Phó giáo sư Trương đăng bài xin lỗi chân thành lên Weibo, nhấn mạnh tất cả đều là sai lầm của ông ta, đồng tác giả và nhà trường đều không biết.
Trên mạng có giả thuyết cho rằng ông ta bị cấp trên đẩy ra chịu tội thay, tất nhiên đa số cư dân mạng lý trí vẫn tin đây là sự thật.
So với thuyết âm mưu thì họ cảm thấy hứng thú với học giả bị đạo văn hơn, lần mò trên mạng mới biết hóa ra là một cô gái trẻ với khuôn mặt thanh tú. Sau vài phút, Diệp Nhiễm Đình đã bị tâng bốc thành “Nữ thần học thuật”, nó leo lên hotsearch, phía dưới toàn là gà gáy o o.
Chu Nam Trạch click mở bài đăng mới nhất, ba bình luận nhận tương tác cao nhất là:
Tôi tự tin: hi! Vợ! [56k like ]
Giới tính không thẳng mấy, chị gái cho em cơ hội đi! [48k like]
Vợ vợ vợ vợ vợ vợ vợ [12k like ]
Chu Nam Trạch: “……”
Cậu thấy học trò mình chắc chắn đã bị đả kích rồi.
Quả nhiên, cậu vừa đẩy cửa vào văn phòng thì đã thấy Diệp Nhiễm Đình ngồi xổm trong góc khóc đến nổi thở hổn hển.
Thấy cậu đi vào, cô bối rối ngẩng đầu: “Huhuhu sư phụ tôi không gặp cậu được nữa rồi, tôi đã nói là không nên đăng ảnh lên mạng mà, huhuhuhu tôi muốn trốn khỏi hành tinh này……”
“Không được, nếu chị lên vũ trụ thì càng có nhiều truyền thông đưa tin chị đấy.”
Diệp Nhiễm Đình: “……”
“Quen là được, học trò ngốc.”
Khách quen của hotsearch – Chu Nam Trạch nói một cách tự tin.
Vừa dứt lời thì có tiếng đập cửa mất kiên nhẫn vang lên, Chu Nam Trạch lên tiếng, cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, giáo sư Manh Manh hổn hển xông vào.
“May mà hai đứa nhãi tụi bây còn ở đây, Tiểu Diệp bị gì mà tôi không gọi được.”
Giáo sư Manh Manh xoa eo, đánh giá Chu Nam Trạch từ trên xuống dưới.
“Em lại làm chuyện tày trời gì nữa phải không?”
“Không phải em, lần này không phải em thật.” Chu Nam Trạch kêu oan: “Đàn chị nổi tiếng nên em nhắc chị ấy tắt thông báo điện thoại thôi.”
“Thôi, không nói mấy cái đấy nữa. Đi với thầy, giáo sư Trịnh muốn tìm hai đứa.”
Giáo sư Manh Manh nói thêm: “Là chuyện tốt.”
Hai người theo giáo sư Manh Manh đi qua tòa nhà ngành khảo cổ, đến khoa nghiên cứu siêu năng. Văn phòng của giáo sư Trịnh ở tầng 3, sáng sủa, vừa đẩy cửa, va vào mắt đầu tiên là những chậu cây xum xuê, dây leo bò dọc góc tường quấn thành đủ mọi hình thù.
Chu Nam Trạch nhìn chằm chằm cây cối xum xuê quá mức trong căn phòng một lát, đại khái đã đoán được dị năng của giáo sư Trịnh là gì.
“Mời ngồi.”
Giáo sư Trịnh ngồi trước bàn làm việc, quầng mắt thâm đen, có vẻ khá mệt mỏi. Con thuyền tình bạn đã chìm, có lẽ chẳng dễ chịu là bao.
“Tôi muốn mời mọi người tham gia một dự án di tích khảo cổ. Gần đây có tin đồn rằng người nào đó ở Đông Bắc Vạn Mộ Thành phát hiện ra một di tích dị năng cổ. Nhưng không ai biết tin tức bắt nguồn từ đâu.”
Giáo sư Trịnh đưa tài liệu cho họ.
“Bây giờ ngoài hoang dã có rất nhiều phần tử tìm kiếm di tích này, nếu là thật, và nếu di tích bị họ tìm thấy trước thì sẽ làm hỏng tư liệu lịch sử một cách cực đoan, khiến chúng ta lùi một bước xa trong công cuộc tìm kiếm văn minh dị năng cổ đại. Nên chúng tôi đã quyết định thành lập một đoàn khảo cổ thám hiểm, tiến vào hoang dã.”
“Chúng tôi sẽ hợp tác với đoàn người của Kỳ Tùng, họ là đối tượng có thể tin tưởng khó tìm ngoài hoang dã. Hiện tại đã có Manh Manh của mọi người… À không, giáo sư Đồng, tôi và vài chuyên gia khảo cổ khác.”
Đoàn người của Kỳ Tùng? Chu Nam Trạch nghĩ, quả nhiên, tin tức mình nhận được là thật, không chừng sẽ nhanh chóng gặp lại Trạm Mặc.
Giáo sư Trịnh tiếp tục giải thích: “Mời mọi người là có nguyên nhân. Diệp Nhiễm Đình, hi vọng trí tuệ và tài năng của em có thể mở mang tầm nhìn và phương hướng mới cho chúng tôi; Chu Nam Trạch, ý tưởng của em khá… Đặc biệt.”
Giáo sư Trịnh nói những lời này mà khóe miệng có chút run rẩy.
“Dưới tình huống phức tạp ngoài hoang dã, các ý tưởng đặc biệt của em có thể mang đến kết quả tốt. Tôi biết dị năng của em cực kỳ mạnh……”
“Không không không.” Chu Nam Trạch liên tục xua tay.
“Đừng giấu nữa.” Giáo sư Trịnh vô tình vạch trần. “Dị năng sắp lên cấp 2S có thể giúp mang đến lực lượng hỗ trợ hiệu quả.”
Diệp Nhiễm Đình há hốc, cứng đờ quay sang Chu Nam Trạch.
“222……2S?”
Chu Nam Trạch lẩm bẩm: “Sắp lên khi nào, sao mình không biết?”
Cậu nhấn mở giao diện thuộc tính:
【 Điều khiển trường lực 】
Cấp tiềm năng: SSS
Cấp hiện tại: S ( 4000/5000)
Đánh giá: Làm nhiệm vụ bừa bãi là có thể lên cấp 2S sao? Chu Ngạo Thiên khủng bố vậy đấy..
Danh hiệu vinh dự: Tiểu Xúc ( lv8) Người gìn giữ hòa bình ( lv3) Phòng thủ tuyệt đối ( lv4) Không có cậu thì tôi không đi xem Oscar đâu ( lv1) Người thao túng dư luận ( lv1) Phong cách mới lạ ( lv1)
Tóm tắt: Đây là một người chơi hòa bình, nhạy cảm*, phong cách mới lạ, am hiểu đóng kịch, thích lo trước tính sau.
#GĂH: 触手 t dò thấy từ này nghĩa là xúc tu, k biết tác giả có dùng từ nhiều nghĩa không hay là xài luôn nghĩa đen, nếu nghĩa đen thì ám chỉ dị năng của nam chính có dạng như xúc tu ấy. Còn nghĩa bóng thì theo t tìm hiểu, nghĩa là người nhạy cảm, kiểu z.
Ừ, hình như sắp lên cấp rồi.
Giáo sư Trịnh ho một tiếng, quay lại chủ đề chính: “Hy vọng mọi người suy xét nghiêm túc, cố trả lời tôi trước ngày mai, thời gian không đợi ai, hôm sau chúng ta xuất phát.”
Sau khi rời khỏi văn phòng của giáo sư Trịnh, Diệp Nhiễm Đình hỏi nhỏ: “Thế nào, cậu đi không?”
“Đi chứ ạ.” Chu Nam Trạch không chút do dự: “Sao không đi?”
“Hồi nhỏ tôi đã nghe nói hoang dã nguy hiểm lắm……” Diệp Nhiễm Đình rất do dự. “Dị năng của tôi là dạng đặc thù, không có sức chiến đấu, hoang dã loạn lạc lắm. Với lại nghe nói mấy đoàn thám hiểm đấy bạo lực, toàn là mấy ông to cao đầu có mỗi cơ bắp……”
“Chị nghe từ đâu đấy?” Chu Nam Trạch cạn lời.
“Trên mạng ấy.”
“Đoàn thám hiểm của Kỳ Tùng có tỉ lệ nam nữ là 3: 1, đâu ra toàn là đàn ông cao to?”
“Vậy là cũng có chị gái hả?” Mắt Diệp Nhiễm Đình lóe lên.
Chu Nam Trạch:…… Em thấy chị hơi lạ đấy.
“Không chỉ có chị gái đâu, em bảo, ngoài hoang dã vui lắm. Lần trước em gặp một đám xã hội đen, chị đoán em mấy người đấy làm gì? Đan áo len tất len cho mấy đứa trẻ dưới trấn……”
Đầu tiên, Diệp Nhiễm Đình kinh ngạc tròn mắt, sau đó nghe mà như say. Hóa ra hoang dã vui vậy sao?
“Được! Vậy tôi sẽ đi!”
Sau khi nhắn tin xác nhận với giáo sư Trịnh thì bảng thông báo nhảy ra.
【 Tuyến sự nghiệp – cốt truyện 2: Xông vào chốn mạo hiểm thôi thiếu niên! 】
Nơi này là hoang dã, địa bàn lộng hành của tôi, hoan nghênh đến với thế giới này hỡi đám đông chẳng rõ sự thật.
【 Nhiệm vụ 1: Đến nơi cắm trại của Kỳ Tùng 】
Thời hạn: Một tuần
Nhắc nhở: Nhớ đi đường cẩn thận!
Hôm sau họ đúng giờ đến trước cổng viện nghiên cứu dị năng. Mấy chiếc xe đã dừng ở đó, một đoàn người mặc đồ leo núi tối giản, mang balo đứng đợi ngoài bãi đất trống, giáo sư Trịnh đứng giữa nhìn đồng hồ.
Thấy họ đến, ông thở phào. “Mau lên xe đi.”
Chu Nam Trạch và Diệp Nhiễm Đình đi chung xe, có vài thành viên cũng ngồi cùng, đều là chuyên gia tầm 30 40 tuổi.
Họ nhiệt tình vươn tay với Diệp Nhiễm Đình: “Xin chào xin chào, tôi là… Rất hân hạnh.” “Tôi đọc luận văn của cháu rồi, mới tuổi nảy mà đã đạt được thành tựu vầy đúng là quá trời.” “Hồi bằng tuổi cháu, tôi còn đang sầu vì tốt nghiệp……”
Diệp Nhiễm Đình cười xấu hổ, co rụt lại trong chỗ ngồi, chỉ muốn đào cái lỗ mà chui vào.
Với Chu Nam Trạch thì họ không nhiệt tình như thế, một lúc sau mới có người hỏi thăm cậu: “Người này là?”
“Xin chào, cháu là Chu Nam Trạch, sinh viên mới nhập học năm trước.”
“Ồ ồ.” Người kia thử nói: “Họ Chu ở Bắc An à?”
“Vâng.” Chu Nam Trạch vẫn cười lễ phép.
Người kia không nói nữa. Những người còn lại liếc qua cậu với ánh mắt có vẻ khinh thường.
Chu Nam Trạch biết đám người này coi thường mình. Đều làm về mảng học thuật, tân sinh viên có móc nối như mình rất dễ bị người ta cho rằng đã dùng quan hệ để tham gia dự án tích lũy kinh nghiệm. Ngoài bài luận hồi trước bị Giang Thi Vân ép làm thì một thời gian dài về sau cậu không còn thành tích chuyên ngành nào nữa, huống gì chọn ngành còn chả liên quan gì đến bài luận đấy.
Bảo thông minh thì khắp giới học thuật đều có thiên tài, IQ chả bằng con chó, thứ mọi người tôn trọng là sự chú trọng và nghị lực, vừa hay cậu chả có vẻ là có hai thứ này.
Không tập trung nghiên cứu mà hay lên hotsearch, chả trách mấy ông hủ nho* hủ này không thích mình.
#GĂH: người có học nhưng mà cổ hủ (?)
Đoàn xe chạy về phía hoang dã, trên đường vô cùng yên tĩnh. Thành viên đội khảo cổ không quan tâm đến Chu Nam Trạch, Diệp Nhiễm Đình thì chẳng nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại thảo luận vài câu ngẫu nhiên về di tích.
Đường ngoài hoang dã khá gồ ghề, cũng chẳng có mạng. Chu Nam Trạch chán đến nỗi ngủ thiếp đi, mở mắt ra thì đã đến trạm dừng Biển Xanh.
Đi hai ngày mới đến được điểm cắm trại của đoàn thám hiểm, họ phải ở lại đây một đêm. Trạm Biển Xanh là một trạm trung chuyển ở nơi hẻo lánh, không gần thành phố nào cả, thị trấn gần nhất là một thị trấn nhỏ tên Màu Xanh, nơi xảy ra chuyện của Nhà Quê.
Lúc xảy ra chuyện Nhà Quê, thị trấn Màu Xanh còn chưa có tên, mãi cho đến khi đám xã hội đen Em Út bị chính phủ thành phố chiêu hàng thì mới lấy tên này, ý nghĩa hài hòa, tự nhiên.
Đoàn người ở lại trạm Biển Xanh. Ăn cơm tối xong, trước khi về phòng, Diệp Nhiễm Đình nói với Chu Nam Trạch: “Tôi có dự cảm xấu.”
Chu Nam Trạch cười vẫy tay: “Đừng lo, hoang dã không đáng sợ thế đâu……”
Diệp Nhiễm Đình nghiêm túc.
“…… Dị năng của chị là cái này hả?” Cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Diệp Nhiễm Đình gật đầu.
Đụng phải người có năng lực tiên tri thật rồi.
Chu Nam Trạch suy nghĩ một lát, quyết định nói: “Ta cứ về phòng đã, nhưng nhớ thường xuyên ra ngoài là được.”
Nửa đêm, Chu Nam Trạch chẳng chịu nổi nữa mà vọt lên giường ngủ. Trong lúc mơ màng thì bị tiếng động lớn đánh thức, cậu quay lưng định ngủ tiếp thì lại bị một vật bằng kim loại di vào đầu.
Cậu mở trừng mắt ra, thấy một cái bóng đen đứng trên đầu giường, tay phải cầm khẩu súng nhắm ngay mình.
“Đứng dậy, hai tay ôm đầu, ra ngoài hành lang!”
Chu Nam Trạch chưa tỉnh ngủ: “Kiểm tục à? Cháu không phạm pháp.”
#GĂH: lực lượng chống cờ bạc với mại dâm (?) t k rõ mấy cái hệ thống trong pháp luật lắm, mn góp ý nha. raw là 扫黄
Bóng đen: “……”
“Kiểm con mẹ mày…… Ăn cướp đây!”