.” Văn Khác nói

Người dẫn chương trình đồng thanh đếm ngược, sau lưng là đội lân sư rồng nhảy múa, khắp nơi ngập tràn màu sắc lễ hội, tất cả đang cùng đón chào năm mới. Theo tiếng đếm từ “Mười” đến “Bốn”, Khương Dĩ An đờ đẫn nhìn chằm chằm màn hình TV. Một năm mới đến, tương lai của y vẫn là trống rỗng.

Khi đếm đến “Ba”, Văn Khác bỗng mở miệng: “Dĩ An.”

Khương Dĩ An ngơ ngác nhìn anh. Giây tiếp theo, giọng nói của Văn Khác vang lên lấn át mọi âm thanh trong tai, trong đầu y: “Chúc mừng năm mới.”

Ngoài cửa sổ, cùng với tiếng chuông điểm 0 giờ, pháo hoa từ từ bay lên, nở rộ trên không trung như những đóa hoa vàng chói lọi. Trước mắt là nụ cười ôn nhu của Văn Khác, trái tim Khương Dĩ An cũng theo đó mà khẽ rung động.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã đọc.

Cảm ơn làm bạn, Tết Nguyên đán vui vẻ!

Hy vọng các bảo bối đều khỏe mạnh phú quý, suôn sẻ bình an.

(Tặng lì xì lớn nè. ^)

Editor có chuyện muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã đọc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận