Chỗ bọn nó đang đứng là một khu đất trống nhỏ được bao lại giữa những tòa nhà cao tầng to lớn. Trong góc khu đất có một cái cây cao chừng 3 mét, tán lá xòe rộng ra che chở cho hai cái xích đu và chiếc cầu trượt bên dưới. Có lẽ, đây đã từng là một sân chơi cho trẻ. Phía bên đường đối diện, sừng sững một tòa nhà lớn với hai màu xanh đen chủ đạo, tấm biển hình lá chắn với hàng chữ “Police” xiêu vẹo trước cửa cho bọn nó biết đây đã từng là đồn cảnh sát.
– Vào đồn cảnh sát? Tau nghĩ có thể tìm thấy súng – Thi quay sang hỏi ý kiến Minh.
– Ừ. Tao cũng đang nghĩ thế – Minh gật đầu đáp lại.
Thi ngoái đầu lại phía sau như hỏi ý kiến bé gái trên lưng. Sau khi thấy em khẽ gật đầu và ” ưm… ” nhẹ một tiếng, nó mới cất bước tiến vào. Minh theo sát phía sau, cánh tay tê dại do dùng Chu tước nhưng vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái trẻ mà chẳng chịu buông (không có ý kiến, việc éo gì phải buông, đang sướng. FA bao nhiêu năm, nay mới được nắm tay con gái)
Cả bọn thận trọng tiến vào. Trong đồn, giấy tờ rơi lung tung, bàn ghế đổ ngổn ngang, gẫy nát, trên bờ tường còn xuất hiện vài lỗ thủng, thi thoảng còn có một cái xác chết không trọn vẹn đang bốc mùi hôi thối. Điều kì lạ là, trong đồn cảnh sát lại chẳng có một con zombie nào.
Bước qua từng đống thủy tinh vỡ vụn khắp nơi, cả nhóm tiến sâu vào bên trong. Dọc đường đi, vỏ đạn và súng hỏng vương vãi khắp nơi nhưng hai thằng lại không thể tìm thấy một khẩu súng nào còn nguyên vẹn cả.
Bước qua một đoạn hành lang. Cô gái trẻ hơi ngừng lại vì thấy một túi cứu thương còn nguyên vẹn treo trên tường. Nhìn vào vết thương nơi bả vai Minh, cô với tay gỡ túi cứu thương xuống, ôm chặt vào lòng rồi tiếp tục đi theo nhóm.
Tiếp tục đi theo lời chỉ dẫn của bé gái, cả bọn bước tới trước một cánh cửa màu đen được khép hờ. Thả bé gái trên lưng xuống, Thi tiến đến trước cửa, chuẩn bị tư thế. Nó gật đầu với thằng Minh bên cạnh. Nhận được tín hiệu của thằng bạn, Minh đưa tay túm lấy nắm cửa rồi đột ngột kéo mạnh. Cùng lúc đó, Thi xuống tư thế, chuẩn bị đá bay bất cứ thứ gì lao ra.
– RẦM – Tiếng cánh cửa đập vào bờ tường. Sau đó là một mảng tĩnh mịch. Ngoại trừ tiếng thở dốc của bốn người ra, không gian bốn bề vắng lặng. Minh cẩn thận tiến vào, sau khi xác định bên trong không có con zom nào, nó ra hiệu “an toàn” cho những người bên ngoài.
Tiến vào bên trong. Đây là một căn phòng hơi nhỏ: rộng 2 mét, dài khoảng 4 mét, được bịt kín mít chỉ có một lỗ thông gió nhỏ cỡ bàn tay. Bên trong, vài cái giá (hình như là giá súng) để lung tung, đạn và các chi tiết súng vương vãi khắp nơi. Có lẽ đây là kho vũ khí của sở cảnh sát này.
Đóng chặt cánh cửa sắt dày khoảng 30 li, chốt lại cẩn thận. Minh thở phào một hơi, thần kinh vẫn căng lên của nó rốt cuộc cũng có cơ hội thả lỏng. Thằng Thi cũng đã thả bé gái trên lưng xuống, ngồi bệt xuống sàn, duỗi hai chân ra, thở hồng hộc. Cô gái trẻ sau khi thả lỏng tâm lí, sự mệt mỏi bỗng nhiên ập đến làm cô khụy xuống, tựa sát vào một góc phòng, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Cố gắng chống lại cảm giác mệt mỏi đang ập đến. Cô gái ôm lấy túi cứu thương, rụt rè tiến về phía Minh. Thấy nó ngẩng đầu lên nhìn mình, cô vội đưa cái túi trước ngực ra, miệng ấp úng:
– Tôi…có thể……?
Thằng Minh nhìn cô gái, mỉm cười rồi gật đầu (tự sướng trong lòng: Mình đẹp trai éo đỡ được, đẹp đến mức con gái đứng trước mặt mình cũng phải cảm thấy ngượng ngùng). Nó cởi cái áo sơ mi đã thủng lỗ chỗ, rách gần hết hai ống tay ra rồi xoay người, đưa lưng về phía cô.
Cô gái tiến lại, đưa tay chạm nhẹ vào vết thương nơi bả vai nó. Cô cảm thấy cơ bắp chỗ đó gồng lên, cứng như đá, da thịt xung quanh thâm lại. Kì lạ là miệng vết thương không hề có máu.
Đúng lúc đó, thằng Minh thả lỏng vai, mấy khối cơ xung quanh miệng vết thương chùng xuống, máu lại bắt đầu chảy ra. Cô gái “a” lên một tiếng rồi hốt hoảng lấy bông thấm máu cho nó. Minh thấy thế cười lên ha hả. Thằng Thi cũng cười. Các vết thương trên người tụi nó bắt đầu chảy máu theo tiếng cười.
Từ lúc bắt đầu đến giờ cũng đã được hơn một tiếng. Hai thằng liên tục chiến đấu liều mạng với cường độ cao trong suốt thời gian đó nên trên người đã có nhiều chỗ bị thương. Nếu không có thủ pháp cầm máu tạm thời thì có lẽ hai thằng đã kiệt sức vì mất máu. Đây là “Vi khống” tuyệt học của Tam sư phụ (một trong bảy ông thầy dạy võ của hai thằng). Khả năng khống chế cơ bắp quanh miệng vết thương nhằm cầm máu, hạn chế ảnh hưởng của vết thương, thậm chí có thề mạnh mẽ làm miệng vết thương tạm thời khép lại.
Cẩn thận làm sạch miệng vết thương, rắc thuốc cầm máu rồi băng bó lại. Cô gái kiên trì xử lí hết vết thương trên người Minh. Khi nghe thấy nó cảm ơn mình, cơ thể cô khẽ khựng lại, rồi lại làm như không có chuyện gì xảy ra, lại lặng lẽ đi băng bó cho thằng Thi. Cũng nhận được lời cảm ơn tương tự. Cố gắng gượng cười. Cô nghĩ mình chỉ là kẻ vô dụng, yếu đuối, cố gắng chứng tỏ giá trị của mình, chỉ cần không bị bỏ rơi đã là tốt lắm rồi. Cô không ngờ mình còn được hai thằng cảm ơn.
Lặng lẽ lùi vào một góc, tự băng bó cho đôi bàn chân của mình. Lúc đó, Minh và Thi mới thấy hai bàn chân cô gái đã rướm máu, có lẽ do để chân trần chạy trên nền đường cứng một thời gian dài.
Thằng Minh vội vàng tháo giầy, đưa cho rồi bảo cô đi vào. Chần chừ một lúc, cô gái cầm lấy đôi giày thể thao cũ kĩ, mang vào đôi chân đang quấn đầy băng trắng của mình. Đôi giầy vẫn còn mang theo hơi ấm. Cô ngước mắt lên nhìn Minh rồi hỏi:
– Tại sao ~~~? – Minh nghiêng đầu, làm ra vẻ suy nghĩ một lúc rồi miệng hơi cong lên thành một nụ cười mỉm. Nó nói:
– Vì chúng ta là đồng bọn (vì giầy của thằng Thi là giầy đặc chế, cô không đi được).
“Đồng đội” cô gái lặp đi lặp lại hai từ đó trong đầu. Những giọt nước mắt cảm động dâng lên rồi không kìm được mà lăn dài trên má:”Chúng ta là đồng đội”.
– Cám ơn… – Cô gái nhẹ giọng nói. Đưa hai tay cố gắng lau nước mắt. Khuôn mặt trở lên rạng rỡ hẳn lên dù nước mắt vẫn lặng lẽ lăn dài.
– Giầy của mầy thối quá, làm người ta khóc rồi kìa. – Thi nói nhỏ với thằng bạn (tất cả cùng nghe thấy)
– Mày chả biết cái éo gì, đấy là nước mắt cảm động – Minh cãi.
– Thôi, chân thối thì cứ nói với tau, mầy đừng ngại.
– Ngại..? Ngại cái mông mày đấy. Chân tao có thối bao giờ đâu.
-………
…………………
– Tôi là Minh còn thằng kia tên Thi. Là sinh viên khoa máy, từng học võ qua, sẽ cố gắng giữ cho mọi người còn sống, thoát khỏi chỗ này – Minh mỉm cười nói với hai cô gái. Bên cạnh, thằng Thi cũng nhếc miệng cười rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
– Tôi là Thủy, Phan Diệp Thủy, đang làm thư ký cho chủ tịch tập đoàn street. Có tham gia câu lạc bộ bắn súng, có lẽ biết dùng súng – Có lẽ tin tưởng rằng mình sẽ không bị bỏ rơi, lại thêm chứng kiến cảnh hai thằng cãi lộn. Cô gái đã từ bỏ vẻ hoảng loạn, tuyệt vọng và cam chịu ban đầu, thay bằng vẻ tự tin rạng rỡ.
Khi nói đến đoạn mình biết dùng súng. Cô còn nhún người, đưa tay phải ra, ngón trỏ ngoắc lại làm động tác bóp cò. Miệng mỉm cười, mang theo bảy phần quyến rũ ba phần tinh nghịch, lại còn phối hợp thêm đôi má núm đồng tiền làm cho hai thằng phải trợn mắt há mồm nhìn. ” Sao trước không phát hiện ra con bé xinh thế nhỉ?” Hai cái đầu cùng chung suy nghĩ (ý tưởng lớn gặp nhau).
Sau khi Thủy giới thiệu xong, cả ba đổ dồn ánh mắt về phía bé gái vẫn còn ngồi trên đất tựa sát vào lưng Thi. Em có vẻ nhút nhát. Rụt rè nhìn xung quanh, em cúi đầu nói:
– Em…em là Lan, Hoàng Vân Lan. Em là b…
– Là thầy bói phải không – Thi nói chen vào – Tôi biết mà, đường em chỉ lúc nào cũng ít zombie. Nhất là lúc ở khu mua sắm, cứ như em biết trước vậy. Quả đấy mà đi theo thằng Minh củ chuối thì chết cả lũ. Sau này tôi theo em lăn lộn.
– Tao củ chuối chỗ nào?… – Minh yếu ớt phản đối.
– Không…em không phải thầy bói. Em là bệnh nhân… – Lan vội kêu lên đầy vẻ hoảng hốt. Em sợ mọi người hiểu lầm tưởng mình là thầy bói thật.
– Bệnh nhân? – Thi hỏi với vẻ mặt không tin.
– Ừm! – Gật đầu khẳng định. Như sợ mọi người còn nghi ngờ, Lan lại nói: – Em bị bệnh nan y nên phải thường xuyên ở trong bệnh viện. Người ta vẫn còn mặc áo bệnh nhân đây này.
Dừng lại một chút Lan tiếp tục nói về mình:
– Chỉ là từ nhỏ em có khả năng nhìn thấy những cánh bướm đen mà người khác không thấy được. Lúc nhỏ chưa biết, em cứ tưởng đó là do bà tiên phái xuống để chơi cùng. Lớn lên mới biết, những cánh bướm đó đại diện cho tử vong. Ai bị cánh bướm đậu vào càng nhiều sẽ càng nhanh chết. Khi thấy cánh bướm bên mình ngày càng nhiều, em sợ lắm. Em không dám nói với ai vì sợ mọi người nhìn em như quái vật vậy.
Lan thở dài một hơi, em cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng vì nói hết được ra những điều mà bình thường em không dám nói. Chuẩn bị tốt tâm lí để nhận những ánh mắt nghi thị, những lời cười nhạo từ mọi người, Lan ngẩng đầu lên nhìn hai thằng thì…
Hai thằng không biết kiếm đâu ra ba thanh sắt nhỏ dài cỡ 20 cm cắm vào một hộp đạn rỗng tạo hình như một bát hương, đặt trước mặt Lan. Còn bọn chúng nằm bò ra phía sau bát hương tự chế:
– Thánh Lan, xin người hãy liếc đôi mắt thần thánh của mình qua những kẻ hèn mọn này và cho chúng con biết, đâu là ngày chúng con phải về với đất mẹ. Xin người hãy vui lòng nhận lấy đôi giày này làm lễ (Thi vội vàng cởi đôi giầy của mình dâng lên trước).
Lan giật mình hoảng hốt, vội vàng chạy đến, cố nâng hai thằng lên. Giọng hoảng hốt nói:
– Các anh làm cái gì thế. Những cánh bướm đen bên người hai anh rất ít, chỉ vài con thôi mà, còn ít hơn cả em và chị Thủy nhiều nhiều lần nữa. A! Em xin hai anh đấy ~~ , đứng lên đi mà…..
-……..
Thủy ngồi bên cạnh nhìn, cười khúc khích.
………………..
Sau màn giới thiệu, bé Lan có vẻ xấu hổ ôm chặt cánh tay phải của Thi, úp mặt vào tay nó. Bộ ngực mới nhú cưng cứng cọ vào tay làm cho đầu Thi tràn ngập những ý tưởng đen thuần khiết. Nó cảm thấy tự xấu hổ về bản thân mình. Đỏ mặt cúi đầu với ý tưởng nghiên cứu sự kì diệu của gạch lát nền. Nó nhìn thấy sàn nhà vương vãi đầy linh kiện súng. Một ý tưởng lướt qua trong đầu. Nó quay sang bên cạnh nói với thằng bạn đang chảy nước dãi nhìn chằm chằm vào Thủy (đến nỗi cô gái bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng) ý định của mình.
Khen hay một câu, Minh và Thi bắt đầu đi khắp phòng gom linh kiện và đạn dược vương vãi khắp nơi lại. Mỗi thứ để thành một đống. Hai cô gái dù không hiểu gì nhưng cũng phụ giúp một tay. Sau đó, hai thằng chụm đầu lại, bắt đầu lắp ráp lung tung. Hai cô gái tò mò quan sát.
Vài phút sau, hai khẩu súng lục, một kiểu cổ, một kiểu hiện đại hiện ra trong tay Thi. Minh đoạt lấy khẩu súng kiểu hiện đại, vừa nghịch trong lòng bàn tay vừa nói:
– Colt 1911. Dùng đầu đạn 11.45 mm, ổ đạn 7 viên, trọng lượng súng nhẹ, tốc độ bắn nhanh, độ giật thấp, uy lực khá. Súng được trang bị cho lực lượng cảnh sát ở nhiều nơi trên thế giới – Nói rồi nó đưa súng cho Thủy, kèm theo vài băng đạn.
Thủy nhận lấy, ánh mắt nhìn Minh mang theo vài tia khác lạ. Khẩu còn lại, Thi đưa cho Lan. Nó cũng không quên giới thiệu:
– Double barrelled Derringer. Với khẩu này dùng đạn cỡ 9×35 mm. Ồ, cỡ đạn hơi đặc biệt nhưng may mắn là chúng ta cũng tìm được hơn 30 viên, hi vọng đủ dùng. Với cỡ đạn này thì uy lực tuyệt đối trong cự li gần. Loại súng này nòng hơi ngắn, chỉ có 70mm nên tầm bắn có thể không được xa. Bắn 2 viên lại phải nạp. Nhớ phải giữ chắc chắn trước khi bắn để đề phòng lực giật của súng làm trật khớp tay. – Đây là một khẩu súng lục nhỏ, tổng chiều dài không vượt quá 10cm với hai nòng, một trên một dưới và không có ổ đạn. Cuối tay cầm còn có một sợi dây bạc móc vào, đầu kia sợi dây nối với một chiếc đai da. Thi thắt đai da vào cổ tay phải của Lan để khi tuột tay khẩu súng cũng không rơi mất. Thi còn đưa cho em một túi da đựng đạn buộc vòng quanh eo.
Nhìn hai khẩu súng tinh xảo trên tay mình và chị Thủy, lại nhìn đống linh kiện thừa lung tung dưới đất, Lan cảm thấy rất ngạc nhiên. Em ôm chặt lấy tay Thi rồi liên tục hỏi: – Làm thế nào hay vậy? Toàn nhìn cái đống lung tung kia em đã cảm thấy hoa mắt rồi. Hai anh làm như thế nào vậy? – Hai thằng được con gái khen, mặt vênh lên, cố làm ra vẻ khiên tốn nói:
– Có là gì đâu. Bất cứ thằng đàn ông nào trên trế giới này, đều có một niềm đam mê đặc biệt với vũ khí. Bọn anh lại là thợ máy, lắp mấy khẩu súng thì có là cái gì. Ngày xưa theo Lục sư phụ (Một trong bảy ông thầy dạy võ) vào doanh trại quân đội chơi mấy tháng (thực ra làm giáo cụ trực quan huấn luyện cho lính đặc chủng), đến xe tăng, tên lửa bọn anh còn tháo ra suốt.
Rảnh rỗi sinh nông nổi, Minh đưa ra ý tưởng đặt tên cho đội. Hai thằng thảo luận sôi nổi, hai cô gái cũng thỉnh thoảng góp ý.
– Lấy tên đội là” Vườn hoa các hoàng tử” – Minh đưa ra ý kiến.
– Không. Lấy tên là đội ” Những người phát cuồng vì thím Hà” – Thi cũng góp ý.
– Hội ghét những đứa khoe ngực trên facebook.
– Hội những người phát cuồng vì cab.vn
– Thế lấy mẹ là “Hội những người phát cuồng vì nước mắm” đi.
-…
-………….
………………………………….
Trời còn chưa tối nhưng đã ngả hết về tây, ánh nắng cuối cùng bị những tòa nhà cao tầng chia nhau chắn hết. Mặc dù còn sáng nhưng phía trời đông, một vầng trăng non đã treo lơ lửng. Từng cơn gió lạnh thổi qua cuốn bay vài mảnh báo vụn đi khắp nơi.
“Card” Thi nói nhỏ. Một tấm thẻ hơi mờ hiện ra trước mặt nó. Nhìn lướt qua, hơi dừng lại ở phần thời gian nhiệm vụ. Hơi nhăn mày, quấn lại chiếc khăn quàng cổ, nó khẽ nghiêng đầu nói với những người phía sau:
– Còn một tiếng rưỡi nữa. Có lẽ chúng ta sẽ sống. Tiến lên nào, hội những người phát cuồng vì mắm tôm – Nói xong, nó dẫn đầu bước về phía trước.
Đi ngay sau lưng nó là bé Lan, tiếp đến là Thủy và cuối cùng là Minh đoạn hậu.
– Tao vẫn nghĩ lấy tên là “Hội những người phát cuồng vì nước mắm” hay hơn – Tiếng thằng Minh yếu ớt vọng lên từ bên dưới.
Vài phút trước, cả nhóm đang nghỉ ngơi thì bé Lan bỗng nhiên run lên, mặt tái mét, nắm chặt lấy áo Thi. Giọng run rẩy bảo phải rời khỏi đồn cảnh sát ngay. Do đã biết năng lực đặc biệt của Lan, cả bọn không chần chừ, vội vã thoát ngay.
Cả nhóm lại bắt đầu di chuyển theo chỉ dẫn của Lan – Đi vào nơi có ít cánh bướm đen – Em nói thế. Dọc đường đi, nhóm liên tục chạm trán với từng nhóm zombie nhỏ, tầm 2 hay 3 con, có khi là một con. Tất cả đều do hai thằng xử lí hết. Tụi nó nói: Nếu không cần thiết thì không nên nổ súng, tránh hấp dẫn nhiều zombie tới.
Với đội hình hiện tại: Minh và Thi dame chính, hai cô gái hỏa lực phụ trợ lúc cần thiết. Trên đường lại không có nhiều zombie, nhóm di chuyển một cách nhẹ nhàng. Tâm tình của hai cô gái cũng bớt khẩn trương.
Thi nhíu mày, nó cảm thấy bất an. Cảm giác được trui rèn qua bao trận chiến nói cho nó biết có một thứ gì đó rất nguy hiểm đang rình rập quanh đây. Quay lại nhìn Minh. Nó thấy Minh cũng nhìn nó với vẻ mặt trầm trọng. Gật nhẹ đầu, Thi cất tiếng nhắc nhở hai cô gái cẩn thận.
Liên tục di chuyển. Cả nhóm chạy đến trước một cây cầu vượt. Bên dưới là con đường cao tốc rộng rãi. Con đường được chia ra làm hai bởi một dải phân cách bằng bê tông. Từ dải phân cách mọc lên một hàng rào dây thép cao chừng 2 mét, kéo dài về hai phía, vượt quá tầm nhìn. Phía bên đường cả nhóm đang đứng, xác ô tô chồng chất. Phía bên kia, một đám zombie đưa những đôi tay không trọn vẹn về phía cả bọn, miệng gầm gừ đe dọa.
Cây cầu vượt cao khoảng 10 mét, đã bị hỏng hóc ngiêm trọng. Lan can đã gãy gần hết. Nhiều chỗ bê tông như bị đập nát ra, lộ cả cốt thép bên trong. Một số đoạn đã sập xuống chỉ còn lại một vài thanh xà thép bắc ngang.
Đang đi qua một đoạn cầu đã bị hỏng ngiêm trọng, Thủy bỗng thấy thanh thép dưới chân mình trượt đi, cả người mất thăng bằng rơi ra khỏi cầu. Minh đi đằng sau vội đưa tay ra đỡ nhưng không kịp. Chỉ còn lại vài lọn tóc mềm lưu lại trên bàn tay của nó.
– Aaa…….. – Thủy hét lên. Hướng ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên trên cầu. Cô nghĩ “mình xong rồi… Có lẽ chết thế này là tốt nhất…” khẽ khép lại đôi mi. Chờ đợi tử vong.
– AAAAA…..
Một tiếng hét lớn vang lên. Thủy giật mình mở to đôi mắt vừa mới khép lại của mình ra. Không thể tin được. Cô nhìn thấy thằng Minh đang lao xuống, hai chân nó liên tục đạp vào chân cầu (động tác như đang chạy), sự điên cuồng hiện lên trong mắt. Khoảng cách giữa hai người ngày càng bị thu hẹp. Minh vươn tay trái ra ôm chặt lấy vòng eo của Thủy. Cùng lúc đó, tay phải nó với sang, nắm lấy một thanh thép nhô ra bên cạnh. Hai người khựng lại một chút rồi từ từ rơi xuống.
Cảm giác vòng tay rắn chắc đang siết chặt lấy eo mình, Thủy mở to mắt ngước nhìn Minh “đây không phải là ảo giác trước khi chết đấy chứ”.
Thả lỏng hàm răng đang cắn chặt của mình, Minh cúi xuống nhìn cô gái trong lòng. Nó khẽ cười và nói:
– Không sao nữa rồi.
Máu từ tay phải đang giữ thanh thép của Minh chảy ra. Do phải gánh chịu trọng lượng của cả hai người khi rơi xuống, các miệng vết thương cũ bung hết ra, những ngón tay ma sát với thanh thép cũng trầy da, chảy máu. Từng giọt máu rơi xuống, rơi cả vào khuôn mặt đang ngẩng lên của Thủy. Nước mắt của cô cũng dâng lên, tràn ra hòa lẫn vào với máu.
***************************************
Lan_Thi Nơi nỗi sầu vấy bẩn…… lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.Nơi nỗi sầu vấy bẩn…… lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.