Trên thuyền hoa, hai hải tặc bị thương đứng ở phía đầu thuyền đang hết sức chăm chú theo dõi cuộc chiến. Phó Thanh Hà và Lâm Phược đưa ánh mắt, dùng tay làm hiệu, một phải một trái im lặng đi đến. Phó Thanh Hà bất thình lình từ phía sau bóp chặt miệng của tên hải tặc, làm cho tên hải tặc không kịp thốt lên một lời, không một chút do dự Phó Thanh Hà đâm một mâu vào yết hầu của tên hải tặc. Theo bản năng tên hải tặc dùng hết sức để vùng vẫy nhưng chỉ được một hồi rồi tắt thở.
Phó Thanh Hà ban đầu lo lắng Lâm Nhược xử lí không sạch sẽ, nên trong khi hạ sát hải tặc luôn luôn để ý tới Lâm Phược, luôn chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể giúp đỡ Lâm Phược. Lâm Phược sau khi thi tú tài hàng tháng hắn có thể lãnh được tiền từ gia tộc, hai năm nay nhìn hắn da mịn thịt non, nhìn như thế nào đều không giống người học võ công. Phó Thanh Hà trong tâm nghĩ cho dù Lâm Phược bình tĩnh, tỉnh táo thì nói cho cùng giết người là một kỹ thuật, xử lí không sạch sẽ cũng là bình thường. Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Phược ra tay gọn gàng sạch sẽ, Phó Thanh Hà có hơi phần sững sờ, thậm chí sống lưng còn ớn lạnh. Trong tâm tưởng tự nhủ nếu như tiểu tử này tập kích mình, mình có thể chạy thoát hay không?
Lâm Phược một cách nhẹ nhàng không tiếng động đặt xác chết lên sàn thuyền , Nhìn thấy Phó Thanh Hà ở bên kia đang sững người nhìn mình, hắn cười và nói :
– Nếu đối luyện với Phó gia, tôi vạn lần không là đối thủ, với việc giết người còn có một vài kinh nghiệm nhỏ, khi nào có thể trao đổi thêm?
Thấy Lâm Phược lúc này con có tâm trạng nói đùa, Phó Thanh Hà cũng cười và nói :
– Trao đổi võ công có thể, trao đổi về giết người thì thôi.
Phó Thanh Hà giết người sủ dụng thủ pháp độc ác. Lâm Phược nhìn lão cũng không giống những võ sư và người áp tải bình thường, chỉ là mỗi người đều có bí mật riêng của mình, không cần thiết phải truy hỏi kỹ càng sự việc. Hắn quay đầu nhìn thấy Tô Mi và Tiểu Man hai người sắc mặt trắng bệch từ sau cửa khoang thuyền thò đầu ra đã nhìn thấy toàn bộ cảnh giết người vừa rồi, Tiểu Man còn lấy tay bịt chặt miệng, sợ không khống chế được mình sẽ hét lên .
– Đem thi thể kéo vào đi …
Lâm Phược nói
Phó Thanh Hà cảm thấy ở đây, bọn họ không thể lưu lại lâu ở trên sàn thuyền , cũng không thể bỏ thi thể của hải tặc ở đó, cũng không thể tùy ý vứt thi thể xuống nước, chỉ có thể kéo thi thể vào trong khoang thuyền cất giấu, để cho khi thuyền hoa nhìn sang tất cả đều bình thường, lão và Lâm Phược phân nhau kéo thi thể vào trong khoang thuyền.
Tiểu Man sợ lùi thẳng vào đằng sau trốn. Tối qua khi hải tặc cướp thuyền, nàng và Tô Mi dấu mình trong khoan thuyền, nghe thấy bên ngoài đánh giết lẫn nhau, không tận mắt nhìn thấy qua người chết, giây phút này nhìn thấy hai người kéo thi thể hải tặc vào khoang , thiếu nữ mười bốn, mười năm tuổi làm sao mà không sợ?
Tô Mi còn giữ được một chút bình tĩnh, nàng nhìn Lâm Phược giống như nhìn người xa lạ, đợi hắn kéo thi thể vào mới lùi về phía sau nhường lối.
Tô Mi đứng tại đó có một chút cản đường, Lâm Phược ngẩng đầu lên nhìn nàng. Ánh mắt của hắn tiếp xúc với ánh mắt thu thủy của Tô Mi , Lâm Phược như bị điện giật khi nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn tự hỏi thế giới thật có người con gái tuyệt sắc như thế này sao!
Có trong kí ức trước đây của Lâm Phược về Tô Mi, luôn giống như là cách trở bởi một lớp lụa, có cảm giác Tô Mi như là của người khác. Đối với kí ức về Tô Mi cũng giống như đóng dấu ở trên bức ảnh mỹ nhân. Trong đôi mắt của Tô Mi có vẻ hoảng loạn lại cố sức giữ thần sắc bình tĩnh, ai nhìn cũng chịu không nổi sẵn sàng ra tay giúp đỡ nàng.
– A!
Tô Mi giọng dịu dàng, nhẹ nhành hô lên, nàng ý thức được mình đang cản đường, lùi về phía sau nửa bước nàng muốn giúp một tay, nhưng lại không dám động tay vào xác chết.
Lâm Nhược cảm giác Tiểu Man đã là một đại mỹ nhân, nhưng mà không thể so sánh được với Tô Mi, còn xa mới theo kịp được Tô Mi. Người đẹp trước mắt da nõn nà trắng như tuyết đầu mùa, thật là thanh tú , đôi môi hồng của nàng thật là một đường cong tuyệt đẹp, năm giác quan tinh xảo của nàng để nguời nhìn rồi không thể chê được điểm gì, mắt nàng như nơi bắt nguồn của ánh sáng, cử chỉ của nàng toát lên một vẻ đẹp dạt dào và trong suốt không dính bụi trần. Lâm Phược chưa bao giờ nhìn qua người nào đẹp như thế, Cho dù cả trong tranh cũng chưa nhìn thấy người đẹp như thế bao giờ, trong tâm tưởng có nghĩ đến cũng chẳng trách chết mê chết mệt vì nàng, cũng không trách cái gọi là Tấn An nhị công tử vì nàng mà hao tổn nhiều sức lực như thế.
– Lại ngẩn ra rồi, tiểu thư không nên ra …
Lúc trước Tiểu Man vừa nhìn thấy Lâm Phược và Phó Thanh Hà giết người ở bên ngoài, thâm tâm kinh hãi, sợ đến nỗi gần như thở không ra hơi, thấy Lâm Phược đứng sững sờ nhìn Tô Mi , lại cảm thấy hiểu rõ tên mọt sách trước mắt mình, kìm không nổi cười nên một tiếng, cũng không cảm thấy sợ hãi khi nhìn người chết trước mắt mình .
Tiểu Man nói toạc ra như thế , Lâm Phược cũng có đôi chút lúng túng, nhẹ nhàng ho một tiếng, từ trên thân thể của người chết cắt lấy khoanh vải, nói với Phó Thanh Hà:
– Ta đi ra ngoài chùi sạch vết máu
Tối qua chém giết lẫn nhau qua, ở phía mũi tàu vết máu loang lổ, so với vết máu mới bắn ra trên sàn không giống, cần phải lau sạch để không bị phát hiện .
Tô Mi trừng mắt nhìn Tiểu Man một cái, tuy nhiên ban nãy trong mắt nàng nhìn Lâm Phược với trước đây không có gì khác biệt , nhưng mà nàng nghe Tiểu Man nói Lâm Phươc cứu Phó bá một mạng , lại cùng với Phó Thanh Hà cùng nhau ẩn nấp đợi chờ cơ hội cứu 2 người, lúc này đây còn vì nàng mà giết người, không thể tiếp tục dung túng Tiểu Man khinh thường người khác.
Tiểu Man vừa rồi chỉ là buột miệng nói cười , hoàn toàn không có ý khinh người như trước kia , nàng cười khẽ thè lưỡi . Nhìn thấy Phó bá vất vả nàng còn dũng cảm cùng với Tô Mi cùng nhau giúp Phó bá kéo thi thể vào trong khoang thuyền.
Trong nháy mắt Lâm Phược đã quay trở vào , hắn từ khoang thuyền khác tìm được 2 thanh đoản đao mà hải tặc để lại, trong tay còn cầm 2 bộ y phục nhìn thấy Phó Thanh Hà ngồi ở sàn thuyền nghỉ ngơi , lấy một thanh đoản đao cho lão và hỏi:
– Ra sao rồi?
– Không có gì, miệng vết thương có vài vết nứt…
Phó Thanh Hà ngồi thẳng người , nhận lấy thanh đoản đao, nói:
– Chúng ta phòng thủ ở đây , nghe tiếng động bên ngoài, hải tặc có thể chống lại quan quân không bao lâu nữa, bọn chúng bị bao vây ở nơi đây cũng không thể chạy thoát, cần đề phòng bọn chúng giết người….
– Phó bá có thể tin chắc rằng quan binh bên ngoài đúng là Bạch Sa huyện đến cứu Tô Mi cô nương không?
Lâm Phược hỏi.
Phó Thanh Hà bỗng nhiên kinh hãi, vội bò dậy, lời của Lâm Phược nói đúng vào vấn đề mấu chốt mà nhất thời lão không nghĩ đến, thúc giục Tô Mi, Tiểu Man 2 người:
– Nhanh nhanh thu dọn, trước tiên cùng với chúng tôi trốn đến khoang cuối thuyền.
– Không phải quan binh bên ngoài đến cứu chúng ta à?
Tiểu Man tỏ vẻ không bằng lòng buột miệng nói ra.
– Có khả năng là đến cứu viện chúng ta, cũng có khả năng là cứu viện những thiếu niên ở đằng sau, càng có khả năng là thủy quân đi tuần tra bắt gặp
Phó Thanh Hà nói, lại với sự giải thích của Lâm Phược:
– ở bên trong phòng khách có giam giữ hơn hai mươi thiếu niên trên 10 tuổi, đều là bị đồng bọn của đông hải tặc 3 ngày trước tập kích trường học huyện Sùng Châu bắt đi làm con tin.
Đây là điều hắn vừa nghe Tô Mi nói.
Phó Thanh Hà cũng cảm thấy ân hận, nếu không phải là Lâm Phược nhắc nhở, chỉ kém một chút là phạm sai lầm lớn. Lão biết rằng quân đội triều đình cũng như thổ phỉ, nếp sống rất xấu, thậm chí còn hung ác hơn cả thổ phỉ. Hai chiếc thuyền thủy quân này nếu không phải là do Bạch Sa huyện nhờ đến cứu người, nhìn thấy 2 người bọn Tô Mi, rất có thể thấy sắc sinh ý, hậu quả không thể lường trước được
Lâm Phược trước đây đã được Thất phu nhân giúp đỡ để học tại trường huyện, biết rằng những gia đình có thể cho con em đến trường học phần nhiều đều là những gia đình có điều kiện, trong lòng thầm nguyền rủa: chó chết, bọn hải tặc ở đây thật không ngu dốt, biết cách tuyển chọn đối tượng bắt cóc, lại còn một lần bắt cóc nhiều người như thế, có thể có Đỗ Vinh sau lưng của chúng chỉ điểm. Chỉ là thiếu 1 chút may mắn. Nhìn thấy Phó Thanh Hà muốn đi ra xem xét tình hình bên ngoài, kéo lão lại hắn nói:
– Đi về đuôi khoang thuyền cũng không ổn, quan binh không thể không lục soát toàn bộ thuyền.
Trốn ở đuôi khoang thuyền cũng không được, nhảy xuống nước càng không thỏa đáng, ai mà biết được hải tặc đánh không lại có thể nhảy xuống nước chạy trốn, ai biết quan binh đuổi theo hay không đuổi theo? Lại nói ở dưới nước còn đem theo hai vị cô nương thật là rất bất tiện.
– Làm thế nào mới tốt
Phó Thanh Hà nhất thời nóng vội, cũng không nghĩ ra được kế sách gì
– Mau thay quần áo, trước tiên trà trộn vào bên trong
Lâm Phược nói đến những con tin bị bắt giam đang lải nhải ở trong phòng khách, đưa quần áo cho Tô Mi, Tiểu Man. Để 2 người tranh thủ thời gian mặc quần áo nam, để trà trộn vào đám con tin
– Để xem tình hình rồi nói, cũng chưa chắc chắn là việc xấu.
– Chỉ có thể như thế
Phó Thanh Hà biết Lâm Phược nhanh trí, tức thời lão cũng không nghĩ ra đối sách nào thỏa đáng hơn, nghe tiếng động bên ngoài, quan binh đang chiếm thế thượng phong, có thể chỉ một lát lữa sẽ có hải tăc tháo chạy đến đây.
– Tôi đến cửa khoang theo dõi, mọi người mau chút.
Tô Mi bên trong khoang thuyền này còn có 1 buồng nhỏ, hai người cầm y phục đi vào đó thay, chỉ trong chớp mắt biến thành một thiếu niên khôi ngô thanh tú, hai nàng theo như đã nói lúc trước đi về phía trong để trà trộn với đám thiếu niên, nhưng Lâm Phược hô lên
– Đợi, đợi
Tô Mi không hiểu ý của y, nhìn thấy y đi đến bên trước bàn lấy xuống cái nắp ngọc lưu ly của chiếc đèn dầu, cho rằng hắn tham nắp ngọc lưu ly nhờ mình cất giữ, Tô Mi sốt ruột nói:
– Không đáng bao nhiêu tiền….
– Thông thường các nhà giàu cũng không dùng thứ này
Lâm Phược cười khẩy, vừa đi sang bên Tô Mi, tay vừa lau lên nắp ngọc lưu ly vài lần, nhìn Tô Mi nói:
– Đừng động đậy
Lấy ít muội than lau ở nắp ngọc lưu ly bôi vào mặt của nàng, chạm vào mới cảm giác hai má của nàng , hắn không biết nói như thế nào về đôi má trơn mềm của nàng. Đôi má ấy làm cho người ta không kìm nổi ý nghĩ muốn được chạm vào nó.
Tô Mi bây giờ mới biết Lâm Phược là muốn làm cho hai má của nàng bẩn đi , cho dù mặc quần áo của nam, hai nàng cũng rất dễ làm người khác chú ý, nhìn thấy hắn còn có tâm tình nói đùa, những lo lắng trong lòng cũng có giảm đi chút ít. Nàng chỉ là cho Lâm Phược bôi một chút nên mặt nhưng do ngại ngùng nàng liền nói
– Chúng ta tự mình làm nhé…
Lúc khẩn cấp như thế này không nên coi trọng cái gọi là khác biệt nam, nữ, lại nói cũng không có thời gian để nàng kì kèo, Lâm Phược nói:
– Không có thời gian rồi, cùng nhau động thủ, hai nàng bôi đều cổ mình nhé..
Ở trên mặt bôi đen rồi, nhưng không thể để cổ trắng như tuyết được.
Tô Mi cũng thoải mái tự nhiên, luôn là không thể nói để cho Lâm Phược giúp mình bôi ở cổ. Nàng khẽ ngước mặt lên, để cho Lâm Phược và Tiểu Man giúp mình, tự nàng cũng lấy muội đèn bôi lên cổ mình, tiếp theo là cùng nhau giúp Tiểu Man bôi lên mặt và lên cổ và phần lộ ra của cánh tay đều được bôi cho đen thui.
– Ra sao hả?
Tô Mi hỏi Lâm Phược
Lâm Phược nhận thấy cặp mắt của Tô Mi rất đẹp, nói:
– Vào bên trong, hai người nhất định phải ghi nhớ phải tận lực cúi đầu xuống là được… Ta đợi một chút cần giả dạng hải tặc, đẩy 2 người ra ngoài , nhẫn nại một chút không cần phải phát ra âm thanh. Ta còn phóng hỏa đốt cháy nơi đây, hai người không được hoang mang đó.
– A
Tô Mi nghi hoặc nhìn Lâm Phược, không hiểu vì sao phải đốt thuyền hoa
– Yên tâm, quan binh sẽ cứu hỏa, ta chỉ là đốt đi thuyền hoa của mọi người, không nên đau lòng
Lâm Phược nói.
– Ai sẽ đau lòng?
Tô Mi cảm thấy Lâm Nhược nói rất thú vị. Trong căn phòng này có nhiều đồ vật mà nàng thích, đốt đi đương nhiên đau lòng nhưng mà cũng biết nếu không đốt cũng là để quan binh cướp đi, vậy mà Lâm Nhược không cho phép nàng đau lòng, nàng muốn cười, lại cảm thấy hiện tại không phải là lúc để cười. Thật phi thường nàng nghĩ , ngắt lời y như thế , hắn cũng không hoảng hốt, trong tâm nàng tự nhủ hắn thật biết trấn an người khác.
Lâm Phược mang theo 2 người chạy thẳng về phía sau phòng khách nơi giam giữ những thiếu niên, 1 cước đạp tung cửa, cũng không quan tâm bên trong hơn hai mươi thiếu niên đang lúng túng kinh hoàng, dùng sức đẩy mạnh 2 người đi vào, rút đao ra đâm vào khung cửa một đao, hung ác uy hiếp nói:
– Thành thật một chút với lão gia , thò tay chặt tay, thò đầu chặt đầu, thò chim chặt chim đó.
Tô Mi bị Lâm Phược đẩy ngã nhào xuống đất, làm sao mà nghĩ được Lâm Phược có thể nói ra những lời thô bỉ , quá quắt như thế. Nhìn thấy trên người mình còn dính vết máu của người bị giết vừa rồi, nàng tự nhủ “bộ mặt hung ác trợn mắt như thế, chính là vì hắn không muốn để những người thiếu niên bị giam giữ này phát hiện sơ hở”, trong tâm còn cảm thấy thật buồn cười. Lúc này nàng mới cảm thấy vừa rồi hắn đẩy quá mạnh, cánh tay bị hắn nắm giờ vẫn còn hơi đau.
Lâm Phược trở lại cửa khoang thuyền, Phó Thanh Hà hỏi hắn:
– Thế nào rồi
– Có thể giấu diếm được nhất thời
Lâm Phược nói.
– Thế là đủ rồi, quan binh là đến để cứu những người bị bắt cóc, cứu một người có thể được thưởng 100 lạng bạc
Phó Thanh Hà nói.
– Mẹ thằng giặc
Lâm Phược chửi một tiếng, bên trong có 30 thiếu niên, cứu một người 100 lạng tiền thưởng, thế tức là 3000 lạng bạc , ba triệu tiền rồi, có thể ngang bằng tài sản một hộ gia đình giàu có rồi, vô ý thức hắn lại hỏi một câu
– Hải tặc đòi tiền chuộc bao nhiêu?
– Nhìn tình trạng bây giờ, ít nhất 300, 500 lạng, nhiều hơn nghót nghét 10000 lạng, đều có khả năng, trước khi hải tặc bắt con tin đều tra xét, bọn chúng sẽ không ép người đến khuynh gia bại sản đều nộp không ra ngân lượng, đương nhiên cũng sẽ không để những nhà này dễ chịu
Phó Thanh Hà đáp lời.
– Quá tham!
Lâm Nhược nghiến răng nói một câu, cứ tính là mỗi người 500 lạng tiền chuộc, 30 con tin là 15000 lạng bạc . Chỉ dựa vào chưa đến 30 tên hải tăc này mà cần nhiều tiền như vậy, không phải là lòng tham là gì ? Lẽ nào nốt lần này chúng rửa tay không làm nữa?
Phó Thanh Hà lại hỏi:
– Chúng ta đi về đuôi khoang thuyền hay là trực tiếp giấu mình trong nước?
Lão cảm thấy Lâm Phược nhanh trí nên hỏi
– Đợi lát nữa chúng ta trực tiếp nhảy xuống nước.
Lâm Phược nói.
Y và Phó Thanh Hà trước tiên quay lại khoang thuyền giam giữ Tô Mi châm lửa. Nhân dịp ngọn lửa còn chưa lớn, hắn và Phó Thanh Hà cùng nhau đóng chặt của sổ khoang lại.
Vì Phó Thanh Hà không biết tại sao phải đóng chặt cửa sổ, Lâm Phược cũng không thể cùng lão giải thích rõ ràng, nói chung là không thể giải thích với lão rằng dưỡng khí trong không khí ở nơi đang cháy có tác dụng gì? Cửa sổ đóng kín dẫn đến dưỡng khí trong phòng không đủ vì vậy khống chế được tốc độ lan tràn hỏa hoạn, đợi khi quan binh đến đây lục soát, đột nhiên mở cửa lúc ấy một lượng lớn không khí bỗng nhiên ùa vào, ngọn lửa lúc đó sẽ đột nhiên lớn lên, như thế là có thể để cho bọn chúng chân tay lúng túng một hồi rồi.
Lâm Phược với Phó Thanh Hà lại quay về chỗ giấu thi thể hải tặc, thi thể hai tên hải tặc này cũng cần vứt ra bên ngoài, để tránh quan binh nhận ra trên thuyền ngoài hải tặc còn có người khác lẩn trốn.
Lâm Phược và Phó Thanh Hà buộc lên trên hai xác chết một khối đá nhấn chìm hai thi thể xuống nước. Trong toàn bộ quá trình, Phó Thanh Hà đối với mình là lão giang hồ thật là hổ thẹn, lão nghi hoặc tự hỏi những thủ đoạn lão luyện như thế này của Lâm Phược là học được từ đâu, vì lão đã quan sát Lâm Phược rất kỹ, bắp thịt, gân cốt và tứ chi đều không giống những người học qua võ công.
Thân thể có thể khiến các kỹ xảo phát huy tốt hơn, nhưng biết hay không biết các kỹ xảo này không phải do thân thể nói ra, Lâm Phược trước đây không biết bơi, bây giờ biết bơi rồi, Lâm Phược trước đây không học qua võ công, nhưng hiện tại cũng không trở ngại việc hắn giết người. Giết người thực chất là một kỹ thuật sống, dù cho Lâm Phược tay trói gà không chặt, một cây bút, một tờ giấy trong tay hắn đều có thể trở thành một công cụ giết người, đương nhiên từ tố chất nền tảng của cơ thể đi lên giết người sẽ có lợi chút ít. Lâm Phược lại không thể lí giải với Phó Thanh Hà : Lâm Phược trước đây đã chết đuối rồi, hắn là Đàm Túng, chỉ là mượn thân thể của Lâm Phược, lại giữ nguyên kí ức của Lâm Phược.