“Cô lại đến muộn. Vừa rồi chị Maia đến, phát hiện cô chưa đến thì sắc mặt của chị ấy vô cùng khó coi.”
Tô Điềm vừa ngồi xuống thì Bạch Hạo Phiền đã thì thầm nhắc nhở cô như vậy.
Cô đang đặt túi đồ lên bàn, nghe vậy thì dừng lại Chị Maia đến tìm tôi
Bạch Hạo Phiền nhìn đôi mắt thâm như gấu trúc của cô, gật đầu đồng tình.
Thế là, Tô Điềm chỉ có thể ngơ ngác tới gõ cửa phòng làm việc của chị Maia.
“Mời vào”
Cô đẩy cửa bước vào, Maia ngồi trên ghế, không ngẩng đầu lên mà tập trung nhìn màn hình máy tính.
Là sếp phòng tài vụ chỉ nhánh, cấp bậc của Maia chỉ thua giám đốc. tài vụ của tập đoàn mà thôi. Cô ấy là người năng lực và trí tuệ, tóc dài ngang vai, thường, xuyên mặc vest, có trình độ chuyên môn sâu, hành động dứt khoát và đặc biệt là luôn nghiêm túc.
Tô Điềm lại nghĩ tới đầu tuần trước mình tới phòng nghỉ pha cà phê, nghe được hai nữ đồng nghiệp buôn chuyện, nói rằng chị Maia ba mươi tám tuổi vẫn chưa lập gia đình, hoàn toàn có thể xưng là “Diệt Tuyệt sư thái.”
Tô Điềm lúc ấy suýt chút nữa đã lao vào tranh luận với bọn họ. Bây giờ nhìn thấy chị Maia, cô lại nhớ lại chuyện không vui đó, không khỏi nhíu mày.
“Đứng đó hóng mát à?”
Một giọng nữ vang lên, Tô Điềm lấy lại tỉnh thần, hát hiện Maia đang nhìn mình chằm chẵm thì cười gượng, chậm rãi đi vào gần bàn làm việc.
“Chị Maia, chị tìm em có chuyện gì không?”
Mặc dù Tô Điềm không thích tới Tô Thị làm việc, nhưng lăn đầu tiên nhìn thấy Maia, Tô Điềm đã rất thích cô ấy, thế nên thái độ của cô đối với cô ấy cũng rất ngoan ngoãn và thân thiện.
Không giống như lão Trần, vừa nghĩ tới ánh mắt đầy đầu mở của ông ta thì Tô Điềm lập tức nổi hết da gà.