Ánh mắt lướt nhìn thân thể của Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn thốt tiếng khen:
– Tuổi trẻ thật là tuyệt!
Lần đầu tiên đi Sauna, sau khi từ phòng xông hơi ra đã thấy Cao Chấn Sơn đang ngâm mình trong bể nước nóng rồi, trong bể lúc này còn có cả thư ký của Cao Chấn Sơn là Thường Minh Quang, Trưởng ban thư ký Huyện ủy Trần Tỏa Nguyên, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bàng Huy, Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có phần không được tự nhiên lắm.
Tất cả khi đến đây đều lõa thể, mọi sự uy nghiêm thường ngày đã hoàn toàn biến mất.
Gặp mặt cùng các vị lãnh đạo, bản thân mình bây giờ với bọn họ chắc cùng một giuộc cả rồi.
Diệp Trạch Đào còn trẻ tuổi, lại từng luyện qua Ngũ Cầm Hí, nên toàn cơ thể của hắn từ trên xuống dưới đều toát lên một vẻ nam tính mãnh liệt, đặc biệt là bộ phận quan trọng của mỗi người đàn ông, chả trách mà Cao Chấn Sơn khi nhìn thấy thân thể của Diệp Trạch Đào đã phải thốt lên một câu tán thưởng như vậy.
Bắt chước mọi người, Diệp Trạch Đào cũng xuống ngâm mình trong hồ nước nóng.
Khi xuống hồ nước rồi, mặc dù mọi người vẫn có thể nhìn thấy phần nào thân thể của nhau, nhưng dù sao nước cũng đã che bớt đi một chút, lúc này Diệp Trạch Đào mới cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều.
Sauna cũng chỉ mới xuất hiện ở huyện Thảo Hải mà thôi. Nó vẫn là một dịch vụ hưởng thụ cao cấp ở trong huyện, Diệp Trạch Đào không biết giá cả của nó như thế nào, chỉ biết ăn xong là bị mọi người kéo đến đây.
Bàng Huy tuy thân hình cũng vẫn còn ổn, chỉ mỗi tội cái bụng béo quá, đang ngâm mình trong làn nước nóng, nghe thấy câu tán thưởng của Cao Chấn Sơn, liền cười nói:
– Bí thư Cao nói vậy là không đúng rồi, sao có thể nói câu tuổi trẻ là tuyệt được nhỉ. Tôi nghĩ, sức chiến đấu của Bí thư Cao ở cái tuổi này cũng không thua kém Tiểu Diệp là mấy đâu.
Trần Tỏa Nguyên cũng cười theo:
– Độ bền bỉ dẻo dai còn phải xét đến những ông già như chúng ta đấy!
Mọi người cùng cười ồ lên.
Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập cũng cười nói:
– Đức cao vọng trọng, khí huyết sung mãn Bí thư đều có cả, các cô gái hiện đại chỉ thích những đấng mày râu như thế. Tiểu Diệp của chúng ta đây dù cho khí huyết có sung mãn đến mấy nhưng so về đức cao vọng trọng thì chắc chắn là không thể bì được rồi.
Nghe câu nói ấy mọi người lại được một trận cười sảng khoái nữa.
Cao Chấn Sơn chỉ sang Tiền Trung Lập mà rằng:
– Cái ông Tiền Trung Lập này, đức cao vọng trọng, khí huyết sung mãn là kiểu như thế đấy hả?
Tiền Trung Lập cười ha hả.
Câu đi câu lại, không khí lúc này đã có phần hòa hợp hơn.
Cao Chấn Sơn mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
– Tiểu Diệp, bình thường thấy mấy ông lãnh đạo này nghiêm nghiêm túc túc, lúc này đây thì lại ăn nói lung tung, lộn xộn.
Khi nói lời này, ánh mắt của Cao Chấn Sơn dường như không cố ý nhìn Diệp Trạch Đào.
Sau khi hòa nhập được với không khí ở nơi đây, Diệp Trạch Đào phần nào đã hiểu những câu nói mà bọn họ đang nói. Hắn hiểu không nên xem những câu nói bông đùa tào lao gần như là vô ý của bọn họ, mà thật ra bọn họ đang muốn thử ý tứ của hắn như thế nào. Nếu như hắn không thể hòa nhập theo với bọn họ thì sau này muốn tiếp cận đến gần bọn họ chắc chắn là rất khó, mà không chừng đến lúc đó có khi bọn họ lại luôn cảnh giác mình.
Hiểu chuyện rồi, hắn mới làm ra vẻ hiểu rất sâu sắc mà nói:
– Thật ra có như thế này thì mới thấy sự chân thật, thánh nhân đã có câu: “Thực sắc tính dã” có nghĩa là ăn uống sắc dục là bản tính rồi, cách tốt nhất để hòa nhập với mọi người là nói vài câu tiếu lâm vui nhộn, đó cũng là cách thể hiện nghệ thuật nói chuyện của các vị lãnh đạo. Cái câu đức cao vọng trọng, khí huyết sung mãn cũng có thể lý giải như thế được, chẳng phải hiện nay yêu cầu mà cánh nam giới chúng ta đưa ra với chị em phụ nữ là “khuôn mặt đẹp, bầu sữa to” sao?
Nghe được lời này của Diệp Trạch Đào, mọi người đồng loạt cất tiếng cười sảng khoái.
Cao Chấn Sơn cười ha hả nói với Tiền Trung Lập:
– Xem ra Tiểu Diệp của chúng ta cũng được lắm đấy!
Tiền Trung Lập cũng cười nói:
– Được lắm, được lắm, Tiểu Diệp rất có tiền đồ đấy, người hiểu biết như thế này, ban Tổ chức phải chú trọng đào tạo mới phải!
Bàng Huy cũng cười:
– Ban Tổ chức vẫn luôn đi sát bồi dưỡng Tiểu Diệp, lần này cũng định giao cho Tiểu Diệp một trọng trách đây!
Vì khẩu khí của Diệp Trạch Đào đã hòa hợp với mọi người nên lúc này không khí càng thêm sôi nổi.
Diệp Trạch Đào vẫn ngồi với các vị lãnh đạo của huyện như thế. Trong một không khí như thế, được tận mắt trông thấy sự thật của tình hình này, hắn đã hiểu thêm rất nhiều điều về chốn quan trường. Trong đầu hắn lúc nào cũng nghĩ đến vấn đề làm sao phải hòa nhập, xem ra làm quan không phải là một chuyện đơn giản giống như hắn hằng tưởng tượng, ngoài việc phải làm đúng công việc của mình, thì cái mạng nhện của các mối quan hệ mới là vấn đề chủ chốt.
– Tiểu Diệp này, sau khi cải tổ lại bộ máy các phòng ban của huyện Xuân Trúc, cậu cảm thấy tiến độ cũng như hiệu quả công tác hiện nay của huyện có tiến triển hơn không?
Từ sau khi Thịnh Chính Phong bị bắt giam, khí thế của Cao Chấn Sơn đã được biểu hiện rõ rệt, ở cái huyện này, phong thế của lão dường như gia tăng lên gấp bội qua từng ngày. Những lời nói này nếu như trước đây thì có lẽ lão ta không dám hỏi, mà vẫn phải tham khảo một số ý tưởng của Thôi Vĩnh Chí, nhưng hiện nay, ngoại trừ việc phải lo chân ngoài, tất cả ở đây đều là chân trong của lão, thế nên, khi hỏi những câu như thế cũng không làm hao tổn bớt thanh danh của ngài Bí thư huyện ủy.
Trần Tỏa Nguyên cũng nói:
– Theo như thôi thấy thì cái ghế của cô Quyền chủ tịch xã Ôn Phương kia cũng có nhiều điều đáng bàn cãi, khi nhận chức cũng có gì đó rất gấp gáp!
Tiền Trung Lập nói:
– Trưởng ban thư ký nói không sai, chúng ta không thể chỉ bằng ý kiến của một số người đã vội phân công công tác cho cán bộ!
Diệp Trạch Đào vẫn chưa nói năng gì thì hai vị thành viên Huyện ủy đã nói đến vấn đề này, khiến cho hắn đành ngồi im mà nghe bọn họ nói.
Mặc dù tất cả mọi người ở đây đều là người một nhà, nhưng Cao Chấn Sơn trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái khi lão đang hỏi Diệp Trạch Đào lại bị chen lời vào, hành động này rõ ràng là không có chút lịch sự nào cả.
Ôm mối bực tức trong lòng nên lão ta muốn tìm cách gõ cho bọn họ một cái:
– Việc này Huyện ủy đã thông qua rồi, là những cán bộ lãnh đạo, chúng ta phải giữ gìn sự uy nghiêm của Huyện ủy chứ!
Hai người sững lại một cái, chợt nghĩ là mình đã hớ với Cao Chấn Sơn rồi, liền im bặt.
Cao Chấn Sơn nhìn về phía Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
– Tiểu Diệp à, không phải băn khoăn gì cả, cứ ăn nói thoải mái, sai thì sửa, có gì đâu chứ!
Bàng Huy là người hiểu Cao Chấn Sơn nhất, lão biết ý tứ của Cao Chấn Sơn hôm nay là muốn tìm mọi cách thân thiện gần gũi hơn với Diệp Trạch Đào. Hiểu ra như thế nên lão cũng có thái độ khác với Diệp Trạch Đào luôn, liền cười một cách thân thiện với Diệp Trạch Đào:
– Tiểu Diệp à, Bí thư Cao đã nói rồi đấy, có gì cậu cứ nói ra đi, phải biết rằng ý kiến của cậu ở trong huyện cũng được coi trọng lắm đấy!
Nghe thấy những lời nói đầy ý tứ thân thiện của Bí thư và Bàng Huy với Diệp Trạch Đào, tự nhiên Trần Tỏa Nguyên và Tiền Trung Lập liền mỉm cười, tuy nhiên trong bụng lại suy tính nhiều chuyện khác.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được, Cao Chấn Sơn không phải là loại người chỉ vì trong cuộc họp Diệp Trạch Đào ra sức ủng hộ lão ta một chút là có thể coi trọng Diệp Trạch Đào ngay được, chắc chắn bên trong phải có ẩn ý gì đó?
Diệp Trạch Đào cũng đã cân nhắc chính mình phải nói đến vấn đề này như thế nào rồi. Hắn biết, những lời nói của hắn hôm nay, có thể sẽ có ảnh hưởng ít nhiều đến những người trong huyện.
Vẻ chân thật biểu lộ rõ nét trên gương mặt của Diệp Trạch Đào, hắn hướng về phía Cao Chấn Sơn nói:
– Bí thư Cao, nếu tôi nói sai, xin đừng trách tôi nhé!
Cao Chấn Sơn mỉm cười:
– Những người là cán bộ lãnh đạo như chúng tôi phải luôn lắng nghe tiếng nói của quần chúng, lẽ nào cứ động một chút là trách phạt những người dám nói ra thế. Cậu yên tâm, tôi cũng không phải là một mãnh hổ.
Mọi người đều cười, Thư ký Thường Minh Quang mỉm cười nói:
– Tiểu Diệp, Bí thư bảo cậu nói thì cứ nói đi.
– Thưa Bí thư Cao, thưa các vị lãnh đạo. Theo tôi thì cái mà huyện Xuân Trúc cần là sự ổn định. Chỉ khi ổn định rồi thì tất cả các cán bộ trong huyện mới có thể dồn toàn tâm toàn ý cho công việc được. Chỉ có sự đoàn kết một lòng thì mọi vấn đề công việc của huyện Xuân Trúc mới có thể hoàn thành tốt được. Tôi cho rằng, các vị lãnh đạo của huyện phải hạ quyết tâm mưu cầu đến sự phát triển của toàn huyện, các vị cán bộ phải xâm nhập thị sát đến những nơi xa xôi hẻo lánh để hiểu được những nỗi gian nan vất vả của quần chúng, phải làm những công việc thực sự dành cho quần chúng, có như vậy mới nhận được sự tán thành ủng hộ của quần chúng nhân dân.
Nghe xong những lời nói của Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn cảm thán nói:
– Tiểu Diệp quả là người có tố chất tốt, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc và công việc. Nếu như tất cả các cán bộ của chúng ta đều là những người như Tiểu Diệp đây một lòng một dạ với công việc thì tôi tin chắc rằng sự phát triển của huyện Thảo Hải sẽ đạt một nấc thang mới!
Bàng Huy nói:
– Đừng xem Tiểu Diệp mới nhận công tác chưa lâu, tất cả mọi chuyện ban Tổ chức đều luôn luôn theo dõi sát sao, quả thực cậu ấy luôn luôn bỏ hết tâm trí vì công việc. Nghe nói Tiểu Diệp đã từng tới Âm Lương Thiến một nơi nghèo đói nhất xã Xuân Trúc?
Nhắc đến chuyện đó, Diệp Trạch Đào liền nói:
– Đúng vậy, những người dân ở Âm Lương Thiến rất khổ cực. Sau khi đến đó rồi tôi mới ngộ ra khá nhiều điều, quả thật, ý tưởng làm giàu của những người dân ở đó vô cùng mãnh liệt, nhưng vấn đề lại ở chỗ là không có người dẫn dường tài giỏi. Tôi cảm thấy nếu như có quyết tâm thì những việc ở đó sẽ giải quyết được ổn thỏa.
Thường Minh Quang đột nhiên xen vào một câu:
– Nếu Tiểu Diệp có lòng tin với nơi đó như vậy sao không chọn Âm Lương Thiến làm nơi công tác nhỉ?
Lời nói này gặp phải ánh mắt không mấy thiện cảm của Cao Chấn Sơn.
Bắt gặp ánh mắt của Cao Chấn Sơn, trên trán của Thường Minh Quang lập tức lấm tấm mồ hôi.
Đối với việc Diệp Trạch Đào được Cao Chấn Sơn tán thưởng thật ra đã làm cho Thường Minh Quang khó chịu từ đầu rồi, thậm chí y còn có cảm giác hình như Cao Chấn Sơn muốn đưa Diệp Trạch Đào lên làm thư ký cho lão ta cũng nên.
Chỉ nghĩ đến việc cái tên Diệp Trạch Đào kia được sủng ái hơn mình, thậm chí có khả năng hắn còn thay thế vị trí thư ký của mình thì trong lòng y bỗng có chút hụt hẫng.
Khi nói những lời này thật ra Thường Minh Quang có chút ích kỷ của mình, chẳng phải tên Diệp Trạch Đào đang rất hăng hái làm việc sao, thế thì cho mày đi làm ở nơi khốn khó, gian khổ nhất ấy, nếu mày mà không làm được việc thì những lời mày nói chỉ là những lời nói khoác nhảm nhí.
Đều là những người hiểu biết nên một lời của Thường Minh Quang nói ra thì ai cũng hiểu. Mọi người thầm lắc đầu, cái tay Thường Minh Quang này quả thật là, ý tứ của Cao Chấn Sơn thế nào chẳng lẽ không biết, như thế chẳng những không đạt được mục đích với Diệp Trạch Đào có khi còn bị Cao Chấn Sơn mắng cho nữa chứ.
Diệp Trạch Đào vốn dĩ đã biết trước có tình huống này xảy ra, nay đã có cơ hội liền nói:
– Việc này khỏi phải nói, thật sự thì tôi cũng có ý định như vậy rồi. Lần này tôi lên tỉnh là muốn xem xem có chút máy móc kỹ thuật nào không, mặc dù địa phương đó giao thông không thuận lợi nhưng chúng ta có thể tạo ra những vật phẩm có giá trị kinh tế cao. Tôi tin tưởng rằng chỉ cần chúng ta hạ quyết tâm thì thôn đó chắc chắn sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới.
Cao Chấn Sơn khẽ mỉm cười nói:
– Tiểu Diệp à, cứ từ từ, cậu cứ làm tốt cái việc ở trung học đi mới phải, chúng ta làm việc gì cũng phải chắc chân đi từng bước một.
Câu này chính là muốn Diệp Trạch Đào đừng có quan tâm gì đến cái thôn Âm Lương Thiến ấy vội.
Diệp Trạch Đào vốn cũng đã hiểu Cao Chấn Sơn muốn bảo vệ cho mình, trong lòng cũng đã có chủ ý của mình, đành nói:
– Xin các vị lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình.
Gật gật đầu, lão ta đưa ánh mắt đầy vẻ thân thiện hướng tới phía Diệp Trạch Đào, quay mặt sang phía Thường Minh Quang, ánh mắt ấy đã thay đổi ít nhiều.