Trong phòng ngủ Trầm Tương lộn xộn như bãi rác.
Vừa vào cửa có một túi da rắn lớn giống như bày hàng ở vỉa hè, trong túi da rắn quần áo lẫn lộn, trên giường cũng rải rác quần áo. Phó Thiếu Khâm nhìn kỹ, quần áo này hoặc là vô cùng rẻ tiền, hoặc là cũ nát như giẻ lau.
Trong phòng loạn thành như vậy, chẳng lẽ Trầm Tương cầm năm vạn đồng của hắn chạy trốn?
Trong mắt Phó Thiếu Khâm không có chút gợn sóng nào, mà là đóng cửa phòng cầm lấy chìa khóa xe, lái xe đến bệnh viện của mẹ.
Trầm Tương không ở trong bệnh viện.
Phó Thiếu Khâm lại lấy điện thoại ra bấm số của Trầm Tương.
Lừa gạt hắn còn có thể chịu đựng, lừa gạt mẹ của hắn thì chính là ngày tận số của cô đã đến.
Đến lúc đó hắn cho dù huyết tẩy Vân Thành, cũng phải tìm Trầm Tương trở về!
Nhưng mà, điện thoại chỉ vang lên một tiếng, Trầm Tương liền nhận máy.
Giọng nói của cô có vẻ kích động: “Phó tiên sinh, hôm nay tôi còn chưa đến chỗ dì Hạ, tôi ở bên ngoài có chút việc, thêm chút thời gian nữa, tôi sẽ trở lại ngay.”
“Cô ở đâu?” Phó Thiếu Khâm đè nén lửa giận hỏi.
“Tôi… trên một công trường ở ngoại ô phía tây nam Vân Thành, tôi đang…” Trầm Tương còn chưa nói xong, đã bị Phó Thiếu Khâm cắt ngang.
“Trầm Tương! đừng tưởng rằng tôi cho cô năm vạn liền cảm thấy tôi nhân từ với cô!”
“Nhà hàng Y Vân Trung đúng không, hai giờ sau tôi nhất định tới nơi.” Trầm Tương nói xong lập tức cúp điện thoại.
Cô đang ở một hiện trường thi công kiểm tra vấn đề kích thước thép, đây là đề mục cuối cùng mà công ty này phỏng vấn khảo sát cô.
Đêm qua Trầm Tương vẽ bản thảo đến ba giờ sáng, chỉ ngủ hai giờ liền rời chuẩn bị sửa soạn, đổi tới đổi lui cũng tìm không thấy quần áo nào phù hợp. Cuối cùng cô chọn một chiếc váy đen và áo sơ mi trắng cũ kỹ, đi giày cao gót, ra khỏi nhà từ rất sớm.
Sau khi đi bộ năm cây số lên một chiếc xe buýt thì tới nơi ứng tuyển.
Đến công ty ứng tuyển, nhân viên tuyển dụng nhìn thấy Trầm Tương ăn mặc không khỏi sinh lòng nghi hoặc: “Trầm tiểu thư, cô là tới ứng tuyển nhà thiết kế, hay là ứng tuyển quét đường?”
Sắc mặt Trầm Tương ửng đỏ.
Cô không giải thích, chỉ lấy từ trong túi ra một chồng bản thảo đưa tới trước mặt nhân viên tuyển dụng: “Những thứ này đều là tự tay tôi vẽ, bên cạnh có chú thích, bao gồm loại thép nào có trọng lượng bao nhiêu, tôi đều đánh dấu rồi.”
Nhân viên tuyển dụng sửng sốt tại chỗ.
Cách một lúc lâu mới nói: “Không thể không nói, cô rất ưu tú.”
Trầm Tương kích động vạn phần: “Cảm ơn, rất cảm ơn!”
Tuy nhiên, chúng tôi còn phải kiểm tra năng lực hiện trường của cô, nếu qua cửa cô có thể được tuyển dụng.” Nhân viên tuyển dụng nói.
Trầm Tương lập tức cùng nhân viên tuyển dụng đi tới hiện trường thi công ở ngoại ô phía nam.
Trầm Tương vừa mới khảo hạch xong, Phó Thiếu Khâm gọi điện thoại tới.
Cô không muốn chậm trễ thời gian, hy vọng dì Hạ đừng có xảy ra chuyện gì, liền vội vã cúp điện thoại.
Xoay người đang định đi, Lý quản lý đột nhiên gọi cô lại: “Tiểu Trầm, đến đây, giúp một việc.”
Trầm Tương dừng bước hỏi: “Quản lý Lý cần tôi giúp gì?”
“Hãy giúp chuyển những viên gạch rỗng nhỏ này qua đó.”
Trầm Tương sợ công việc vừa tìm được bị mất nên liền gật đầu nói: “Được.”
Thân ảnh gầy gò mang gạch rỗng đi tới đi lui, hấp dẫn người đàn bên trong một chiếc xe thể thao ven đường.
“Quần áo váy bó sát không thể bó sát hơn, tóc ngắn ngang tai, mặt mộc, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo. Cô nàng này vừa nhìn là biết tám phần còn chưa bị hái, Trạch Ngôn, cậu đoán nếu tôi đem cô nàng này đưa lên giường, cô ta sẽ có phản ứng gì, tôi đoán lông nhiếm của cô ta sẽ xù lên rất kinh khủng!”
Từ Trạch Ngôn tức giận nói: “Lăng thiếu, phụ nữ bị anh đưa lên giường còn chưa đủ sao, cô gái này vừa nhìn là biết người bảo thủ, anh trêu chọc cô ta nói không chừng lại gặp rắc rối.”
Hơn một trăm viên gạch rỗng không tính là nhiều. Nhưng Trầm Tương đang mang thai, lại mang giày cao gót, cô không dám một lần chuyển rất nhiều, cho nên ước chừng mất nửa giờ mới chuyển xong, cô không thấy mệt mỏi chỉ là gót chân có chút đau.
Dọn xong gạch rỗng, Trầm Tương khập khiễng đi về phía ven đường chờ xe buýt.
Lần chờ này lại là hơn mười phút.
Mắt thấy một giờ đã trôi qua, Trầm Tương bắt đầu lo lắng thì bên đường có một chiếc xe thể thao màu xám bạc dừng ở trước mặt Trầm Tương: “Tiểu thư, muốn trở về nội thành sao?”
Trầm Tương không đáp, cũng không nhìn người đàn ông trong xe thể thao.
Người không quen biết, tâm lý phòng bị của cô rất cao.
“Tôi là con trai của ông chủ công ty khai thác bất động sản này.” Sở Thiên Lăng nói xong, liền gọi người quản lý tuyển dụng đứng ở xa xa: “Lão Lý, lại đây!”
Lý quản lý cúi đầu khom lưng đi tới: “Lăng thiếu, ngài có gì phân phó?”
“Đây là nhân viên mới tuyển đúng không?” Sở Thiên Lăng hỏi.
“Vâng, Lăng thiếu.”
“Nơi này rất khó ngồi xe buýt, đúng lúc tôi cũng vào nội thành vừa vẹn có thể đưa cô ấy đi một đoạn.” Sở Thiên Lăng nhìn Trầm Tương, nói lại lần nữa.
“Tiểu Trầm, còn không cảm ơn Lăng thiếu?” Lý quản lý nhắc nhở Trầm Tương.
Trầm Tương cắn cắn môi, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”
Xe chạy thẳng vào nội thành.
Trầm Tương không nói lời nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bọn họ coi cô là kẻ dễ bắt nạt.” Sở Thiên Lăng đột nhiên nói.
“Cái gì?” Trầm Tương hỏi.
“Cô có biết vì sao lão Lý bảo cô chuyển gạch không? Đó là bởi vì họ muốn bóc lột sức lao động của cô, bắt cô vừa phải vẽ vừa phải đi chuyển gạch.” Sở Thiên Lăng xuyên qua kính chiếu hậu quan sát phản ứng của Trầm Tương.
Trên khuôn mặt nhạt nhẽo của Trầm Tương không có bất kỳ gợn sóng nào. Dường như cô đã sớm biết tính chất công việc tiếp theo của mình. “Còn muốn công việc này không?” Sở Thiên Lăng hỏi. “Muốn.” Sở Thiên Lăng: “……” Phóng mắt ra nhìn còn không có người phụ nữ nào không tìm mọi cách hùa theo anh ta, nhưng người phụ nữ nhạt nhẽo này lại lười nói chuyện với hắn. Sở Thiên Lăng trong lòng nhịn không được cười lạnh: Sớm muộn gì, cô cũng sẽ nằm trên tay tôi thôi! Về phần có lạnh hay không, nhạt nhẽo hay không nhạt nhẽo, đến lúc đó rồi cũng sẽ thay đổi thôi! “Tiểu thư, cô muốn đi đâu? Tôi làm người tốt đến cùng, đưa cô đến nơi.” Sở Thiên Lăng hỏi. “À… gần đường Hoài Trung có một nhà hàng tên Y Vân Trung, anh biết không?” Trầm Tương hỏi, cô không biết tại sao Phó Thiếu Khâm lại bảo cô đến nhà hàng Y Vân Trung làm gì.
Nhà hàng này quá nhỏ, Sở Thiên Lăng thật đúng là chưa nghe qua bao giờ.
Nhưng chiếc xe có thể mở thiét bị dẫn đường.
Sau khi mở thiết bị dẫn đường, ước chừng chạy được một lúc, mới đến bên ngoài nhà hàng Y Vân Trung.
Trầm Tương sốt ruột, cuối cùng xe cũng dừng lại, cô xuống xe không nói tiếng cám ơn liền chạy về phía cửa nhà hàng.
“Trầm Tương! sao cô lại tới đây!”, Lâm Tịch Nguyệt mặc lễ phục đính hôn lộng lẫy chặn ở cửa, trợn tròn mắt hỏi.