Kiêu Thần

Quyển 1 - Chương 8: Quan binh như phỉ .




Đợi sau khi thu thập xong xuôi, liền nghe thấy có tiếng bước chân hỗn độn từ phía đầu mũi thuyền vọng lại, hóa ra là mấy tên hải tặc đang bơi toán loạn về phía thuyền hoa bên này. Lúc này không chạy, thì còn đợi lúc nào nữa? Lâm Phược và Phó Thanh Hà liền chui tọt ra cửa sổ định phi xuống nước. Đúng lúc đó có cũng có một tên hải tặc nhảy ra phía ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy Lâm Phược, Phó Thanh Hà một già một trẻ nhảy ra ngoài, hắn ngẩn người, một lúc mới cất tiếng gọi đồng bọn tới, lúc ấy Lâm Phược đã nhảy vồ lên người hắn, cả hai ôm nhau lăn xuống nước. Ở dưới nước cánh tay Lâm Phược kẹp chặt phần cằm tên hải tặc, dùng lưỡi dao cứa một nhát vào cổ gã, một dòng máu đỏ hiện trong làn nước hòa quyện vào với nhau như một bức tranh thủy mặc đuợc vẽ bằng máu.

Cũng có một vài quan binh nhìn thấy có người bên này nhảy xuống nước, bắn tên loạn xạ, mũi tên bắn xuống dưới nước chẳng hề có tác dụng gì, lại khiến cho Lâm Phược nhặt được mũi tên và đâm một nhát lên ngực tên hải tặc, khiến thi thể hắn nỗi lềnh bềnh trên mặt nước, hắn và Phó Thanh Hà lại tiếp tục lặn trốn dưới mai chèo phía đuôi thuyền.

Cũng may là không còn tên hải tặc nào nhảy xuống nước nữa, tất cũng không có quan binh nào truy đuổi dưới nước; Lâm Phược cũng hoài nghi nếu quả thực có hải tặc nhảy xuống nước chạy trốn liệu quan binh có cho người nhảy xuống nước đuổi theo không. Cái gì mà gọi là giặc cùng đường chớ đuổi, nếu thế thì quan binh đã giành được thắng lợi rồi, vì nếu truy kích mà xảy ra thương vong, đó mới gọi là mất nhiều hơn được.

Tiếng đánh nhau loạn xạ trên thuyền đã dừng, lại có tiếng kêu cứu to nhở ở đâu vọng tới, Lâm Phược biết hắn và Phó Thanh Hà tạm thời đã được an toàn. Ngẫm lại từ tối hôm qua đến giờ, trải qua hai lần chiến đấu, ít nhất cũng phải có tới mười lăm mười sáu người mất mạng rồi.

– Có lẽ sẽ không phát sinh thêm sự cố nào nữa.
Phó Thanh Hà đang chú ý lắng nghe động tĩnh trên thuyền, cũng chẳng thể nào nhịn nổi cách an ủi bản thân đấy.

– Mong là thế
Lâm Phược vừa cười vừa nói.

Phó Thanh Hà nhìn thấy Lâm Phược vẫn còn cười được, cũng cười theo, bụng nghĩ dù có thế nào đi chăng nữa, Tô Mi nhị nữ cũng có thể hòa lẫn vào với nhóm con tin lên bờ, đợi khi lên tới bờ, Tô Mi lúc ấy mới tiết lộ thân phận lúc ấy cũng chưa muộn.

Lúc ấy liền nghe thấy tiếng bước chân đi xuống đuôi thuyền, có hai người đi xuống phía boong thuyền, Lâm Phược và Phó Thanh Hà đều cẩn thận vểnh tai lên lắng nghe .

– Đô Úy…

Lâm Phược và Phó Thanh Hà đều kinh sợ, quân chế trong triều, những người được thuộc hạ gọi là Đô Úy cả thảy có bốn loại, phân thành Khinh Xa Đô Úy, phó Khinh Xa Đô Úy, Kỵ Đô Úy, phó Kỵ Đô Úy đều là tướng chức cấp cao trong quân đội, chủ tướng trấn Ninh Hải, phó tướng mới thêm Kỵ Đô Úy, kiêm phó kỵ Đô Úy, hay được gọi là Chính tứ phẩm, võ tướng từ tứ phẩm, không ngờ rằng thủy sư của hai chiếc thuyền chèo nhanh trấn Ninh Hải lại do chính nhân vật chủ tướng đích thân lãnh đạo sao?


– Ừh, kiểm tra xem có thương vong gì không ?
Là giọng nói trầm trầm của một người đàn ông trung niên.

– Chết hai mươi người, bị thương ba mươi người, địch chết ba mươi mốt tên, tù binh một tên…mấy tên hải tặc này thật khó gặm !

Trong lòng Lâm Phược luôn nghĩ sức chiến đấu của quan binh đều rất kém, không ngờ tên chủ tướng của trấn quân cũng không phải loại vừa. Chỉ có điều đám hải tặc này kì thật rất hung hãn, mới có từng này người—có lẽ còn nhiều hơn, nhưng có lẽ cũng chẳng còn là bao—dám xông tới Sùng Châu trấn học bắt cóc con tin; Đêm qua Lâm Phược đã trực tiếp động thủ với một tên, tranh thủ lúc thuận lợi mới ra tay giết hắn.

Khi tính chiến công, cũng chẳng cần để ý tới những điều này.

Tuy nói là quét sạch hải tặc, bắt được một con thuyền chuyên cướp chiến hạm, giải cứu được toàn bộ con tin, nhưng xét tới sức chiến đấu ưu thế tuyệt đối con số thương vong của bên ta đã vượt xa con số được cấp, theo quân luật mà nói hoàn toàn không được tính công, có khi còn bị cấp trên khiển trách, đương nhiên rồi, những năm gần đây kỉ luật quân trấn có phần tan rã, sức chiến đấu suy yếu, có được một trận thắng nhỏ quả là không dễ, nếu đổi lấy tướng lĩnh bình thường lãnh đạo xuất quân giành được chiến tích này, nhất định có thế viết thành tin chiến thắng lớn, nhưng lần này lại là nhân vật cấp chủ tướng của Ninh Hải trấn, nếu đem chiến tích này báo lên cấp trên chỉ tổ thêm xấu hổ, nói không chừng sẽ để đối thủ nắm được thóp mà công kích ột trận.

Đã lâu lắm rồi Lâm Phược chưa được nghe một vị tướng lĩnh trung tuổi nói chuyện, trong lòng y cũng cho rằng chiến tích này cũng chẳng vẻ vang gì, người bên cạnh y chắc hẳn là tâm phúc của y, một lúc sau nghe thấy tên tâm phúc của tướng lĩnh trung niên nói :
– Đô Úy, Đổng Nguyên vẫn luôn phỉ báng sức chiến đấu của trấn quân ta yếu kém, kỉ quân không nghiêm, đã bẩm tấu xin triều đình cho phép địa phương xây dựng đội quân mới; nếu bản báo cáo chiến sự này được gửi đi, chỉ e rằng sẽ cho gã thêm cơ hội biến điều này thành sự thật…

– Đổng Nguyên là cái cóc khô gì chứ, sao đến lượt gã khoa chân múa tay chỉ huy quân đội?
Người trung niên phẫn nộ nói
– Đợt cứu viện lần này, chúng ta phải thật cẩn thận, tránh để xảy ra nhiều thương vong.

– Nói là như thế, nhưng miệng lưỡi là của người ta, đặc biệt là mấy lão quan nhân thích chuyện thị phi**biến trắng thành đen—hay có cần xóa tên những binh lính thương vong đi?

– Bọn chúng không đến mức ngốc như thế đâu, hai mươi người chết, sao có thể đến một trường hợp bị thương cũng không có? Hơn nữa bên này chiến đấu, trong doanh trại chắc hẳn cũng nhận được tin tức của địch, lúc này không biết có bao nhiêu người đang dõi theo bên này sông, khi chúng ta quay trở lại doanh trại, sao có thể giấu con số thương vong mà không báo được?
Giọng người trung tuổi trầm hẳn xuống, nghe có vẻ như bắt đầu chần chừ rồi, đại khái là lo lắng làm như thế sẽ không thỏa đáng, sẽ tạo ra một lỗ hổng quá lớn cho địch.

– Đô Úy..
Lại có một tên từ đuôi thuyền chạy lại, ngắt đứt câu chuyện bí mật của hai người.

– Thiên Hổ, chuyện gì thế?

– Toét
Tên vừa tới nhổ toẹt mạnh một cái, nghe giọng nói có thể đoán được khuôn mặt phẫn nộ của y
– Mẹ cái lũ trộm nhà nó, đám phú hộ bên Sùng Châu coi chúng ta không ra cái gì, Đông Hải tặc khai ra giá chuộc thân tổng cộng là ba mươi ngàn lượng, thế mà so với hai mươi huynh đệ đã chết của chúng ta, lại chỉ có giải thưởng ba ngàn lượng—để ta dẫn người đi Sùng Châu, nếu không có mười ngàn lượng bạc, ta sẽ đem mấy con rùa con này chặt đầu làm mồi cho Bát Vương, để bọn chúng đoạn tuyệt đoạn tôn…

– Hồ đồ, ngươi định tạo phản phải không?
Người trung niên giọng trầm trầm quát.

– Không có bạc, lại bị coi chẳng ra cái gì, làm quan binh thật chẳng có cái vị quái gì.
Tên vừa tới vừa buồn bực nói, ý nói là tạo phản thì đã làm sao.

Lâm Phược, Phó Thanh Hà chỉ biết tới việc quan binh thường kiêu căng, không ngờ rằng bọn họ lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế.

– Được rồi, trong lòng ta đã tính toán cả rồi, ngươi nên lui trước đi, ta còn có chuyện cần thương lượng với Bách Minh…

Người trung niên dặn dò

– Trần tướng quân, tên cướp Đông Hải bắt sống được phiền ngươi đem hắn tới đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.
Tâm phúc của người trung niên kia nói

– Giết rồi
Nghe thấy có ba mươi lượng bạc chuộc thân, trong lòng ta thấy phẫn nộ, liền giết gã rồi. Thằng trộm đấy, còn la hét nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo, bẩm, bẩm, bẩm mẹ nhà nó! Nghe thấy có ba mươi ngàn lượng chuộc thân, trong lòng lão đây lạnh hết cả người, mẹ thằng trộm đấy, gã còn dám nói lại thành sáu mươi nghìn lượng chuộc thân, chẳng phải còn khiến ta suýt hộc ra máu? Không cho gã nói hết, đã cho hắn một đao rồi. Hiện tại báo cáo chiến sự có thay đổi một chút, địch chết ba mươi hai tên…
Tên mới tới Trần Thiên Hổ khạc một bãi xuống nước, liền đi về hướng khác.

Lâm Phược và Phó Thanh Hà đúng là cần phải cảm ơn tên lỗ mãng sát phu Trần Thiên Hổ này, nếu không thì Tô Mi và Tiểu Man không thể ẩn nấp được; Hai người ở phía đuôi thuyền nói tóm lại cũng chẳng có biện pháp gì đối với Trần Thiên Hổ được cả, nghe thấy bọn họ dường như đang cười trong đau khổ.

– Bách Minh, ngươi nói xem nên làm gì?
Người trung niên kia hỏi

– Đô Úy biết nên làm thế nào, sao lại hỏi tại hạ được chứ?
Tên kia dường như lơ đãng nhắc thêm một câu
– Ba mươi ngàn lượng, đủ dùng cho Ninh Hải trấn trong một năm rồi.

Lâm Phược ở phía đuôi thuyền nghe được mới biết rằng đám quan binh kiêu căng này, dám cả gan làm loạn đến mức độ nào, bọn chúng cơ bản chỉ muốn thò tay cướp lấy ba mươi ngàn lượng chuộc thân kia.

– Bách Minh, tin tiệp báo nên viết như thế này
Người trung niên hạ quyết tâm nói
– Được tin báo đã biết tung tích của kẻ trộm, đích thân ta dẫn một đoàn quân tinh nhuệ đuổi theo, tới Tây Nam đảo Tây Sa chạm chiến với thuyền của bọn trộm, mà chiến thuyền của bọn chúng kiên cố, do tin báo của Sùng Châu có sai sót, số lượng thực tế bọn chúng gấp đôi bên ta, không thể cầm cự lâu, lúc đó hướng gió lại có lợi cho bên trộm, hận không thể giết chết hết bọn chúng, chỉ đem được thủ cấp của ba mươi hai tên về bản doanh…còn thương vong của bên ta viết thế nào, để ta cân nhắc một chút.

– Thuyền của bọn trộm đã trốn đi xa—cả thảy cần bảy tám tên lính mới có thể khởi động được con thuyền đó, thế thì lựa chọn tám tên đáng tin cậy đi lên, cộng thêm với hai mươi người đã chết, số thương vong nên viết thành hai mươi tám người, địch gấp đôi ta, bên ta bị chết hai mươi tám người, lấy được ba mươi hai thủ cấp của địch, cũng được coi là công nhỏ. Cho dù không đuổi được thuyền của bọn trộm, âu cũng là giết được bọn cường đạo gian ác, chiến thuyền của chúng ta quá lạc hậu nên mới đánh mất cơ hội.
Tên kia nhanh chóng đem ý tứ của người trung niên kia trình bày xong xuôi,
– Phần trên không được nhắc tới khoản ngân lượng trên thuyền, cần để cho bọn họ biết rằng thuyền của bọn trộm kiên cố đến mức độ nào, tổn hại về vật chất nên viết bị tổn thất mất một chiếc thuyền, chỉ có điều tám huynh đệ hiện tại được cử đi được tính là đã chết, sau này khi bọn họ trở về nên giải quyết thế nào?

– Việc tốt như thế**ngươi tình nguyện chỉ làm một lần duy nhất?
Người trung niên kia nói
– Tám người vẫn còn là ít, ta thấy sau này sẽ vẫn còn có người chết thêm…Chỉ có điều chiến thuyền của chúng ta bị phá hủy, đây cũng có thể coi như một lí do để thoái thác, đuổi theo tới cửa biển chúng ta có thể “bắt giữ” được một chiếc thuyền hải tặc đem về làm bồi thường, ngươi xem như thế có được không?

– Đô Úy thật anh minh

Răng của Lâm Phược cắn chặt vào thịt, lũ quan binh này chẳng khác gì thổ phỉ?
Tận tai nghe được những điều này, lũ quan binh này còn lòng lang dạ sói hơn cả bọn hải tặc ! làm gì có chút giác ngộ bảo vệ nhân dân?

Mặc dù hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, Lâm Phược và Phó Thanh Hà nấp dưới thuyền, vẫn không dám kinh động tới đám quan binh trên thuyền. Rất nhanh, có cảm giác chiếc thuyền hoa đang rung lên, chậm rãi rút lui theo nhánh sông.

Lâm Phược và Phó Thanh Hà lần này không phải ngâm mình nửa ngày trong làn nước lạnh mùa thu, mà rất nhanh có cơ hội xoay người lên thuyền trốn vào khoan phía đuôi thuyền

Bởi vì đám quan binh này chỉ sắp xếp cho tám tên “ bị chết trận”, tám tên này giả mạo làm Đông Hải tặc điều khiển tàu chạy ra biển, mặt khác quan binh còn lại ở phía sau giả bộ truy kích, một trước một sau đi ra biển—chiếc thuyền hoa vẫn được buộc chặt phía sau chiếc thuyền buồm của hải tặc, người trông coi trên chiếc thuyền hoa rất ít, chỉ có hai tên quan binh mặc quần áo của hải tặc.


Bởi thuyền tương chèo nhanh nên luôn ở đằng sau giả bộ như đang truy kích, Lâm Phược và Phó Thanh Hà cũng không có cơ hội giết người cướp thuyền.

Thuyền tương ở phía sau “truy kích” rõ ràng là phải đảm bảo cho thuyền hải tặc an toàn ra biển đồng thời tìm hòn đảo hoang giấu thuyền đi, phải cẩn thận không để con tin rơi vào tay bọn hải tặc khác tiện đường cướp đi. Ban đêm, ngay tại ngoài cửa biển, thuyền hải tặc giăng buồm nghỉ ngơi một đêm, tương thuyền của thủy doanh cũng dừng thuyền nghỉ một ngày. Sáng sớm ngày hôm sau lại giăng buồm đi về phía Đông, từ khi trời sáng đến tối, đến ngoài cửa biển của sông Dương Tử khoảng hai trăm lý mới dừng bên phía Nam một hòn đảo hoang trong một vịnh nhỏ hình chữ U.

Lâm Phược và Phó Thanh Hà lặng lẽ xuống nước, bơi tới phía sườn ngoài vịnh rồi lặng lẽ lên bờ.

Lâm Phược và Phó Thanh Hà ẩn nấp trên bờ phía tả hữu của vịnh, ngắm cảnh trời hoàng hôn trên hoang đảo, hòn đảo này đã từng có người sống ở đây, mép rừng bên cạnh vẫn còn có vài túp lều cỏ bị gió thổi tốc một nửa mái, phía ngoài rừng cũng có dấu vết đốt lửa trại, trên bờ biển còn có ánh phản quang của đoạn kiếm bị gãy, vài mảnh thuyền mục bị đánh lên bờ cát, có thể thấy rõ nơi này cách đây không lâu đã từng có trận chiến kịch liệt diễn ra.

Có khả năng Đông Hải tặc quá hung hăng ngang ngược, nên cư dân ở đây đã di cư đi nơi khác; cũng có khả năng đã nhập bọn cùng với bọn hải tặc; cũng có khả năng cách đấy không lâu đã từng diễn ra một trận đấu kịch liệt, cư dân ở đây đã chịu một trận thiên tai; hiện tại cũng không hề có dấu chân của ngư dân, cũng chẳng có dấu vết thường trú của hải tặc, nói tóm lại hiện tại hòn đảo này đã trở thành hoang đảo.

Nhìn thấy mấy chiến thuyền cũng đang hạ neo ở sườn vịnh, liền biết quan binh cũng sẽ qua đêm trên đảo.

Tuy rất lo lắng cho Tô Mi, Tiểu Man nhị vị cô nương sẽ bị**thân phận nhưng**mười tên quan binh đang ở trên đảo, cũng chẳng có cơ hội hạ thủ, Lâm Phược và Phó Thanh Hà chỉ có thể kiềm chế tâm trạng đang lo lắng, đợi sau khi các chiến thuyền rời đi vào ngày mai, mới là thời cơ động thủ tốt nhất.

Bọn họ cũng không thể nằm trên vách đá mai phục cả đêm được, để tránh để lại dấu vết, liền men theo dòng nước cạn phía ngoài bờ biển đi về phía đông một đoạn mới lên được bờ. Tiến sâu vào rừng trên đảo, tìm một chỗ khô ráo để dừng chân, trên mình vẫn còn cất giấu mấy chiếc bánh, giấp một ít nước biển lên cho ướt, vừa mặn vừa đắng, tuy nhiên vẫn có thể ăn được.

Phó Thanh Hà nhai nhai phần lúa mạch đen, nói :
– Trên đảo rõ ràng đã từng có người sống ở đây, vì thế chắc hẳn phải có nguồn nước…

Lâm Phược gật đầu nói:
– Đêm nay chịu khó một chút, đêm đến có thể tích ít nước sương để uống, ngày mai khi quan binh rời đi rồi, hẳn sẽ để lại chút thức ăn và nước uống—nhưng việc khiến ta đau đầu nhất, đó là khả năng bọn chúng sẽ đem theo thuyền đi…

– Vịnh nước không sâu, không giấu được thuyền, bọn chúng cũng không bi vọng bọn hải tặc qua đường sẽ giấu người trên đảo này, đa phần đều mang đi hết,
Phó Thanh Hà nói
– Tuy nhiên sau khi cứu người, chúng ta có thể làm bè gỗ rời khỏi đây…

Lâm Phược nhìn yêu đao bên cạnh, chiếc đao này giết người không tồi, chặt gỗ thì quá lãng phí, cần tranh thủ trước khi bọn quan binh tới đảo vào lần tới, phải kết bè gỗ rời khỏi nơi này, đúng là một công trình đầy gian khổ—trước tiên không nên để ý tới điều này vội, ngày mai sau khi bọn quan binh chủ lực rời đi, cứu người xong rồi nói tiếp, hắn nhảy lên một tảng đá lớn, muốn quan sát toàn bộ đảo nhỏ từ phía này của khu rừng.

Lâm Phược từ trung học đã học địa lí cửa biển sông Dương Tử và các đảo cát gần khu vực biển, đều do thượng du hệ nước sông Giang Hoài tích trữ một lượng lớn phù sa mà tạo thành. Không giống với những hòn đảo duy trì trạng thái ổn định cơ bản trong hàng trăm ngàn năm, những hòn đảo cát này đều chịu ảnh hưởng rất lớn từ thủy triều của sông và biển, diễn biến không ngừng, ra khỏi biển sẽ gặp một hòn đảo cát, có thể sau một vài thập niên nữa sẽ không còn tồn tại, cũng có những hòn đảo mơ hồ không chừng, không dấu vết như trong truyền thuyết; có thể vài trăm năm nữa nó lại dần dần kết nối với đất liền, trở thành lục địa mới.

Hòn đảo nhỏ vô danh dưới chân hắn lại là đảo đá hiếm gặp ở khu vực biển lân cận. Tảng đá dưới chân hắn chính là vật chứng; khu rừng bọn họ đang ẩn nấp lúc này đây cũng là vật chứng—đảo cát bình thường đa phần sinh trưởng đều là cỏ, là lau, cũng giống như hàng chục bãi cỏ lau trên đảo Tây Sa trước đây vậy; cho dù niên đại của đảo cát này được bao lâu, có rừng tự nhiên, nhiều cây cối, sao có thể tươi tốt như thế này được, xem ra đều là cây trưởng thành cao to có niên đại từ trăm năm trở lên.

Diện tích trên hoang đảo này không lớn, vừa rồi trốn ở đuôi thuyền trông ra xa có thể thấy được toàn cảnh trên đảo, cũng khoảng bốn năm chục dặm, các khu dân cư lớn hơn một chút của hậu thế đều lớn hơn thế này một chút, độ sâu của nước biển mặt phía Nam có thể được xem như một cảng tránh gió tự nhiên, đầu núi phía Đông Nam trên đảo xem ra cũng cao khoảng hơn hai mươi trượng, bao trùm toàn bộ khu rừng.

Đi dọc ven bờ, không nhìn thấy khe suối nào, trước mắt chưa chắc cứ đi vào rừng sâu là tìm thấy nguồn nước, càng quan trọng hơn đó là khôi phục lại thể lực, ngày mai quan binh chủ lực sẽ rút đi, nhưng vẫn còn lưu lại tám tên lính canh, tám tên này chỉ sợ đều không phải là những tên kém cỏi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận