Bạch Dụ An dùng bốn năm để phát triển một cách mạnh mẽ khiến mọi người trong triều sớm đoán rằng người đứng sau lưng hắn ta là Bạch Kỳ. Bây giờ biết rằng hắn xuất hiện trong phủ Nhiếp Chính Vương, họ càng thêm chắc chắn về điều này.
Vì vấn đề sức khỏe, quản gia dưới áp lực từ bệnh của Bạch Kỳ đã thay đổi ba bữa ăn của y thành khẩu vị thanh đạm. Hôm nay, vì Hoắc Uyên trở về nên trên bàn hiếm thấy có món thịt phong phú.
Bạch Kỳ gắp một miếng sườn cừu nếm thử, sau đó mỉm cười trêu chọc, “Bản vương đã bốn năm không biết mùi thịt, hôm nay nhờ phúc của ngươi.”
Quản gia đầy uất ức nhìn miếng sườn cừu trong miệng Bạch Kỳ, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Là vương gia nói rằng Bạch tướng quân đang trong giai đoạn phát triển.” Dù ông rất nghi ngờ đó chỉ là cái cớ để y được ăn.
Hoắc Uyên nhai thức ăn nhưng không biết mùi vị, do dự một lúc mới thăm dò hỏi, “Vương gia bị bệnh sao?”
“Người già rồi, có chút bệnh vặt là chuyện bình thường.” Bạch Kỳ thản nhiên nói.
Lời của Bạch Kỳ không phải không có lý, y đã gần bốn mươi tuổi, độ tuổi không còn trẻ trong thời cổ đại, nhưng dù thời gian vô tình năm tháng lại rất ưu ái y, chưa từng để lại chút giấu vết thời gian nàp trên khuôn mặt y.
“Sáng nay bản vương chải tóc thấy một sợi tóc bạc.” Điều này khiến Bạch Kỳ rất ngạc nhiên, là thượng thần phi thăng sớm, y chưa từng trải qua cảm giác “già nua”.
Bạch Kỳ nhìn Hoắc Uyên, giọng điệu trêu ghẹo, “Ngươi trưởng thành rồi, bản vương cũng già rồi.”
Bạch Kỳ nói rất bình thản, nhưng Hoắc Uyên nghe mà cảm thấy chua xót trong lòng, im lặng hồi lâu mới thốt ra một câu, “Tai họa sống ngàn năm.”
Quản gia nghe vậy không vui nhíu mày, còn Bạch Kỳ khịt mũi khinh thường nói, “Đối với người phàm mà nói thì ngàn năm xa xôi lắm.”
“Ca ca xinh đẹp, Oánh Oánh muốn ăn kẹo hồ lô.” Bên cạnh, Hoắc Oánh Hoà kéo tay áo Bạch Kỳ, giọng mềm mại nũng nịu.
Bạch Kỳ rút tay áo ra, véo má cô nhóc, “Ăn xong cơm, ca ca sẽ đưa ngươi ra ngoài mua.”
Hoắc Oánh Hoà luôn gọi Bạch Kỳ là ca ca, dù nguyên chủ đã là người “trung niên” gần bốn mươi tuổi, còn tuổi thật của Bạch Kỳ cũng đủ làm ông nội của cô nhóc. Tiếng “ca ca” này làm cho người da mặt dày như y cũng có chút xấu hổ, nhưng dù có nhắc nhở mấy lần Hoắc Oánh Hoà cũng không nghe, sau này thì… chính y cũng quen rồi.
Tại võ trường vương phủ, Yến Vương Văn Nhân Dư Bách nắm một thanh trường kiếm múa oai phong lẫm liệt. Thanh niên đã thoát khỏi vẻ ngây thơ, trong lông mày thiếu đi chút ngờ nghệch, thêm vào chút sắc bén, có phần khí thế ngất trời.
Tuyên Lương đứng một bên nhìn đến xuất thần, đứa trẻ nhút nhát ngày nào giờ đã trưởng thành thành một thanh niên tuấn tú, chứng kiến cả quá trình thay đổi của cậu, chính bản thân hắn cũng không biết nên vui hay buồn.
Múa xong một bộ kiếm pháp, Văn Nhân Dư Bách thu kiếm dùng tay áo lau mồ hôi đi đến bên Tuyên Lương, “Thế nào?”
Văn Nhân Dư Bách rất trắng, vừa múa xong một bộ kiếm, mặt có chút đỏ, trong ánh tuyết càng thêm đẹp mắt, khiến Tuyên Lương không khỏi có chút thất thần. “Không tồi.”
“Lần nào cũng chỉ có hai chữ “không tồi”, đọc thêm sách tích lũy từ ngữ đi.” Văn Nhân Dư Bách phàn nàn.
Tuyên Lương nghẹn lại, cậu nhóc nhút nhát hay khóc nhè trốn sau lưng cần hắn bảo vệ nay khong còn nữa. Sao giờ hắn lại thấy nhớ nhớ là chuyện gì vậy nhỉ?
Văn Nhân Dư Bách vén tà áo ngồi xuống bậc đá dưới mái hiên, “Người tên Bạch Dụ An đó có lai lịch thế nào?”
“Có vấn đề gì với hắn à?” Tuyên Lương không trực tiếp trả lời.
“Người mà hoàng thúc chọn chắc chắn không có vấn đề, nhưng ta thấy hắn có chút quen mắt.” Văn Nhân Dư Bách mặt lộ vẻ khó chịu, “Ngươi từng thấy mặt dưới mặt nạ của hắn chưa?”
Ánh mắt Tuyên Lương lóe lên sự kinh ngạc nhưng ngay lập tức bình tĩnh trả lời, “Thấy rồi, bị thương rất nặng, mặt mày biến dạng.”
“Chậc!” Văn Nhân Dư Bách kêu lên một tiếng rồi không hỏi thêm nữa, có lẽ thật sự là do hắn nhìn nhầm.
Trên phố kinh thành, Bạch Kỳ, Hoắc Uyên, Hoắc Oánh Hòa ba người ngồi trong xe ngựa, Hoắc Oánh Hòa cầm cây kẹo hồ lô ăn ngọt ngào, Hoắc Uyên trông như đang nhìn chằm chằm vào Hoắc Oánh Hòa nhưng thực ra thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bạch Kỳ.
“Hôm trước Tào lão tiên sinh đã qua đời.” Bạch Kỳ đột nhiên nói.
“Ừm.” Hoắc Uyên đáp lại tỏ vẻ đã biết.
“Nghe nói Tào Chí Khuê là lão sư vỡ lòng của ngươi?” Bạch Kỳ hỏi.
“Đúng, lúc đó ông ấy muốn nhận ta làm đồ đệ nhưng ta từ chối.” Hoắc Uyên dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Lúc đó ta muốn theo con đường võ, ra chiến trường giết giặc, không muốn học văn.”
“May mà ngươi học võ.” Bạch Kỳ vốn là một võ thần, không ưa các loại lễ nghi rườm rà, nếu Hoắc Uyên thực sự trở thành một văn nhân mặc khách* miệng đầy “nhân nghĩa, đạo đức”, chỉ sợ Bạch Kỳ đã sớm bỏ rơi người này.
*”Văn nhân mặc khách” (文人墨客): là những người có học thức, am hiểu về văn chương và nghệ thuật, thường là các nhà văn, nhà thơ, học giả hoặc nghệ sĩ.
Hoắc Uyên sững người, đang định suy nghĩ thêm thì xe ngựa đột nhiên rung lắc, thấy Bạch Kỳ nghiêng người về phía trước, hắn lập tức đưa tay đỡ lấy.
Bạch Kỳ nhíu mày, đẩy Hoắc Uyên ra rồi trầm giọng hỏi, “Chuyện gì vậy!?”
“Vương gia, phía trước có người đánh nhau.” Xa phu hốt hoảng giải thích.
“Chấp Kim Ngô đâu?” Bạch Kỳ hỏi.
“Chấp Kim Ngô cũng có mặt.” Thị vệ mặc thường phục trả lời.
Bên ngoài im lặng một lúc, dường như vệ sĩ đi thăm dò, một lát sau âm thanh lại vang lên, “Là Tiết Dương của phủ Thái úy và Phan Hiểu Tĩnh của phủ Ngự sử, quan binh không can thiệp được.”
Bạch Kỳ biết Phan Hiểu Tĩnh, là nhi nữ của Ngự sử đại phu Phan Liêu, nghe nói tính cách thô lỗ, dung mạo xấu xí, lần đầu gặp nhau là tại một quán rượu, nàng ta đánh một tên say rượu trêu ghẹo cô nương đến khóc lóc kêu cha gọi mẹ, là một cô nương rất hào sảng.
Trong mắt Bạch Kỳ, Phan Hiểu Tĩnh không xấu, chỉ là da đen một chút, ngũ quan trung tính và mạnh mẽ một chút. Tuy rằng nàng được Bạch Kỳ yêu thích, nhưng trong xã hội phong kiến thì lại là chuyện đại nghịch bất đạo.
“Nguyên nhân là gì?” Bạch Kỳ hỏi.
“Tiết Dương ăn một bát hoành thánh bên đường không trả tiền, đúng lúc bị Phan tiểu thư bắt gặp.” Vệ sĩ trả lời.
“Tháng trước, sinh nhật của Ninh Vương, Tiết Thái uý tìm được một viên ngọc cao ba thước làm quà, tại sao cháu đích tôn của ông ta lại không trả nổi một bát hoành thánh?” Bạch Kỳ cười khẩy.
“Đi trả tiền đi, bản vương mời hắn.” Bạch Kỳ nói, “Ngoài ra, khi đưa hắn về phủ, nói với Tiết Thái úy rằng, sau này có đồ tốt thì nên để người nhà dùng trước.”
“Vâng!” Vệ sĩ nhận lệnh, giọng nói chứa đựng ý cười.
Xe ngựa cuối cùng dừng lại trước một trà lâu, Bạch Kỳ vốn định đến tửu lâu, nhưng Hoắc Uyên bị quản gia “cảnh báo” sao có thể như ý y? Thế nên ba người đành đến trà lâu.
Bạch Kỳ vừa ngồi xuống, trà còn chưa dâng lên đã nghe tiếng thị vệ báo cáo vang lên ngoài nhã gian, “Vương gia, Phan tiểu thư xin gặp.”
Phan Hiểu Tĩnh? Bạch Kỳ dựa người vào gối mềm lười biếng nói, “Vào đi.”
Phan Hiểu Tĩnh đẩy cửa bước vào phòng, sau đó đại khí sang sảng* hành lễ trước Bạch Kỳ, “Hiểu Tĩnh kiến quá (gặp qua) vương gia!”
*Đại khí sang sảng (大气爽朗): Đại khí là phong thái, khí chất của một người. Cả cụm này ý muốn miêu tả PHT là một người hào sảng, mạnh mẽ, có tâm hồn rộng lớn, thẳng thắn, vui vẻ và dễ gần gũi. (Mình không biết để sao cho thoát nghĩa nên mọi người góp ý nhé)
Bạch Kỳ nhếch môi cười, trêu chọc, “Bản vương lần nào gặp ngươi thì đều là ngươi đang đánh nhau với người ta, sợ rằng Phan đại nhân biết được lại khóc nữa thôi.”
Phan Hiểu Tĩnh luôn “nam tính” ít khi lộ vẻ lúng túng, nhưng miệng vẫn mạnh miệng trả lời, “Tên khốn Tiết… khụ! Tiết Dương đáng bị đánh.”
“Trừ ca ca xinh đẹp ra, sợ rằng không có nam tử nào dám thú (cưới) Phan tỷ tỷ.” Câu này vốn là lời tự giễu của Phan Hiểu Tĩnh, Hoắc Oánh Hòa thường lặp lại, lần đầu khiến Phan Hiểu Tĩnh kinh hãi, lần hai làm nàng xấu hổ, nhiều lần rồi nàng cũng quen.
Phan Hiểu Tĩnh và Bạch Kỳ chỉ coi Hoắc Oánh Hòa là đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ con nói linh tinh), nhưng Hoắc Uyên nghe thấy mặt lạnh tanh, trong mắt đầy u ám.
Bạch Kỳ và Phan Hiểu Tĩnh ở chung hoà hợp, Hoắc Uyên nhìn vào thấy rất chói mắt, làm sao để trong mắt y chỉ có mình?
“Đây là Bạch tướng quân phải không?” Phan Hiểu Tĩnh nhìn về phía Hoắc Uyên hỏi, “Tuy ta ở kinh thành nhưng đã sớm nghe danh của tướng quân.”
“Đều nhờ vương gia nâng đỡ.” Hoắc Uyên lạnh lùng đáp.
Nếu mình đứng ở vị trí cao hơn y, trong y hắn liệu chỉ còn mình không? Nhưng y là Nhiếp chính vương, một người dưới vạn người, nếu muốn ở trên y thì… Hoắc Uyên giật mình hoàn hồn, vội vàng uống một ngụm trà ép bản thân không tiếp tục nghĩ quẩn.
Bạch Kỳ rất thích những ngày lễ ở phàm giới, đặc biệt là Tết Nguyên Đán, vừa vui vẻ lại náo nhiệt. Những năm trước có Văn Nhân Dư Bách, Hoắc Oánh Hòa, Tuyên Lương và quản gia cùng ăn Tết, năm nay lại có thêm “Bạch Dụ An”, đêm giao thừa mấy người bọn họ bày một bàn lớn ở tiền sảnh Phù Nhã Viên cùng đón giao thừa.
“Há cảo, há cảo!” Hoắc Oánh Hòa tay ngắn không gắp được, cầm bát nhỏ gấp gáp kêu lên, cuối cùng vẫn là quản gia gắp cho nhóc mấy cái vào bát.
Bên kia, Văn Nhân Dư Bách không tranh lại với Tuyên Lương, tức giận lao tới ôm chặt cổ hắn, dùng hết sức đè hắn xuống đất, “Ta là Yến Vương, ngươi không được tranh với bản vương!”
Nhìn căn phòng náo nhiệt, Hoắc Uyên có chút mơ màng. Cảm giác bản thân là người ngoài khiến bản thân hắn không vui và không được tự nhiên, cho đến khi một chiếc há cảo tôm rơi vào bát của mình.
Há cảo tôm do Bạch Kỳ gắp từ bát của mình, Hoắc Uyên cúi xuống lặng lẽ ăn, có lẽ do tâm trạng khác biệt, hắn cảm thấy chiếc há cảo này đặc biệt mỹ vị.
Khi không khí trong phòng đang vui vẻ, một bóng người xuất hiện ở cửa sảnh, Bạch Kỳ nhận ra đó là ám vệ phụ trách truyền tin của Văn Phong Các, liền nhíu mày đặt đũa hỏi, “Có chuyện gì xảy ra?”
“Vương gia, ngũ hoàng tử Huyền La quốc, Phượng Vũ Minh đã chết.”
“!!!” Bạch Kỳ run tay làm đổ chén canh của mình.
Trong phòng đột nhiên yên lặng, ngay cả Hoắc Oánh Hòa cũng nhận ra điều bất thường, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm không gây ồn ào nữa.
“Hắn…” Bạch Kỳ ngập ngừng, không biết hỏi thế nào. Nửa tháng trước y còn nhận được thư chúc Tết sớm của Phượng Vũ Minh, hơn nữa theo tình báo từ Văn Phong Các, trong cuộc chiến giành ngôi vị ở Huyền La quốc, ngũ hoàng tử vẫn luôn ở thế thượng phong, có nhiều khả năng thắng lợi.
Phòng lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, rất lâu sau, Bạch Kỳ mới nghẹn ngào hỏi hai chữ, “Nguyên nhân.”
“Phượng Vũ Minh không phải huyết mạch hoàng thất.”
Mẫu phi của Phượng Vũ Minh xuất thân là vũ nữ, thân phận thấp hèn không được sủng ái, cho đến khi hắn ra đời mọi thứ mới thay đổi, nhưng ai ngờ hắn lại không phải huyết mạch hoàng gia, mà là “tiện chủng” của mẫu phi hắn và một thị vệ thông dâm sinh ra.
Bạch Kỳ hiểu ra, mọi người trong phòng cũng hiểu ra, chuyện đội nón xanh dù ở thế giới nào cũng không thể tha thứ, một khi chuyện này bị xác thực, Phượng Vũ Minh chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân.
“Hắn trước khi đi có nói gì không?” Bạch Kỳ hỏi.
Nếu sớm biết thân thế của Phượng Vũ Minh, y không phải không thể sắp xếp một con đường sống cho hắn, nhưng giờ đã quá muộn.
“Chỉ nói một câu.” Ám vệ trả lời, “Hắn nói: Ngọc Tuyết Ban Bạch Hổ dù đã được tặng, nhưng cuối cùng vẫn để lại một điều tiếc nuối.”
Câu di ngôn này rất khó hiểu, không ai hiểu được ý nghĩa bên trong, nhưng Bạch Kỳ mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Bạch Kỳ “……” Hố thần rồi.
071 liếc nhìn y một cái “……” Quá muộn rồi anh bạn!!