Thật sự mà nói thì không hẳn có gì để tiếc nuối, tôi cũng chẳng có được nhiều từ công việc, nhưng nó thật sự đang là sợi dây thừng níu cổ tôi lại. Tôi đi làm về, ngồi xem netflit, hút vài điếu cần rồi leo lên giường ngủ. Khi ngủ dậy, tôi đi tắm, rửa bát, ăn một bữa sáng nhiều tinh bột. Bắt hai chuyến xe bus đến chỗ làm. Dành 8 giờ đồng hồ xếp hàng hóa lên kệ, đồng thời được training cho vị trí trợ lý quản lý mới.
Tôi dùng bữa trưa một mình. Bảo vệ đảo quanh để đảm bảo không có quá nhiều người ngồi nghỉ trên sàn nhà cùng một lúc. Tôi nhìn mông lung vô định trong lúc cố tiêu thụ mấy món đồ ăn được sale vì sắp hết hạn dùng. Lâu lâu vào buổi chiều tôi trốn vào một góc để bê cần, thư giãn một chút vào cuối ca làm.
Đi bus về nhà. Netflix, ăn tối, hút cần, ngủ. Thức dậy và cứ thế lặp lại mọi thứ.
Sử dụng hay đánh mất, mấy kiến thức toán học, ngôn ngữ, khoa học cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tới giờ vẫn chưa dùng gì tới chúng, tôi tự hỏi có khi nào không dùng lâu ngày mình sẽ quên hết sạch không.
Tôi đã thất bại trong cuộc đấu tranh tư tưởng giữa tập thể hình và lười biếng. Ờ thì tôi khá là thon gọn, nhưng thực tế thì giống người que hơn là người mẫu.
Tôi đang hết sức lãng phí thời gian, cơ hội và tuổi thanh xuân của mình. Giờ thì tất cả những gì tôi có thể làm là chuẩn bị để gầy dựng thành công ở tuổi 30. Vì thế tôi đã cố gắng dành dụm từng đồng xu vào quỹ khởi nghiệp cho tới khi tôi ý thức được bản thân nên làm gì. Nhưng đến ngày hôm nay tôi chí muốn dọn sạch tài khoản đấy, đóng gói đồ đạc và đánh cược mọi thứ.
Tôi đã luôn luôn lo lắng về cơm áo gạo tiền, về tương lai mù mịt của mình, mỗi ngày của tôi đều lặp đi lặp lại như một cỗ máy. Ngày xưa tôi thường hay ăn tối cùng bố, thật biết ơn ông ấy vì đã không tạo áp lực nào cho tôi về việc hỏi đến dự định tương lai hay mục tiêu sống, cơ mà có hỏi thì tôi cũng chẳng có gì để trả lời.
Tôi rơi vào khuôn mẫu xã hội, vấp đại vào một công việc, thấy một vài cơ hội tốt, rồi bám chặt luôn ở đấy.
Giờ đây tôi cứ như Lã Vọng câu cá. Chờ thời nhưng chẳng biết thời nào.
Và nếu cứ mãi chờ đợi thì sẽ méo có gì thay đổi được. Còn nếu tôi cuốn gói bỏ đi thì ít nhất là tôi đã có một sự lựa chọn sẽ tạo ra những sự lựa chọn mới khác hơn.
Bóng tối bao trùm, tôi dán mắt vào trần nhà, cảm nhận cơn high trôi dần, rồi chìm dần vào giấc ngủ mà tôi sẽ mơ về kế hoạch trốn chạy.
Và khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, tôi sẽ không còn bận tâm gì tới việc làm gì đó để thay đổi cuộc đời mình nữa.