Dư An nhìn chằm chằm vào cái bô vệ sinh kia, không chịu khuất phục mà ngồi lại giường, bày ra một tư thái tình nguyện nhịn đến chết cũng sẽ không bài tiết ngay trên giường bệnh.
Đương nhiên Bùi Diệu cũng sẽ không ép buộc cậu, đặt cái bô xuống dưới gầm giường rồi ngồi lại ghế sofa tiếp tục làm việc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhu cầu sinh lý không thể cứ nhịn mãi được, Dư An nín tiểu đến mức cả người ướt mồ hôi, bàng quang sắp nổ tung đến nơi rồi!!!
Cậu thậm chí còn không dám cử động, nhịn đến cực hạn rồi, cơ thể chỉ cần hơi dùng sức là sẽ tiểu ra mất.
“Bùi… Bùi Diệu…” Dư An nôn nóng, “Tôi… Tôi muốn đi vệ sinh… Tôi muốn đi vệ sinh.”
Bùi Diệu ngẩng đầu lên lần nữa, đôi con ngươi mờ mịt như sương của Omega rơi vào trong mắt anh, khuôn mặt vẫn luôn nhợt nhạt giờ đây phiếm đỏ, như một hồ nước xuân lan tràn xuống tận cổ.
Anh nhìn chằm chằm Dư An, trong chốc lát không nhúc nhích.
“Tôi không thể đi vệ sinh trên giường được.” Dư An nhịn đến khó chịu, toàn cơ thể căng cứng, nói chuyện cũng cực kỳ mất sức, “Anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
Từ trước đến nay cảm xúc của người bệnh luôn nhạy cảm, chưa kể đến là kiểu người kiêu ngạo và tự trọng như Dư An.
Sự kiêu ngạo của cậu đã ăn sâu vào tận xương cốt, trước mặt ba mẹ cũng không có cách nào vứt đi thể diện chứ đừng nói là trước mặt người chồng chẳng khác gì người xa lạ này.
Dư An nôn nóng đến mức mồ hôi ướt khắp người, nhìn thấy Bùi Diệu chậm chạp không cử động, cắn răng bước xuống giường nhưng hai chân lại không có sức, miệng vết thương căng ra đau buốt, vì nhịn tiểu mà cơ thể căng cứng nên càng không còn sức.
Cậu gắng gượng muốn đứng lên nhưng đầu gối lại mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.
Dư An nhắm mắt lại theo bản năng nhưng không hề xuất hiện cảm giác đau đớn như trong dự đoán mà là được một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy.
Trời đất quay cuồng trong phút chốc, khi cậu mở mắt ra thì đã được ôm trong vòng tay của Alpha, mùi nước hoa thơm dịu hòa quyện với hương gỗ của người đàn ông xộc thẳng vào mũi cậu, xen lẫn vào hơi thở. Nằm trong lồng ngực rộng lớn khiến cho vóc dáng vốn nhỏ bé của Omega trông càng thêm yếu mềm.
Bùi Diệu bước hai ba bước đến toilet, đặt Dư An đứng xuống đất, đỡ lấy cậu rồi giở nắp bồn cầu lên, sau đó im lặng đứng bên cạnh.
Dư An vội vã muốn cởi quần ra, khi ngón tay chạm vào lưng quần thì khựng lại, “Anh… anh ra ngoài đi.”
Khi hai người đứng cạnh nhau có thể thấy rõ sự chênh lệch chiều cao, Alpha cao hơn Omega một mét bảy tám cả một cái đầu. Lúc rũ mắt vừa khéo nhìn thấy được những lọn tóc con trên đỉnh đầu Dư An.
Bùi Diệu lại đưa ra sự lựa chọn, “Một là tôi đứng đây, hai là quay về giường.”
Dư An biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, giống như mối hôn sự này vậy.
Cậu lúng túng nhắm mắt lại, ngón tay run rẩy cởi thắt lưng quần bệnh ra.
Bùi Diệu đứng bên trái đỡ cậu. Sau khi cơ thể đã có lực chống đỡ hân trái hoàn toàn không cần dùng tí sức nào, không cần phải giữ thăng bằng như trước, dù cho có kê chân trái lên bồn cầu để giảm trọng lượng thì vẫn đau.
Dù hiểu rõ hết đạo lý, nhưng chuyện này vẫn vượt quá giới hạn của Dư An.
Hơn nữa, vì đã phải nhịn quá lâu, tiếng nước vô cùng vang dội, thời gian cũng dài hơn bình thường.
Đôi má của Dư An càng lúc càng nóng như bị lửa đốt, nhưng cố tình cơ thể này cứ như đang chống đối lại cậu, càng thầm cầu nguyện nhanh kết thúc đi, tiếng nước tí tích tí tách lại càng kéo dài.
Thật vất vả mới giải quyết xong, Dư An gấp gáp ấn xả nước, nhưng nói quen thích sạch sẽ khiến cậu không thể kéo quần lên ngay được.
Bùi Diệu vẫn luôn quay đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm một khoảng không nào đó, vẻ mặt bình tĩnh và điềm nhiên hệt như đang giải quyết việc công.
Bồn cầu xả nước xong, toilet lại yên tĩnh, Bùi Diệu đợi cậu mặc quần xong để ôm người ra ngoài, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy cậu có phản ứng gì, sau đó nghe thấy một âm thanh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa.
“Phiền anh… cho tôi chút giấy.”
Bùi Diệu theo bản năng lia mắt nhìn sang, tầm nhìn rơi xuống cổ tay gầy gò đến đáng thương của cậu, không biết có phải do ánh sáng hay không mà những ngón tay đầy sẹo cũng nhuốm đỏ.
Alpha nghiêng người lấy giấy cho cậu, Dư An lau sạch rồi vò giấy thành một cục vứt vào thùng rác.
Nhu cầu sinh lý đã được giải quyết, trái tim bị treo lơ lửng của Dư An cuối cùng cũng thả xuống, cậu đứng đó thất thố. Trong không gian chật hẹp tràn ngập sự bối rối và ngượng ngùng.
Bùi Diệu mở miệng hỏi: “Không rửa tay à?”
Dư An vừa mới làm một chuyện riêng tư trước mặt người ngoài, đương nhiên khí thế đã trở nên yếu hơn, cúi đầu nói: “Rửa.”
Bùi Diệu đỡ lấy cánh tay Dư An, dìu cậu bước vài bước về phía bồn rửa.
Cả người Dư An đều dựa vào người đàn ông, chìa tay ra lấy nước rửa tay.
Hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở bắt buộc phải hòa vào nhau, khoảng cách này đủ để cảm nhận được pheromone của đối phương, nhưng trên người Dư An ngoại trừ mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt thì chẳng còn gì khác.
Vì Dư An cúi đầu xuống, phần gáy lộ ra trước mắt Bùi Diệu, anh không kiềm được nhìn vào nơi bị thương của cậu. Băng gạc đã được gỡ ra, trên làn da vốn dĩ mỏng manh và mịn màng ban đầu là một vết sẹo rõ ràng, dữ tợn nằm trên tuyến thể của Omega. Và nơi vốn dĩ chứa pheromone thơm ngát giờ đây trở thành một miệng vết thương xấu xí.
“Đừng nhìn.” Bàn tay đầy bọt xà phòng của Dư An che lại gáy, âm cuối run rẩy để lộ tâm tư của cậu.
Bùi Diệu nhìn sang người trong gương, Omega cúi thấp đầu, tư thế che lấy cổ trông thật bất lực.
Lặng im một chốc, Bùi Diệu yên lặng kéo tay cậu xuống, mở vòi nước lên, nắm lấy bàn đôi bàn tay gầy gò của Omega đặt dưới làn nước, rửa sạch bọt xà phòng.
Sau khi rửa sạch tay, Bùi Diệu rút hai tờ khăn giấy lau sạch sau gáy cho Dư An.
Giọng Dư An khàn khàn, mở miệng: “Nhà họ Bùi thật sự có thể tiếp nhận một Omega bị khiếm khuyết à?”
Bùi Diệu không đồng tình với hai chữ “khiếm khuyết”: “Tuyến thể của em không hỏng, chỉ là cần được chữa trị thôi.”
Dư An tự ti nở một nụ cười gượng, hàng mi nhẹ run.
Toilet không phải một nơi thích hợp để trò chuyện, nhưng không gian của nó chật hẹp và riêng tư, ánh đèn vàng ấm áp tạo cảm giác bí ẩn, lớp kén tằm dày đặc từng gỡ ra từng chút từng chút một, khiến cho những lời bình thường khó lòng bày tỏ đã được thốt ra tại một nơi thế này.
“Tôi chưa từng nghĩ tới việc gả cho người khác, càng chưa từng nghĩ tới việc gả cho anh.” Dư An nói, “Tôi không thể làm tốt thân phận của một Bùi phu nhân, cũng không muốn đoái hoài đến thứ gọi là “lợi ích”. Tôi bước ra khỏi quỷ môn quan, tại sao vẫn không thể làm theo ý mình một lần cơ chứ?”
Đôi mắt đen tuyền của Bùi Diệu nhìn chằm chằm Dư An.
“Tôi rất mệt, Bùi Diệu, anh hoàn toàn không hiểu được.” Dư An hơi lảo đảo, hai tay đặt trên bồn rửa, mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ: “Hôn nhân này đối với tôi đơn giản chỉ là một gánh nặng, không một ai hỏi tôi liệu rằng tôi có nguyện ý không, dùng lý do “tốt cho tôi” mà sắp xếp hết tất cả mỏi thứ khiến tôi không tài nào từ chối được… Bùi Diệu, anh tha cho tôi đi được không?”
Những tâm tư bị cậu giấu kín tận đáy lòng ầm ầm tan vỡ vào thời khắc bị Bùi Diệu nhìn thấy tuyến thể tràn ngập vết thương, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu.
Bùi Diệu rất ưu tú, tuổi còn trẻ mà sự nghiệp đầy hứa hẹn, đảm nhận gánh nặng sự nghiệp của nhà họ Bùi, đánh giết quyết đoán trên thương trường, như cá gặp nước.
Nếu là Dư An của lúc trước, đứng trước một Alpha như thế cũng không có gì phải lo sợ, vì cậu cũng ưu tú như thế, cậu có tư cách để kiêu ngạo.
Nhưng giờ đây tất cả đều khác trước rồi, cậu không còn là đứa con cưng của trời trong giới âm nhạc nữa, vụ tai nạn này đã phá hủy hết tất cả mọi thứ của cậu, từ cơ thể đến linh hồn, bao gồm cả tự tôn.
Thế nên việc bị Bùi Diệu nhìn thấy tuyến thể đầy vết sẹo của mình mới khiến cho cậu khó lòng kiềm được. Hơn nữa, khoảnh khắc im lặng vừa rồi như một kiểu tín hiệu nào đó, khiến lòng tự tôn vốn chẳng còn lại bao nhiêu của Dư An đều bị nghiền nát, cảm xúc của cậu sụp đổ từng lớp từng lớp một, tựa như những quân cờ domino bị quật ngã, nước mắt tựa như những viên trân châu rơi xuống từng giọt từng giọt.
Dư An đã kìm nén quá lâu, sau khi bị ép đến mức không còn chịu đựng được nữa rồi mới phản công thật quyết liệt. Chân còn đau khiến cậu không thể đứng vững được, thời khắc không còn chút sức nào mà trượt xuống lại được người đàn ông ôm lấy eo nhỏ, làm điểm tựa cho cậu, chỉ có thể dựa cả người vào anh.
Bùi Diệu cảm giác lồng ngực mình nóng rực, đó là nước mắt nóng hổi và hơi thở run rẩy của Dư An, và còn có thứ gì đó nóng bỏng đến lạ thường.
Omega quá mức gầy ốm, vòng eo chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, thậm chỉ nếu dùng lực mạnh hơn chút cũng có thể bẻ gãy làm đôi mất.
Dư An khóc rất lâu, tựa như muốn lôi hết những nỗi đau kìm nén suốt mấy tháng nay ra khóc hết một lượt cho thỏa lòng, cuối cùng tư duy rời rạc, ngơ ngác, bị Bùi Diệu ôm về giường từ lúc nào cũng không biết.
Đợi đến lúc cậu bình tĩnh lại thì đã nằm trên giường bệnh, mà Bùi Diệu vẫn đang ngồi bên mép giường lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu.
Dư An chợt bừng tỉnh, quay đầu tránh đi sự động chạm của người đàn ông, nhưng khóe mắt chợt nhìn thấy vết ướt đẫm trên áo vest của anh.
“Xin lỗi.” Lúc nói, giọng của Dư An đã khàn đi vì mới khóc, “Làm bẩn quần áo của anh mất rồi.”
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, cậu đã đi vệ sinh trước mặt Bùi Diệu, bi thảm khóc nấc lên, chút ít thể diện cũng không còn, chỉ còn lại sự nhếch nhác thảm hại.
Đuôi mắt Dư An đỏ hoe đẫm nước, đôi mắt vừa khóc xong nên càng trở nên trong trẻo, chút ẩm ướt còn sót lại khiến cho vẻ lạnh lùng và chống đối mà cậu cố tình tạo dựng nên đã yếu đi phần nào, sự bướng bỉnh đó trông càng đáng thương hơn.
Bùi Diệu vứt tờ khăn giấy đã ướt vào thùng rác, đợi Dư An hoàn toàn bình tĩnh rồi mới cất tiếng: “Quả thật hôn nhân này không phải ý muốn của cả em và tôi, nếu ba mẹ tôi đã yêu cầu tôi cưới em về, đương nhiên cũng đã sẵn sàng đối mặt với việc em là một người tàn phế.”
Lời nói ra thật tàn nhẫn, sắc mặt Dư An thay đổi ngay lập tức, một mảnh ảm đạm.
“Nhà họ Bùi có thể tiếp nhận, nhưng tôi thì không, tôi không chấp nhận vợ mình là một người tàn phế, dù cho giữa chúng ta chỉ là hữu danh vô thực.”
Cặp mắt Bùi Diệu nhìn thẳng vào Dư An, nói với giọng điệu không hề dao động: “Mạng sống của em là của hồi môn mà nhà họ Dư trao cho tôi, nếu đã có thể lôi em về từ quỷ môn quan, thì tôi cũng có thể khiến em khỏe lại được.”
“Nhưng mà Dư An à, có một chuyện em phải biết.” Giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Bùi Diệu sượt qua tai Dư An.
“Nếu như chính bản thân em cũng không quyết tâm, thì chẳng ai giúp em mạnh mẽ lên được.”