Nếuanh biết chị em nhàWelliver đến thăm Edward hômnay thì anh đã tránhxa chỗ này – ítnhất là mười ngày. Nhưngkhi đã bước chân vàonhà ai đó, rồi ngaylập tức ra về thìthật không lịch sự cholắm. Dù sao đi nữa,khi anh kịp nghĩ ramột lựa chọn khác thìcũng đã quá muộn, Kittyvà Gwen đã nhảy rakhỏi những chiếc ghế họđang ngồi, rồi mỗi ngườixốc một bên lôi Wendellvào phòng khách, giống nhưnhững con nhện đói vớđược mồi. Mình thực sựđang làm gì thế này,anh nghĩ khi đưa cốctrà lên miệng, đây làcốc thứ ba từ lúcanh tới đây. Anh bịmắc kẹt ở đây suốtphần còn lại của buổichiều, sự chờ đợi khóchịu giống như quả bóngcăng phồng sắp nổ, khiếncho chủ nhân của nómuốn kết thúc chuyến thămnày ngay lập tức.
Chao ôi những cô gáitrẻ xuất hiện với nhữngchiếc váy phồng có khungkim loại bên trong, vuivẻ nhấp từng cốc tràtrong lúc nói chuyện phiếmvới Edward và mẹ cậuta. Không hề có tiếngcổ vũ nào cho họcả, Wendell vẫn còn nhớnhư in sự yên lặngbao trùm, điều đó khiếncho các cô gái cảmthấy hơi thất vọng, họdừng lại đủ lâu đểanh hiểu ra điều đó.Nhưng nếu một cô dừnglại để lấy hơi, thìngười kia sẽ ngay lậpthức thay vào bằng nhữngcâu chuyện ngồi lê đôimách mới mẻ hay nhữnglời nhận xét ác ýkhông ngừng nghỉ.
– Cô ấy nói rằngđó là điều mà côấy thực sự phải vượtqua và nhiều khi vìnó mà cô muốn chết.Nhưng sau khi tôi nóivới ông Carter thì ôngta nói rằng đó chẳngphải là vấn đề gìquan trọng cả chỉ nhưmột cơn bão nhỏ trênbiển Atlantic thôi. Anh hãynhìn đi, cô ấy lạicường điệu nó quá…
-… như mọi khi. Côta vẫn thường thổi phồngsự việc như vậy. Lầntrước cô ấy đã khăngkhăng cho rằng ông Masonlà một nhà kiến trúcsư nổi tiếng thế giới.Sau đó chúng tôi pháthiện ra là ông tachỉ mới xây một nhàhát opera nhỏ ở Virginia,thật sự mà nói thìcông việc đó không cógì ấn tượng cả, tôiđã được nghe kể thế,chắc chắn không thể tinvào sự thật thà củaông Bulfinch…
Wendell cố không ngáp vàbắt đầu lơ đãng nhìnra ngoài cửa sổ, anhkhông thể nào tập trungđược. Một bài thơ đi,anh nghĩ. Bài thơ vềnhững cô gái đầu ócrỗng tuếch, chỉ biết ănmặc đẹp. Mặc những bộváy do các cô gáikhác làm ra. Những côgái vô hình.
– …và anh ta chắcchắn với tôi rằng cuốicùng thì những kẻ săntiền thưởng sẽ đuổi kịphắn ta mà thôi -Kitty vẫn thao thao -Ôi, tôi đã biết rằngcó điều gì đó đángghê tởm ở anh tamà. Tôi có thể cảmthấy điều khủng khiếp đó.
– Tôi cũng thế! -Gwen rùng mình nói. Buổisáng hôm ở nhà thờ,ngồi bên cạnh anh ta…khiến tôi cảm thấy ớnlạnh.
Sự chú ý của Wendellngay lập tức quay trởlại chỗ hai chị em.
– Cô đang nói vềanh Marshall đấy à?
– Đúng thế đấy. Đólà chuyện mà tất cảmọi người đang bàn tánxôn xao. Nhưng anh đãở Cambridge trong mấy ngàygần đây mà, anh Holmes,vậy thì anh đã bỏlỡ những chuyện thú vịrồi.
– Rất cảm ơn nhưngtôi đã nghe về nóquá đủ ở Cambridge rồi.
– Chuyện đó chẳng cógì là bất ngờ cảđúng không? – Kitty nói.
– Cứ nghĩ đến chuyệnchúng ta đã cùng ăncơm và nhảy múa vớimột kẻ giết người thửxem? Mà còn là mộttên sát nhân ghê tởmnhư thế nữa chứ? Chémnát mặt của một người!Cắt lưỡi của một ngườikhác!
Tôi biết hai người phụnữ kia đang ba hoarằng tôi chỉ thích đơngiản hóa vấn đề màthôi.
– Tôi đã nghe nói- Gwen nói, mắt côta sáng rực lên -rằng anh ta có mộtkẻ tòng phạm. Một côgái Ailen – Cô tahạ thấp giọng xuống đểnói một từ đáng ghêtởm:
– Một mụ đàn bàđại bợm.
– Cô đã nghe nhữngchuyện bậy bạ! – Wendellngắt lời.
Mắt Gwen ngước nhìn anhvà ngạc nhiên trước lờibác bỏ lỗ mãng củaanh.
– Các cô thật lànhững cô gái ngu ngốcchẳng biết gì về nhữngđiều mình đang nói. Cảhai cô.
– Ồ, các cháu yêuquý – mẹ của Edwardnhanh chóng xen vào -Tôi không thể tin làấm trà pha đã hết.Tôi nghĩ là tôi nêngọi thêm – Bà kéochiếc chuông làm cho nórung liên hồi.
– Nhưng chúng ta đềubiết là bọn tôi đangnói chuyện gì, anh Holmesạ – Kitty bực tứcnói. Lòng tự trọng củacô ta đang bị tổnthương và cô ta khôngthể giữ bình tĩnh đượcnữa.
– Chúng tôi có nguồntin thân cận với độituần tra đêm. Mối quanhệ hết sức sâu sắc.
– Tôi chắc rằng đólà vợ của người nàođó rất thích ba hoa.
– Tại sao, đó làmột cách nói không hềlịch sự chút nào.
Bà Kingston lại rung gọingười hầu một lần nữa,lần này gấp gáp hơn.
– Các cô gái đâucả rồi? Chúng tôi cầnmột ấm trà mới!
– Wendell à – Edwarddàn hoà, cố gắng làmcho mọi việc trở nênnhẹ nhàng hơn – Khôngcần phải tranh cãi gaygắt như thế. Chúng tachỉ nói chuyện với nhauthôi mà.
– Chỉ thế thôi á?Họ đang nói về Norris.Anh cũng biết rõ nhưtôi rằng cậu ấy khôngthể có những hành độngdã man như vậy được.
– Vậy thì tại saoanh ta phải chạy trốn?- Gwen hỏi – Tạisao anh ta phải nhảytừ trên cầu xuống? Đóchắc chắn là hành độngcủa một kẻ phạm tội.
– Hoặc một người quásợ hãi.
– Nếu như anh tavô tội, anh ta nênở lại để bảo vệcho chính mình.
Wendell cười phá lên.
– Chống lại những kẻnhư các người ư?
– Thật sự, Wendell -Edward xen vào – Tôinghĩ tốt hơn hết làchúng ta nên chuyển chủđề.
– Các cô đâu hếtrồi? – Bà Kingston quát,tiếng bước chân nhanh nhẹnđi ra. Bà đi ngangqua cửa và gọi vớira:
– Nellie, cô chết ởxó nào thế? Nellie! Chúngtôi cần thêm trà ngaylập tức!
Bà đóng sập cửa lạivà bước một cách tứcgiận về phía chiếc ghếcủa mình.
– Tôi nói với cáccháu rồi đấy, chẳng thểnào tìm được sự giúpđỡ đúng lúc.
Chị em nhà Welliver ngồiim lặng trong sự bựcbội, không thèm nhìn vềphía Wendell. Anh ta đãcư xử không đúng vớihành vi của một quýông và đây chính làsự trừng phạt dành choanh ta: bị lờ đivà không thèm nói chuyện.Như thể đó là vấnđề với tôi vậy, anhnghĩ, liệu có phải tôiquá ngốc khi nhận thấynhư vậy không. Anh đặtcái cốc và đĩa củamình xuống.
– Cháu phải cảm ơnbác về những cốc trànày bác Kingston ạ -Anh nói – Nhưng cháunghĩ rằng cháu phải đithôi – Anh đứng dậy,Edward cũng đứng theo.
– Ôi, nhưng mà ấmtrà mới sắp được mangđến đây ngay bây giờmà! – Bà liếc nhìnvề phía cánh cửa -Nếu như cô gái đãngtrí đó không quên nhiệmvụ của mình.
– Bác nói đúng -Kitty nói, cương quyết làmnhư thể Wendell không hềtồn tại – Dạo này,chẳng thể tìm đâu ranhững người giúp việc tửtế cả. Đó là lýdo tại sao, mẹ chúngcháu đã có một thờigian hết sức khó chịutháng năm vừa rồi, saukhi người hầu gái củachúng cháu ra đi. Côta chỉ ở cùng chúngcháu có ba tháng sauđó cô ta bỏ đilấy chồng mà không thèmthông báo lấy một tiếng.Đơn giản chỉ là bỏrơi chúng cháu, để mặcchúng ta giận dữ vàkhô héo.
– Thật là vô tráchnhiệm – Gwen thêm vào.
Wendell nói:
– Chúc buổi chiều tốtlành, bác Kingston, cả haicô nữa nhé.
Bà chủ nhà gật đầuchào anh nhưng hai côgái thì không hề cóphản ứng gì. Họ tiếptục nói chuyện với nhaukhi anh và Edward đira cửa.
– Bây giờ cô đãhiểu muốn tìm sự giúpđỡ ở Providence này khókhăn đến dường nào. Ngườinhư Aurnia khó có thểlà một người đáng quýnhưng ít nhất thì côấy cũng biết sắp xếpgọn gàng tủ quần áocủa chúng ta.
Wendell bước tới phòng kháchthì dừng lại, khi quayvào, anh vẫn thấy Gwenđang nói chuyện vớ vẩn.
– Chúng cháu đã mấtcả tháng trời tìm kiếmngười thay thế cô ấy.Đến bây giờ đã làtháng sáu rồi và cũngđã đến lúc chúng cháuphải đến ngôi nhà củamình ở Weston rồi.
– Tên của cô talà Aurnia à? – Wendellhỏi.
Gwen nhìn xung quanh, nhưthể băn khoăn không biếtđang nói chuyện với mình.
– Người hầu của cáccô ấy – Anh tanói – Hãy kể vớitôi về cô ta đi.
Gwen vẫn bình thản khibắt gặp ánh mắt chằmchằm của anh ta.
– Tại sao trên tráiđất này lại có ngườicó sở thích như anhvậy anh Holmes?
– Cô ta trẻ, dễthương đúng không?
– Cô ta cỡ tuổichúng tôi, chị sẽ nóithế phải không Kitty? Cònvề chuyện dễ thương haykhông… chuyện đó còn tùyvào tiêu chuẩn của từngngười.
– Thế còn tóc côta… nó màu gì?
– Tại sao trên tráiđất này…
– Màu gì?
Gwen nhún vai.
– Đỏ. Nó thật sựrất nổi bật, tuy nhiênnhững cô gái có tócnhư ngọn lửa này phầnlớn đều có rất nhiềutàn nhang.
– Cô có biết côấy đi đâu không? Bâygiờ cô ấy ở đâu?
– Tại sao chúng tôicần phải biết? Cô gáingu ngốc đó chẳng nóigì với chúng tôi cả.
Kitty nói:
– Tôi nghĩ rằng mẹcó thể biết đấy. Chỉsợ bà ấy không chịunói với chúng ta thôi.Bởi vì đó không phảichuyện để nói ở nhữngnơi lịch sự.
Gwen nhìn chị cô tabực tức.
– Tại sao chị khôngchia sẻ với em chuyệnnày trước đây? Em đãnói tất cả mọi chuyệncho chị mà!
Edward bảo:
– Wendell, cậu thật lạlùng khi lại quan tâmđến cô hầu đó nhưvậy.
Wendell quay trở lại ghếcủa anh và ngồi xuống,thẳng mặt với chị emnhà Welliver khiến cho họhết sức bối rối.
– Tôi muốn cô nóivới tôi tất cả mọiđiều mà cô biết vềcô gái đó, bắt đầutừ tên đầy đủ củacô ta. Tên cô talà Aurnia Connolly đúng không?
Kitty và Gwen hết sứcngạc nhiên nhìn nhau.
– Tại sao vậy anhHolmes – Kitty hỏi -Sao anh biết?
– Có một quý ôngmuốn gặp cô – BàFurbush nói.
Rose nhìn bộ áo ngủcủa đàn ông mà côđang chữa lại. Ở dướichân cô có một cáirổ quần áo và đócũng chính là công việchàng ngày của cô, vạtváy của bà Lackaway cóđoạn viền bị sứt chỉ,cái quần của bác sĩGrenville túi bị sờn rách,rất nhiều những cái áosơ mi, áo cánh vànhững cái áo gi lêcần được khâu lại khuyvà những đường chỉ cầnđược khâu lại. Từ khiquay trở lại căn hộvào sáng hôm đó, côđã cố quên đi nỗinhớ nhung đau khổ củamình bằng cách cố tậptrung vào việc sửa chữavà khâu vá quần áo,đó cũng có thể coilà những gì cô đềnđáp công ơn mà họđã dành cho cô. Tấtcả các buổi chiều, côđều ngồi một góc trongnhà bếp, im lặng khâuvá, nỗi buồn hiện rõtrên khuôn mặt cô khiếncho những người hầu trongnhà đều tôn trọng sựriêng tư ấy. Không aiquấy rầy cô cả, màthậm chí cũng chẳng aithử bắt chuyện với cô.Cho đến lúc này.
– Có một quý ôngđang chờ ở cửa sau- Bà Furbush nói.
Rose đặt bộ áo ngủvào cái giỏ rồi đứngdậy. Cô đi qua bếp,cô có thể cảm nhậnđược người quản gia đangnhìn cô với ánh mắthết sức tò mò vàcho đến khi ra đếncửa cô vẫn không hiểuđược lý do tại sao.
Wendell Holmes đang đứng ởlối đi dành cho nhữngngười hầu, quả là mộtđiều lạ lùng đối vớimột quý ông như anhấy.
– Anh Holmes – Rosegọi – Tại sao anhlại đến đây lúc này?
– Tôi cần nói chuyệnvới cô.
– Vào trong này đi.Bác sĩ Grenville đang cómặt ở nhà đó.
– Đây là chuyện riêng,chỉ có thể nói vớicô thôi. Chúng ta cóthể ra ngoài nói chuyệnđược không?
Cô ngoái đầu lại nhìnvà phát hiện thấy ánhmắt của người quản giađang nhìn họ. Không nóitiếng nào, cô bước rangoài, kéo cửa bếp đónglại sau lưng. Cô vàWendell đi vào trong sânsau, nơi bóng những cáicây trơ trụi lá baotrùm trong ánh trăng lạnhlẽo.
– Cô có biết nơiNorris đang ở không? -Anh hỏi. Khi thấy côdo dự anh nói -Đây là việc khẩn cấp,Rose ạ. Nếu như côbiết, cô phải nói chotôi.
Cô lắc đầu.
– Tôi đã hứa rồi.
– Hứa với ai?
– Tôi không thể tiếtlộ điều gì. Kể cảvới anh.
– Thế tóm lại côcó biết chỗ cậu ấyở không?
– Anh ấy đang rấtan toàn. Anh ấy đangđược những người tốt chechở.
Anh nắm chặt hai vaicô.
– Bác sĩ Grenville biếtchứ? Có phải chính ôngta đã thu xếp vụchạy trốn này không?
Cô nhìn vào ánh mắtđiên cuồng của Holmes.
– Chúng ta có thểtin cậy vào ông ấyphải không?
Wendell rên lên.
– Vậy thì có thểđã quá muộn với Norrisrồi.
– Grenville sẽ không baogiờ để cho Norris sốngđứng trước tòa đâu. Quánhiều bí mật sẽ bịlộ, những bí mật màcó thể khiến cả giađình này bị hủy hoại- Anh ta đưa mắtnhìn lên ngôi nhà hếtsức ấn tượng của AldousGrenville.
– Nhưng bác sĩ Grenvillevẫn thường xuyên bảo vệNorris mà.
– Và cô cũng khôngngạc nhiên khi một ngườidanh tiếng và có nhiềuảnh hưởng như ông tasao lại có thể đibảo vệ một sinh viênkhông tên tuổi mà cũngchẳng có quan hệ gìvới mình ư?
– Bởi vì Norris vôtội! Và bởi vì…
– Ông ta làm vậyđể tránh cho mình khỏivòng lao lý. Tôi nghĩông ta muốn Norris sẽtrở thành con tốt đểchịu tội trước công luậnvà trên mặt các tờbáo. Lúc đó, cậu ấysẽ thành một người thậtsự có tội. Tất cảnhững việc đó sẽ khiếnkẻ săn tiền thưởng bắtđầu công việc của mình.Cô có biết rằng ôngấy là một người hếtsức hào phóng không?
Cô nuốt những giọt nướcmắt vào trong.
– Đúng thế.
– Mọi việc sẽ kếtthúc suôn sẻ. Khi Tửthần Khu Tây bị vạchmặt và bị giết.
– Tại sao bác sĩGrenville lại làm thế? Tạisao ông ấy phải quaysang chống lại anh ấychứ?
– Bây giờ không cóthời gian để giải thíchrõ chuyện này. Chỉ cầnnói cho tôi biết nơiNorris đang ở thôi, tôicó thể cảnh báo chocậu ấy.
Cô nhìn anh, không biếtnên làm gì đây. Trướcđây cô chưa bao giờnghi ngờ Wendell Holmes cả,nhưng bây giờ, dường nhưcô phải nghi ngờ tấtcả mọi người, thậm chícả những người mà côđã từng rất tin tưởng.
– Lúc chập tối -Cô nói – Anh ấyrời Medford và đi vềphía bắc, trên đường Winchester.
– Cậu ấy đi đâu?
– Một thị trấn ởHudson. Một nhà máy xay,nằm bên bờ sông, Ởđó có tượng con bồnông trước cửa.
Wendell gật đầu.
– Với một chút maymắn tôi sẽ bắt kịpcậu ấy trước khi cậuấy rời khỏi Hudson.
Anh quay đi, rồi sauđó dừng lại và quaylại nhìn cô.
– Đừng nói gì vớiông Grenville – Anh cảnhbáo – Trên hết, đừngnói với bất kì ainơi đứa trẻ đang ở.Cô phải giữ bí mậtvề nơi đó đấy.
Cô nhìn anh chạy rakhỏi sân sau và chỉchốc lát sau đã nghethấy tiếng vó ngựa lóccóc trên đường. Thật sự,lúc này mặt trời đãlặn rồi và giờ nàychắc Norris đang trên đườngWinchester rồi. Còn thời điểmnào tốt hơn khi bóngđêm buông xuống để maiphục một người đi mộtmình trên đường?
Nhanh lên, Wendell. Hãy làngười đầu tiên đuổi kịpanh ấy.
Cơn gió mạnh thổi quasân sau, cuốn theo nhữngcành cây và bụi, cônheo mắt lại để khôngbị bụi bay vào. Dùnheo mắt nhưng cô cóthể thấy có cái gìđấy thoáng qua đường. Gióđã ngừng thổi, và cônhìn thấy một con chóđang đi lang thang quađầu phố Beacon. Con chóngửi ngửi những bụi cây,bới quanh những đám tromà người ta đã rắcsuốt con đường đi bộtrơn tuột. Sau đó, nónhấc chân lên, đái vàogốc cây và quay đầulại cái cống. Khi côthấy nó chạy nưóc kiệura khỏi sân, cô độtnhiên nhận ra rằng côđã từng thấy cảnh tượngnày trước đó. Hoặc làmột thời điểm nào đórất giống lúc này.
Nhưng chuyện đó diễn ravào ban đêm. Với nhữnghình ảnh đau thương vừaxuất hiện đã khơi lạiquá khứ đau buồn màcô muốn vứt bỏ nóra khỏi kí ức củamình, để có thể quênđi. Nhưng bây giờ nódần trở lại, cô kiênquyết lôi nó ra khỏiđầu mình, cho đến khimảng kí ức đó đưacô về đứng cạnh mộtcái cửa sổ cùng vớiđứa cháu gái sơ sinhcủa cô nhìn ra ngoàibóng đêm. Cô nhớ cómột cỗ xe ngựa đangrời sân trong của bệnhviện. Cô nhớ đã thấyAgnes Poole bước ra từtrong bóng tối để nóichuyện với một người đánhxe ngựa.
Và cô nhớ lại thêmnhiều chi tiết nữa: cómột con ngựa hốt hoảng,nó gõ móng liên tụcvẻ lo sợ khi conchó lao qua. Một conchó to, in bóng trênmặt nền đá.
Con chó của Billy cũngcó mặt vào tối hômđó. Billy cũng có ởđó?
Cô chạy ra khỏi cổngvà chuẩn bị đi xuốngphố Beacon thì cô nghethấy một giọng nói khiếncô đứng sững.
– Cô Connolly?
Cô quay lại thì nhìnthấy bác sĩ Grenville đangđứng ở cửa trước.
– Bà Furbush nói rằnganh Holmes vừa mới ghéthăm. Anh ta đâu rồi?
– Anh… anh ấy đirồi thưa ngài.
– Thậm chí không nóivới tôi một lời nàoư? Thật là hết sứckì lạ. Charles sẽ rấtthất vọng khi bạn củanó đi mà không nóimột câu nào với nócả.
– Anh ấy ở đâycó một lúc thôi.
– Tại sao anh talại đến đây? Và tạisao phải lén lút đicửa sau?
Cô cảm thấy bối rốitrước ánh mắt của ôngta.
– Anh ấy chỉ ghéqua để hỏi xem tôisống thế nào, thưa ông.Anh ấy không muốn làmphiền ông khi sắp tớigiờ dùng bữa.
Grenville nhìn cô một lúc.Cô không thể đọc thấyđiều gì qua nét mặtcủa ông ta, và côhy vọng rằng ông tacũng sẽ không đọc đượcgì qua nét mặt củacô.
– Khi cô gặp lạianh Holmes – Ông tanói – Nói với anhta rằng sự viếng thămcủa anh ta không baogiờ là phiền phức cả.Cả ngày lẫn đêm.
– Vâng, thưa ông -Cô lí nhí.
– Tôi tin rằng bàFurbush đang tìm cô đấy- Ông ta đi vàotrong nhà.
Cô quay lại nhìn phốBeacon. Con chó đã biếnmất.