* * *
“Đàn ông tự nguyện xuống bếp chỉ có hai tình huống, không phải nấu cho mẹ thì chính là nấu cho người yêu.”
* * *
[15]
Đầu năm, trời ấm dần lên, vầng dương xuyên qua tầng mây rải nắng lên núi non Bắc Sơn. Một chiếc Mercedes-Benz màu trắng chạy trên đường núi K3, vượt qua trạm “Gia Dần”, hướng về câu lạc bộ đua xe ở chân núi phía nam.
Tết Nguyên đán đường đua không mở cửa, bây giờ mới có thể nghe thấy tiếng động cơ là việc Khúc Hành Chu đã quen rồi. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng phanh xe rẻ tiền, hắn quay đầu lại, kinh ngạc khi thấy Văn Khác xuất hiện.
Khúc Hành Chu nheo mắt nói: “Yo, khách quý tới chơi nha, Văn thiếu.”
Văn Khác xuống xe. Anh mặc quần tây ống ôm cùng chiếc áo da ngắn màu nâu sẫm, bên trong có một lớp vải mềm mại ngoan ngoãn ôm lấy vòng eo thon thả, tôn lên những đường cong hoàn mỹ khiến người khác ghen tị. Anh tháo kính râm, nở nụ cười: “Thật trùng hợp.”
Ngụy Phong hạ cửa kính chiếc Porsche màu xanh ngọc xuống, lộ ra vẻ mặt chán muốn chết: “Ông chủ Văn cuối cùng cũng chịu trở về địa bàn của mình rồi sao?” Hắn gõ ngực mình rồi chỉ về phía Văn Khác, “Các anh sẽ phụng bồi cưng đến cùng.”
Từ khi tốt nghiệp Học viện Cảnh sát cho đến khi đi làm, Văn Khác không đua xe nữa, chỉ thỉnh thoảng đến sân Go-kart của Khúc Hành Chu để giải tỏa cơn nghiện. Anh xua tay, nói: “Không tới tìm chúng mày.”
Giọng Tô Khải yếu ớt phát ra từ chiếc Bentley màu xanh da trời: “Tuyệt giao đi.”
Văn Khác dùng ngón trỏ móc chìa khóa xe, bỏ vào trong túi, hất cằm với ba người bọn họ, xoay người đi vào sảnh phục vụ.
Quản lý Tống đứng nghênh đón anh ở cửa. Văn Khác hiếm khi trở lại Bắc Sơn, hắn lịch sự hỏi: “Sếp, sao anh không nói trước một tiếng để chúng tôi còn chuẩn bị?”
Trong tòa nhà bằng kính cao chót vót, Văn Khác giẫm chân lên nền gạch sáng tới mức có thể soi gương: “Đừng phiền phức thế, cậu coi như không nhìn thấy tôi đi.”
Quản lý Tống cho rằng Văn Khác muốn tới kiểm tra đột xuất, nếu không Tết nhất ngoại trừ mấy vị công tử coi xe như mạng ở ngoài kia, ai sẽ đến nơi xa xôi này chứ, nên khi nghe thấy lời này hắn yên tâm hơn hẳn, vội hỏi: “Vậy ngài tới để…”
Văn Khác: “Sư phụ Diệp ở đâu?”
Quản lý Tống ngơ ngác: “Sư phụ Diệp?”
Văn Khác gật đầu: “Nhân viên sửa chữa chín năm ở câu lạc bộ.”
Hai người cùng xuyên qua đại sảnh, từ cửa hông đi vào một gian sửa chữa ô tô. Nhiệt độ tăng lên, Văn Khác cởi áo khoác nhìn người thợ sửa xe quanh năm không ngừng nghỉ đang sơn một chiếc Hummer.
Quản lí Tống nhanh trí nói: “Tôi lấy giúp ngài bộ quần áo khác được không?”
Văn Khác nói: “Không cần đâu, đi làm việc đi.”
Quản lí Tống nào dám để ông chủ ở một mình trong gian sửa chữa chẳng còn chỗ đặt chân, biết mình dư thừa nên khôn khéo đứng sang một bên. Văn Khác không nhiều lời, anh tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng chờ sư phụ Diệp xong việc sẽ qua đó nói chuyện.
Sư phụ Diệp nhìn thấy Văn Khác, bộ râu dưới mũi cong lên: “Văn thiếu gia đến rồi à?”
Văn Khác vẫy tay: “Chú vất vả rồi, năm mới vui vẻ.”
“Cậu cũng năm mới vui vẻ.” Sư phụ Diệp tháo găng tay bằng vải bông và khẩu trang xuống, đi tới chỗ Văn Khác, cười lớn: “Tôi bận quen rồi, nhàn quá lại không chịu được, nhìn thấy linh kiện giống như nhìn thấy trợ thủ đắc lực của mình. Mấy ngày ăn Tết không gặp là cảm thấy nhớ, chẳng vất vả gì đâu.”
Văn Khác nhìn chiếc Hummer: “Nó bị sao vậy?”
Sư phụ Diệp: “Khi đổi tốc tộ ở hộp số R, động cơ chính luôn tắt và van điện từ bị hỏng, là sự cố nhỏ tương đối phổ biến.”
Sau khi tán gẫu vài câu đơn giản, Văn Khác lấy ra một hộp Bạch Sa quý giá. Thấy thuốc lá ngon, cổ họng sư phụ Diệp bắt đầu ngứa ngáy. Ông cảm ơn xong thì xé vỏ bao rồi châm một điếu: “Thiếu gia có gì sai bảo?”
Văn Khác hỏi: “Nghe nói trước đây chú xuất thân là thợ mộc?”
“Để Văn thiếu chê cười rồi.” Sư phụ Diệp nói, “Người thân trong nhà làm nghề xuất nhập khẩu gỗ nên tôi rất am hiểu về nó. Có sẵn nguyên liệu tốt, cũng có chút tay nghề, tôi mở xưởng, nhận một số đơn đặt hàng điêu khắc, nhờ khách thương nên lăn lộn cũng có chút tiếng tăm.”
Văn Khác nói thẳng: “Bây giờ chú còn nhận đơn không?”
Sư phụ Diệp nheo mắt, thành thật trả lời: “Gỗ mềm, kim loại cứng, tay chân vụng về, tôi không làm được đồ quá phức tạp đâu.”
Văn Khác hiểu rõ: “Không phức tạp đâu.”
Nghe xong yêu cầu của Văn Khác, sư phụ Diệp thốt lên: “Thiếu gia, cậu sành điệu thật đấy, định viết nhạc à?”
Văn Khác mỉn cười, ngũ quan anh tuấn đẹp đẽ như được lồ ng thêm một lớp kính dịu dàng, mềm mại: “Là tặng cho một người bạn.”
Người bạn nào có thể khiến Văn Khác đích thân vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Bắc Sơn để đưa ra yêu cầu? Vàng ròng, chất liệu nặng, còn phải đánh bóng bằng tay? Sư phụ Diệp không suy đoán nhiều, đồng ý nói: “Khi nào cậu cần?”
Văn Khác nghĩ ngợi một chút: “Chú cứ làm từ từ, chắc cháu sẽ không lấy ngay đâu.”
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Sau khi bày tỏ lòng biết ơn, Văn Khác từ chối sự sắp xếp phô trương của quản lý Tống, khách sáo vài câu rồi ra khỏi sảnh tiếp đón, khom lưng ngồi vào chiếc Mercedes-Benz. Vừa mới khởi động xe, anh đã bị một chiếc Bentley xanh da trời lóa mắt chặn đường. Tô Khải nghiêng đầu đẩy cửa xe, đi thẳng tới, khoác tay lên cửa xe của Văn Khác: “Có chuyện đây.” Hắn bĩu môi, “Nhà máy rượu của tao tháng 8 khai trương, mày dành ra hai ngày nghỉ, chị tao muốn tổ chức khiêu vũ, chỉ đích danh tao phải mời bạn nhảy cho bốn cổ đông.”
Văn Khác “Ừ” một tiếng, yêu cầu của Tô Tình không tiện từ chối.
Khúc Hành Chu bỗng nhảy ra oán trách: “Góp tiền chưa đủ còn muốn tao mất mặt?”
Tô Khải uể oải nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Chu tử, mày thực sự nên giảm béo đi, theo tao biết thì chị tao chuẩn bị bốn vị tuyệt thế giai nhân đấy.”
Khúc Hành Chu cảm thán từ tận đáy lòng: “Tỷ tỷ đúng là thiên sứ mà.”
Văn Khác chớp mắt: “Tao không cần.”
“Không được, Văn công tử.” Khúc Hành Chu vươn tay, hào phóng vỗ vai Văn Khác, “Nhảy vài điệu với con gái nhà người ta sẽ không làm mày mất miếng thịt nào đâu.”
Văn Khác nhìn về phía Tô Khải, lịch sự từ chối: “Cảm ơn chị Tô Tình giúp tao, tao nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Nhìn thấy Văn Khác sắp đi khỏi, Khúc Hành Chu giữ lấy vô-lăng: “Lại định đi? Trời trong nắng ấm thế này, không đua xe với bọ bọn tao thì qua sân golf bên kia chơi một trận đi?”
Văn Khác chưa bao giờ nói dối: “Tao đi mua đồ ăn.”
Tô Khải trợn tròn mắt: “Ngày của tao hả?”
Khúc Hành Chu phản ứng lại trong vòng nửa phút: “Không đua xe, không đánh golf, ngài mặc một bộ quần áo đắt tiền, thân hình người mẫu, nhan sắc đại minh tinh, để mẹ nó… đi chợ mua thức ăn?”
Văn Khác đính chính: “Mùng 5 chợ chưa bán rau, chỉ có thể đến siêu thị thôi.”
Khúc Hành Chu nghệt mặt ra, bị nghẹn không nói được câu nào.
Ngụy Phong chậm hơn Tô Khải một vòng lớn, vừa mới xuống khỏi chiếc Porsche, đi tới đó, nghe vậy bèn kinh ngạc hỏi: “Không phải mày luôn cảm thấy nấu ăn rất phiền phức sao? Ngày lễ, ngày Tết cũng chỉ ăn cơm căng tin.” Hắn dựa vào người Khúc Hành Chu, đưa ra kết luận, “Đàn ông tự nguyện xuống bếp chỉ có hai tình huống, không phải nấu cho mẹ thì chính là nấu cho người yêu.”
Khúc Hành Chu trổ tài phá án: “Không cần bạn nhảy, tự mua thức ăn, đầu năm vội vàng chạy đi nấu cơm cho người ta, Văn thiếu, là công tử nhà ai đó?”
Ngụy Phong bổ sung không chút do dự: “Không xuất thân từ gia tộc thuộc top 100 ở Cảnh Nam thì đừng dẫn tới ra mắt bọn tao nhá, bọn tao không chấp nhận đâu. Nhất định khi lên sàn phải kéo giá cổ phiếu của mày lên, có vậy thì mới xứng với thân phận nhị thiếu gia của “Tập đoàn Minh Dung”.”
Văn Khác nhấn chân ga: “Cái Porsche của mày hơi chướng mắt đấy.”
Ngụy Phong nhảy bật ra khỏi người Khúc Hành Chu, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa thì quỳ xuống. Hắn dùng hai tay siết chặt lấy cửa kính xe, hòa nhã nói: “Ông chủ Văn, tôi sai rồi. Ngài là người dám dùng đại – G* để chặn xe tải, không cần tiền càng không cần mạng, Nguỵ mỗ rất bội phục. Nhưng gần đây kinh tế khó khăn, tôi không đủ tiền mua nổi xe khác đâu.”
* Raw: 大 G – Đại G: là cách gọi tắt của người TQ cho dòng xe việt dã Mẹc G63 AMG.
Trên đường trở về thành phố, trời xanh mây trắng, cửa kính phản chiếu sắc xanh kéo dài vô tận. Văn Khác bật nhạc trên xe, xác định rõ ràng mục tiêu khi đến siêu thị, đầu tiên mua cá, sau đó mua tôm. Hai ngày trước anh đã nhờ Lan Cẩn dạy nấu hai món rồi, anh nghĩ Khương Dĩ An hẳn là sẽ thích.
—
Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn mọi người đã đọc. Làm mọi người chờ lâu rồi, cảm ơn, cúi đầu. Mọi người giữ gìn sức khỏe nhé:)
—
Editor: Cảm ơn các bạn đã đọc.