Nằm trên cái giường nhỏcủa mình trong bếp. Rosechờ cho những tiếng nóiở trên gác biến mất,những bước chân cọt kẹtthôi hẳn. Chỉ tới khiđó, cô mới ngồi dậyra khỏi giường mình, mặcáo choàng vào. Cô lénra ngoài bằng cửa saunên phải đi một vòngquanh ngôi nhà. Nhưng khicô chỉ vừa mới ratới sân trước thì cônghe thấy tiếng xe ngựalạch canh dừng lại trướcnhà. Cô thu mình vàotrong bóng tối.
Ai đó đập mạnh vàocửa trước.
– Bác sĩ! Chúng tôicần gặp bác sĩ!
Một lúc sau, cánh cửamở ra và tiếng bácsĩ Grenville hỏi:
– Chuyện gì vậy?
– Một đám cháy, thưangài, ngay gần cầu tàucủa Hancock! Hai tòa nhàđã bị thiêu rụi, chúngtôi không biết có baonhiêu bệnh nhân. Bác sĩSewall muốn có sự giúpđỡ của ngài. Xe ngựacủa tôi đang chờ ngài,thưa bác sĩ, nếu ngàiđi luôn bây giờ.
– Để tôi lấy túicủa mình đã.
Một lúc sau thì cửatrước đóng sầm lại, vàcỗ xe ngựa cũng chuyểnbánh đi mất.
Rose bước ra khỏi chỗnấp, chạy qua cổng chínhra phố Beacon, ở phíatrước, phía chân trời, bầutrời đêm sáng rực lênmột màu đỏ đáng sợ.Một cỗ xe ngựa phinhanh qua chỗ cô, laovề hướng cầu tàu đangcháy. Hai anh thanh niênchạy qua vội vã hòavào dòng người. Cô khôngđi theo họ, thay vàođó cô đi con đườngdốc yên tĩnh dẫn lênđồi Beacon, nơi người dânquanh vùng vẫn gọi làKhu Tây.
Hai mươi phút sau, côlẻn vào một cái sânchuồng ngựa, nhẹ nhàng mởcửa chuồng. Trong bóng tối,cô nghe thấy tiếng cụccục khe khẽ của lũgà con và ngửi thấymùi của những con ngựa,mùi ngọt ngọt của cỏkhô.
– Billy? – Cô gọikhẽ.
Cậu bé không trả lời.Nhưng ở đâu đó phíatrên, trong đống cỏ khô,có tiếng rên rỉ củamột con chó.
Cô lần mò trong bóngtối tới một cầu thanghẹp rồi bước rón rénlên từng bậc. Cái bóngkhẳng khiu của Billy intrên khung cửa sổ. Cậuta đứng nhìn chăm chúánh lửa đỏ rực từkhu đông.
– Billy? – Cô thìthầm.
Cậu ta quay lại phíacô.
– Chị Rose, nhìn xem!Ở đó có một đámcháy!
– Chị biết – Côtrèo vào cái gác xép,con chó lao tới liếmtay cô.
– Nó đang lớn dầnlên. Chị nghĩ liệu nócó thể lan ra khắpmọi nơi không? Em cónên lấy một xô nước?
– Billy, chị cần phảihỏi em vài chuyện.
Nhưng cậu ta không chúý gì đến cô, cậuta vẫn đang nhìn ánhlửa bên ngoài. Cô chạmvào tay cậu ta vàthấy cậu ta đang run.
– Nó ở tận chỗmấy cái cầu tàu -cô nói – Nó khôngthể lan xa đến tậnđây đâu.
– Nó có thể mà.Em đã thấy ngọn lửabắt lấy cha em, tớikhắp mọi chỗ trên máinhà. Nếu em có mộtcái xô, em đã cóthể cứu được ông ấy.Giá mà em có mộtcái xô.
– Cha của em à?
– Ông ấy đã bịcháy đen, chị Rose ạ,giống như món thịt nướng.Khi chị thắp một câynến lên, lúc nào chịcũng nên đặt bên cạnhmột cái xô.
Ở phía đông, ánh lửasáng rực và ngọn lửalan rất nhanh, bầu trờitrông giống như một cáibồ cào màu da cam.Cậu ta lùi xa cáicửa sổ như thể sẵnsàng chạy trốn vậy.
– Billy, chị cần emnhớ một vài chuyện. Việcnày rất quan trọng.
Ánh mắt cậu ta vẫnhướng ra ngoài cửa sổ,như thể sợ phải quaylưng lại với kẻ thù.
– Cái đêm Meggie rađời, một cái xe ngựabốn bánh đã tới bệnhviện để đưa con béđi. Y tá Poole nóirằng đó là một ngườiđến từ trại trẻ mồcôi, nhưng bà ta đãnói dối. Chị nghĩ bàta đã nhắn gì đócho cha của Meggie. Ngườicha thực sự của Meggieấy.
Cậu vẫn không chú ý.
– Billy, chị đã thấycon chó của em ởbệnh viện tối hôm đó,vậy nên chị biết chắcrằng em cũng ở đó.Chắc là em phải thấycỗ xe ngựa đó trongsân chứ hả – Côtúm chặt lấy tay cậuta – Ai đã đếnđể đón đứa bé?
Cuối cùng thì cậu tacũng quay lại nhìn cô,và khi liếc mắt quacửa sổ cô thấy khuônmặt bối rối của cậuta.
– Em không biết. Ytá Poole đã viết mộtbức thư ngắn.
– Thư gì thế?
– Cái mà bà ấybảo em đưa cho ôngta.
– Bà ta bảo emgửi một bức thư ngắnà?
– Nói với em rằngsẽ có một nửa đôla nếu em gửi nhanh.
Cô nhìn cậu bé… mộtcậu bé không biết đọc.Còn ai có thể làngười đưa tin tốt hơnDim Billy, ai có thểvui vẻ chạy mấy việclặt vặt chỉ với vàiđồng xu và một vàilời khen ngợi cơ chứ?
– Bà ta bảo emgửi thư đến đâu? -Rose suốt ruột hỏi.
Cậu ta lại quay lạinhìn ngọn lửa.
– Nó lớn hơn rồi.Nó đang trên đường tớiđây đấy.
– Billy – cô lắcmạnh người cậu ta -Nói cho chị biết emđã mang lá thư đótới đâu.
Cậu ta gật đầu, lùilại xa cửa sổ.
– Nó ở xa ngọnlửa. Ở đó, chúng tasẽ được an toàn hơn.
Cậu ta dẫn đường xuốngcầu thang và ra khỏicái chuồng. Con chó theosau họ, vẫy đuôi rốirít, khi họ đi vềhướng con dốc phía bắcngọn đồi Beacon. Billy liêntục ngoái đầu lại nhìnvề hướng đông để xemliệu ngọn lửa có theosau họ.
– Em có chắc làmình nhớ ngôi nhà đókhông? – Cô hỏi.
– Tất nhiên là emnhớ nó chứ. Y táPoole đã nói rằng sẽtrả em một nửa đôla, nhưng chẳng có gìcả. Đi cả một quãngđường dài nhưng quý ôngđó cũng chẳng có nhà.Em vẫn muốn có mộtnửa đô la của mìnhnên em đã đưa nócho người giúp việc. Vàcô ta đóng sầm cửatrước mặt em, chỉ cóthế thôi. Một cô gáingu ngốc! Em chưa lấyđược nửa đô la củamình. Em quay trở lạitìm y tá Poole, nhưngbà ấy cũng chẳng đưaem một đồng xu nàocả.
– Chúng ta đang điđâu đây?
– Lối này. Chị biếtrồi đấy.
– Chị không biết.
– Có mà, chị biết.
Họ đi xuống đồi, raphố Beacon. Một lần nữa,cậu ta liếc về phíađông. Bầu trời vẫn đỏrực một màu cam, khóibụi thổi thẳng về phíahọ, mang theo mùi củatai họa.
– Nhanh lên – cậuta nói – Ngọn lửakhông thể lan qua sông- Cậu ta bắt đầuchạy như bay trên phốBeacon, lao thẳng về hướngCối xay nước.
– Billy chỉ cho chịchỗ em đã mang láthư đến. Chỉ cho chịchính xác cánh cửa đó!
– Nó đây này -cậu ta đẩy một cáicổng và bước vào trongsân. Con chó lao theosau cậu ta.
Cô đứng lại trên phốvà ngỡ ngàng nhận rangôi nhà của bác sĩGrenville.
– Em mang nó tớicửa sau – cậu tanói, rồi đi vòng raphía sau nhà, biến mấtở phía góc tối -Đây chính là nơi emđã mang thư đến chịRose ạ!
Cô vẫn đang đứng imtại chỗ. Vậy đây chínhlà bí mật mà Aurniađã nói trong căn phòngsản phụ đêm hôm đó.
Cô nghe thấy tiếng conchó gầm gừ.
– Billy? – Cô gọi,bước vào sân theo cậuta. Bóng tối dày đặcnên cô không thể nhìnthấy cậu ta. Cô ngậpngừng một lúc, tim côđập thình thịch khi nhìnchăm chú vào bóng tối.Cô bước vài bước vềphía trước, sau đó dừnglại khi thấy con chóđang bò về phía mình,gầm gừ, lông cố dựngđứng lên.
Có chuyện gì với nóvậy? Tại sao nó lạisợ cô thế?
Cô đứng chết lặng, lạnhtoát xương sống. Con chókhông gầm gừ cô màlà thứ gì đó phíasau cô.
– Billy à? – Cônói và quay lại.
– Tôi không muốn máuchảy thêm nữa. Hãy xemông giữ xe ngựa củatôi sạch sẽ thế nào.Ở đây thật bừa bộnbẩn thỉu, và tôi sẽphải thu dọn lối đinày trước khi trời sáng.
– Tôi không làm chuyệnnày một mình. Bà muốnlàm thế mà, quý bà,bà cũng chịu một phầntrách nhiệm trong chuyện nàyđấy.
Mặc dù, vẫn còn ongong trong đầu, Rose vẫnnghe thấy tiếng họ, nhưngcô không thể nhìn thấyhọ, chẳng thể nhìn thấygì cả. Cô mở mắtvà cố gắng đấu tranhvới bóng tối đen ngòmnhư hầm mộ. Có thứgì đó đè lên ngườicô, rất nặng đến nỗicô không thể cử độnghay thở mạnh. Hai giọngnói vẫn tiếp tục tranhcãi, ngay bên cạnh nêncô có thể nghe thấymọi lời thì thầm tranhluận.
– Chuyện gì sẽ xảyra nếu tôi dừng trênđường? – Người đàn ôngnói – Chuyện gì sẽxảy ra nếu ai đóthấy tôi với cỗ xengựa này? Tôi chẳng cólý do gì phải đánhxe cả. Nhưng nếu bàđi cùng với tôi…
– Tôi đã trả kháđủ tiền để quan tâmtới việc đó rồi mà.
– Không đáng để tôimạo hiểm với cái giátreo cổ – Người đànông đứng khựng lại trướccon chó của Billy đanggầm gừ – Đồ chólai ngu ngốc! – Ôngta quát, rồi tiếng kêuăng ẳng của con chóát cả những lời thìthầm.
Rose cố gắng hít thởmột cái, và cô hítvào đầy bụi len vàmùi cơ thể bẩn thỉu,những mùi quen thuộc đếnphát sợ. Chỉ cử độngđược một tay, cô mòmẫm xem cái gì đangnằm phía trên mình. Taycô lướt qua một chiếccổ áo đã sờn vàbất ngờ chạm vào mộtlớp da. Cô cảm nhậnđược cái quai hàm buôngthõng và chẳng có sứcsống, một cái cằm vớibộ râu mới lún phún.Sau đó là một thứgì đó nhầy nhụa, mộtthứ có mùi gỉ sắtnồng nặc bám lấy ngóntay cô.
Billy.
Cô cấu vào má cậuta, nhưng cậu ta chẳngcử động gì cả. Khiđó, cô mới nhận rarằng cậu ta đã ngừngthở.
-… nếu bà không đicùng với tôi thì tôisẽ không làm chuyện đó.Tôi không dại gì mạohiểm với cái cổ củamình vì chuyện này.
– Ông quên rồi à,ông Burke, những chuyện tôibiết về ông.
– Vậy thì tôi cholà chúng ta đã sòngphẳng. Sau tối nay.
– Sao ông dám -Người phụ nữ cao giọng,và bất ngờ Rose nhậnra. Đó là Eliza Lackaway.
Im lặng một lúc lâu.Sau đó, Burke nở mộtnụ cười thô tục.
– Tiếp tục đi, tiếnlên và bắn tôi đi.Tôi không nghĩ là bàdám làm thế. Sau đó,bà sẽ có ba cáixác cần phải tống khứđi – Ông ta khịtmũi và tiếng bước chânông ta di chuyển.
– Được rồi – Elizanói – Tôi sẽ đicùng với ông.
Burke thốt ra những tiếngcằn nhằn.
– Leo lên đằng sauvới bọn chúng ấy. Nếucó ai đó dừng xechúng ta, tôi sẽ đểbà nói chuyện ngăn cảnhọ.
Rose nghe tiếng cánh cửaxe ngựa mở ra vàcảm thấy xe lún xuốngvới một sức nặng. Elizakéo cánh cửa đóng lại.
– Đi thôi, ông Burke.
Nhưng cỗ xe không chuyểnđộng, Burke nói, khẽ khàng:
– Chúng ta có mộtvấn đề, bà Lackaway. Mộtnhân chứng.
– Cái gì cơ? -Eliza bỗng giật mình thởmạnh – Charles à -bà ta thì thầm vàtrượt xuống khỏi xe ngựa- Con không nên rakhỏi giường! Quay lại nhàngay lập tức đi.
– Tại sao mẹ lạilàm những chuyện này? -Charles hỏi.
– Có một đám cháyở bến tàu, con yêuạ. Chúng ta mang xengựa đến đó, đề phòngtrường hợp họ cần đểchở những người bị thương,
– Đó không phải làsự thật. Con đã thấymẹ từ cửa sổ phòngmình. Con đã thấy mẹchuyển ai đó lên xengựa.
– Charles, con không hiểuđâu.
– Họ là ai?
– Chúng chẳng có gìquan trọng cả.
– Vậy thì tại saomẹ lại giết họ?
Im lặng kéo dài.
Một lúc sau Burke lêntiếng:
– Cậu ta là nhânchứng.
– Nó là con traitôi! – Eliza hít sâuvà khi bà ta tiếptục nói thì có vẻđã bình tĩnh hơn, trongtầm kiểm soát – Charles,mẹ đang làm chuyện nàyvì con. Vì tương laicủa con.
– Việc giết hại haingười thì sẽ làm đượcgì cho tương lai củacon?
– Mẹ sẽ không thathứ cho bất cứ đứacon hoang nào của ôngấy xuất hiện! Mẹ đãdọn dẹp đống rác rưởicủa anh trai mình mườinăm trước, và bây giờmẹ lại làm việc đómột lần nữa.
– Mẹ đang nói chuyệngì thế?
– Mẹ đang bảo vệtài sản thừa kế củacon, Charles ạ. Nó làcủa cha của mẹ vàsẽ thuộc về con. Mẹsẽ không để một đồngxu nào trong đó rơivào tay đứa con củamột đứa hầu gái!
Im lặng một lúc lâu.Sau đó, Charles nói vớigiọng sững sờ.
– Đứa trẻ đó làcon của bác sao?
– Chuyện đó khiến conbất ngờ ư? – Bàta cười lớn – Anhtrai tôi không phải làmột vị thánh, mặc dùmọi người đều gọi ôngấy thế. Mẹ chỉ làcon gái, đã được gảchồng. Con chính là niềmhy vọng của ta, conyêu quý ạ. Mẹ sẽkhông để cho tương laicủa con bị phá hủy- Eliza leo lên xengựa – Bây giờ hãyquay trở lại giường đi
– Vậy còn đứa trẻ?Mẹ sẽ giết em béđó sao?
– Chỉ có một côgái biết nó được giấuở đâu. Bí mật đãchết cùng với cô tarồi – Eliza đóng cánhcửa xe ngựa – Bâygiờ hãy để mẹ kếtthúc chuyện này. Đi thôi,ông Burke.
– Đường nào đây? -Burke hỏi.
– Tránh xa đám cháyra. Ở đó có quánhiều người. Đi về phíatây. Chỗ vắng vẻ nhấtlà ở trên cầu PrisonPoint.
– Mẹ… – Charles gọi,giọng anh vỡ òa trongsự thất vọng – Nếumẹ làm chuyện này, thìnó không phải vì quyềnlợi của con. Không cóbất cứ điều gì trongchuyện này là vì quyềnlợi của con cả!
– Nhưng con sẽ phảichấp nhận nó. Và mộtngày nào đó, con sẽbiết ơn mẹ vì điềunày.
Cỗ xe ngựa lăn bánhđi mất. Bị mắc kẹtdưới cơ thể Billy, Rosenằm im hoàn toàn, biếtrằng nếu cô cử động,nếu Eliza nhận ra côvẫn còn sống, mọi chuyệnsẽ kết thúc nhanh gọnchỉ sau một cú đánhvào đầu. Hãy cứ đểhọ nghĩ rằng cô đãchết. Như thế cô sẽcòn cơ hội để trốnthoát.
Lẫn trong tiếng chuyển độngcủa bánh xe ngựa, cônghe thấy giọng nói củanhững người trên phố, tiếnglách cách của những xecộ khác lao qua. Ngọnlửa đã kéo đám đôngvề hướng đông, về hướngcầu tàu đang cháy. Chẳngai buồn để ý tớimột cỗ xe ngựa đơnđộc di chuyển thong thảvề hướng tây. Cô nghethấy tiếng sủa inh ỏicủa con chó của Billy,đang đuổi theo phía saucậu chủ đã chết củamình.
Bà ta nói với ôngta đi về hướng tây.Về phía dòng sông.
Rose nghĩ tới thi thểmà một lần cô đãnhìn thấy được kéo lêntừ dưới vịnh. Khi đólà vào mùa hè, lúccái xác đó nổi lềnhbềnh trên mặt nước, mộtngười câu cá đã kéolên và mang đến đặtở cầu tàu. Rose đãtham gia vào đám đôngtò mò muốn xem cáixác, những gì cô nhìnthấy ngày hôm đó khônggiống xác người một chútnào. Cá và những concua đã rỉa hết thịt,đôi mắt chỉ còn làhai cái hốc trống không,còn bụng thì phồng lên,da căng như một cáitrống.
Đó là những gì sẽxảy ra với một ngườichết đuối.
Với mỗi vòng quay củabánh xe, Rose lại đượcmang tới gần cây cầuhơn, gần với cái kếtcuối cùng. Bây giờ thìcô nghe thấv tiếng vóngựa nện lộc cộc lêngỗ và biết rằng họđã bắt đầu đi quacây cầu Canal náo nhiệt,đi về phía mũi Lechmere.Điểm đến cuối cùng củahọ là cầu Prison Pointyên tĩnh. Có hai cáixác cần phải ném xuốngdòng nước và không nênđể ai chứng kiến chuyệnđó. Sự hoảng loạn khiếntim Rose đập dồn dậpnhư con thú hoang đangcố tìm đường chạy trốn.Lúc đó, cô cảm giácnhư mình đang chết chìm,phổi của cô cần khôngkhí.
Rose không biết bơi