Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 17


Sau khi hỏi rõ nguyên nhân cái chết của Phụng Vũ Minh, Bạch Kỳ liền kết thúc chủ đề này, nhưng mấy người Hoắc Uyên và Tuân Lương đều nhận ra tâm trạng của y không tốt, vì vậy sau khi dùng bữa nhận lì xì xong đều lần lượt rời đi.

Về việc của Phượng Vũ Minh, 771 chỉ cười haha khinh bỉ Bạch Kỳ “Haha!! Cho anh phóng đãng, cho anh lẳng lơ, không biết phải làm thế nào để tránh đào hoa sao? Đáng đời chọc phải một đống hoa đào nở rộ.”

Sáng mùng một Tết, cổng chính phủ Nhiếp Chính Vương mở rộng, người đến vương phủ chúc Tết nối liền không dứt. Văn Nhân Tĩnh mọi năm đều đến sớm nhất, nhưng năm nay vì đang mang thai nên không đích thân đến, chỉ phái người hầu thay mặt.

Những người đến chúc Tết luôn được quản gia chiêu đãi, hàn huyên, nhận lễ, đáp lễ, mọi việc diễn ra như mọi năm, chỉ trong nửa ngày mà quà đã chất đầy nửa nhà kho, phải mất vài ngày sau Tết mới có thể sắp xếp lại.

Trong thư phòng, Bạch Kỳ đang trêu chọc con chim đậu trong lồng vàng, chỉ có điều chim cũng già cả rồi, cả ngày chỉ nằm ủ rũ trong lồng, mặc cho Bạch Kỳ trêu chọc cũng không hót một tiếng.

Hoắc Uyên bước vào phòng, ánh mắt đăm đăm nhìn Bạch Kỳ nói, “Biên cảnh lại có chiến sự, sáng sớm mai ta phải khởi hành trở về.”

“Ừ.” Bạch Kỳ đáp một tiếng rồi không nói thêm lời nào, sự lạnh nhạt của y khiến Hoắc Uyên không khỏi nổi giận.

Bạch Kỳ thu lại cây gậy trêu chim, lười biếng ngồi lại bàn, mắt liếc nhìn chén trà trên bàn rồi nói, “Bản vương khát.”

Hoắc Uyên tiến lên rót trà cho hắn, Bạch Kỳ nâng chén uống vài ngụm nhỏ rồi lại nói, “Đi đi, bản vương còn ở kinh thành một ngày thì ngươi sẽ không phải lo lắng một ngày.”

Một câu nói bình thường nhưng lại châm lên một ngọn lửa đốt cháy trái tim Hoắc Uyên. Nhìn chăm chú vào sườn mặt của Bạch Kỳ, Hoắc Uyên im lặng hồi lâu mới thốt ra một câu, “Vương gia bảo trọng thân thể.”

Bạch Kỳ ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, chó sói con đã trưởng thành thành sói xám lớn, người vẫn như vậy nhưng đã biết thu lại nanh vuốt hung ác của mình, “Còn hận bản vương không?”

Trong mắt Hoắc Uyên thoáng hiện lên cảm xúc dao động, câu trả lời định thốt ra vốn muốn qua loa lấy lệ nhưng cuối cùng lại hoá thành chữ “hận” lạnh băng, chỉ là hiện giờ chữ “hận” này lại thêm chút gì đó khác biệt.

“Đồ sói mắt trắng.” Bạch Kỳ lẩm bẩm, ánh mắt liếc về phía lồng chim bằng vàng, im lặng hồi lâu rồi chậc lưỡi, “Phải dọn dẹp rác rưởi rồi.”

Ngay mùng hai Tết, các nước chư hầu ngo ngoe rục rịch, Hoắc Uyên trở về biên cương toạ trấn mở màn cho cuộc chiến kéo dài năm năm giữa các nước chư hầu.

Ngày rằm tháng Giêng tại phủ Ninh Vương, Văn Nhân Xung đang mơ mơ màng màng, trái ôm phải ấp giữa đám cơ thiếp thì rất nhiều quan binh xông vào bao vây phủ Ninh Vương khiến Văn Nhân Xung kinh hãi tỉnh rượu, ngực trần chân đất ra khỏi phòng quát mắng, đáng tiếc là lại không có ai nể mặt.

“Phụng chỉ Nhiếp Chính Vương, khám xét phủ Ninh Vương! Gia nhân bị giam trong phủ, nữ quyến bị áp giải vào ngục Dịch Đình, nam quyến bị áp giải vào ngục Đình Úy, lập tức chấp hành!”

Lệnh vừa ban ra, phủ Ninh Vương đại loạn, tiếng khóc lóc, la hét, chửi rủa hòa lẫn vào nhau.

Ninh Vương Văn Nhân Xung mua bán quan chức, mưu hại lương thần, câu kết với nước Cổ Thăng hãm hại trung thần, chứng cứ rành rành, cho dù hắn là hoàng tộc cũng không thể cứu được.

Ngày hai mươi bảy tháng Giêng, Tiết Dương phủ Thái úy say rượu cưỡi ngựa gây thương tích cho mười chín người, sau đó lại tìm hiểu nguồn gốc tra ra một loạt chứng cứ phạm tội của hắn bao gồm tội giết người, nhận hối lộ. Phủ Thái uý biết mà không báo còn giúp che giấu, tất cả đều bị tống vào ngục.

Ngày tám tháng Ba, Lang trung lệnh Thôi An…

Bạch Kỳ dùng nửa năm để tiến hành một cuộc đại thanh tẩy trong triều đình, pháp trươgf trong kinh thành nhuốm đầy máu tươi, xác chết chồng chất, đến mức người đánh trống canh đêm cũng phải đi đường vòng, sợ bị ma quỷ bám theo.

Thủ đoạn tàn bạo của Bạch Kỳ lần này đã đánh thức nhiều người ở kinh thành. Dáng vẻ Bạch Kỳ ốm yếu bệnh tật, trông có vẻ vô hại suốt mấy năm nay khiến họ quên mất y là Nhiếp Chính Vương, một Diêm Vương sống không sợ quỷ thần.

Hoắc Uyên bên ngoài bình định chiến loạn, Bạch Kỳ ở kinh thanh trừng sâu mọt. Điều này khiến cho Nam Khâu quốc đang hấp hối dần khôi phục sinh cơ, mang lại hy vọng cho những trung lương chân chính.

Trong Phù Nhã viên của Vương phủ, Bạch Kỳ nằm nghiêng trên ghế trúc phơi nắng, Văn Nhân Dư Bách bên cạnh đang cầm một cuốn kỳ phổ, vừa suy ngẫm vừa chơi cờ một mình.

Tuân Lương xuất thần nhập quỷ trong viên, ánh mắt tràn đầy niềm vui, “Vương gia, có tin thắng trận! Tướng quân Bạch Dụ An đã chiếm được Hách An quốc với thương vong thấp!”

Bạch Kỳ mơ màng mở mắt, Văn Nhân Dư Bách bực bội bĩu môi, “Hắn trăm trận trăm thắng, danh tiếng lẫy lừng, hoàng thúc người lại mang tiếng xấu muôn đời.”

“Sống đừng bận tâm đến chuyện sau khi chết.” Nếu Bạch Kỳ để ý hư danh thì y đã không bị gắn cái tên “ác thần”.

“Con thấy bất công cho hoàng thúc.” Văn Nhân Dư Bách chăm chăm nhìn kỳ phổ rồi bực mình lật đổ bàn cờ.

Bạch Kỳ liếc mắt nhìn Tuân Lương, dùng ánh mắt hỏi “Ngươi lại chọc tức hắn sao?”

Tuân Lương vô tội giơ tay, hiện giờ hắn nào dám chọc giận vị tiểu tổ tông này?

“Hoàng thúc, hiện nay kinh thành ai ai cũng ca ngợi Bạch Dụ An là Thường thắng tướng quân, chiến thần Nam Khâu, còn nói người tàn bạo độc ác, là ác vương, người…”

“Ngươi sợ bản vương nuôi hổ thành hoạ?” Bạch Kỳ nghe ra lo lắng trong lời nói của hắn.

“Đúng vậy!” Văn Nhân Dư Bách thừa nhận.

“Hừ!” Bạch Kỳ cười nhạt, “Nếu hắn thật sự có gan đó, thì đến ăn bản vương đi.”

“Hoàng thúc!” Văn Nhân Dư Bách tức giận.

“Dư Bách.” Bạch Kỳ nhìn hắn, ngắt lời, “Ngươi muốn làm hoàng đế không?”

Văn Nhân Dư Bách sững sờ, Tuân Lương cũng ngạc nhiên, vương gia ngài…

“Không muốn.” Bạch Kỳ hỏi rất tùy ý, nhưng Văn Nhân Dư Bách trả lời rất nghiêm túc, “Con không phải là người có khả năng trị quốc an bang, con tự rõ phân lượng của mình.”

“Ngươi quả là tự biết mình.” Bạch Kỳ cười, sau đó giọng nói đột ngột trở nên xa xăm, “Bản vương chỉ cần thống nhất, còn ai là thiên hạ chí tôn bản vương không quan tâm.”

Trên chiến trường, xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông, xương trắng phủ khắp nơi, binh lính Nam Khâu đang dọn dẹp chiến trường một cách có trật tự. Hoắc Uyên toàn thân sát khí đứng trong vũng máu, mặt không đổi sắc để quân y băng bó vết thương cho mình.

“Tướng quân.” Phó tướng toàn thân đầy máu đi tới, mắt lo lắng nhìn vết thương trên cánh tay Hoắc Uyên.

“Nói!” Hách Uyên thốt ra một từ khàn khàn, rõ ràng, lạnh lùng như tiếng sắt đập.

“Thư đã gửi đến Huyền La, là chiến hay hàng, lợi hay hại trong đó hẳn tân hoàng Huyền La nên minh bạch.” Phó tướng nói.

“Giờ đã chiếm được Hách An, cắt đứt cầu nối duy nhất giữa Cổ Thăng và Diệu Vân, phá vỡ mối quan hệ dựa vào nhau của hai nước, sau này từng bước đánh bại, không có viện binh thì bọn chúng sớm muộn cũng sẽ diệt vong.”

Nhìn xa xăm về phía hoang dã mênh mông, ánh mắt u ám của Hoắc Uyên thoáng hiện lên một nỗi u buồn và nhớ nhung, “Thiên hạ thống nhất chỉ còn trong tầm tay, ngươi có vui không?”

“Tướng quân!” Một binh sĩ bước tới, “Lương thảo từ kinh thành đã đến.”

Hoắc Uyên nghe vậy ánh mắt hiện rõ niềm vui, lập tức quay người đi về phía sau. Mỗi khi kinh thành gửi lương thảo đến, Bạch Kỳ đều gửi cho hắn một số thứ, đôi khi là đồ ăn vặt, đôi khi là những món đồ nhỏ thịnh hành ở kinh, trong doanh trại khô khan nhàm chán này thì đó là niềm vui ít ỏi của hắn.

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Hoắc Uyên, phó tướng cảm thấy không thoải mái, chỉ là một vương gia sung sướng không biết đến nỗi khổ của nhân gian, sao xứng để tướng quân phải như vậy?

Nhưng không ưa thì không ưa, phó tướng vẫn phải thừa nhận một điều ở Bạch Kỳ, lương thảo và quân nhu cho binh lính tiền tuyến y chưa bao giờ thiếu chút nào, dù quốc khố cạn kiệt, y cũng tự bỏ tiền túi ra để binh lính không phải chịu đói chịu lạnh.

Cũng chính vì điều này, binh lính tiền tuyến rất có cảm tình với Bạch Kỳ, hậu phương vững chắc đã trở thành một lợi thế lớn trong cuộc chiến với các nước.

Tại phủ Nhiếp chính vương ở kinh thành, trong Hợp Hoan viên, những bông hoa hợp hoan nở rộ đúng mùa, nhìn từ xa trông như những đám mây mờ ảo tuyệt đẹp.

Hoắc Oánh Hòa xách giỏ hoa nhặt những bông hoa rơi dưới gốc cây, nói rằng sẽ rửa sạch, phơi khô rồi may thành gối cho Bạch Kỳ. Mặc dù Hoắc Đoàn Tử* có phần ngốc nghếch nhưng lại là đứa nhỏ có lòng hiếu thảo, điểm này so với ca ca sói mắt trắng của nhóc thì tốt hơn nhiều.

*Hoắc đoàn tử (?): viên cầu Hoắc, cục bột Hoắc,…?? Mình ko biết để như nào, mn góp ý nhé!!

Bạch Kỳ ngồi trong viên chăm chú nhìn cô nương mập mạp đang ngồi xổm nhặt hoa dưới gốc cây. Lúc này, 771 đang ngủ đông bỗng mở máy, “Thân thể của anh…”

“Sắp hỏng rồi.” Bạch Kỳ bình tĩnh trả lời.

Cơ thể này vì khi y vừa tới đã bị thương mà lưu lại bệnh căn. Nếu chăm sóc cẩn thận thì sống đến năm mươi tuổi không thành vấn đề, chỉ là thần hồn Bạch Kỳ quá cường đại, dù chỉ là một sợi thì cũng không phải thứ mà khối thân thể đầy thương tích này có thể thừa nhận.

“Vậy nhiệm vụ thì sao?” 771 hỏi.

“Chỉ cần chiếm lấy Huyền La, thống nhất thiên hạ là đại cục đã định. Nguyên thân không phải là người ngu ngốc, tự nhiên sẽ biết.” Bạch Kỳ nói.

Xác nhận Bạch Kỳ có thể an toàn rút lui, 771 không hỏi thêm nữa, “Khi muốn rời đi, hãy nói với tôi, tôi sẽ rút thần hồn của anh ra.”

“Ừ.” Bạch Kỳ đáp.

“Tỷ tỷ là ai vậy?” Câu hỏi của Hoắc Oánh Hòa khiến Bạch Kỳ hoàn hồn, không ngờ lại nhìn thấy Liễu Nguyên.

Đã lâu rồi Bạch Kỳ không gặp Liễu Nguyên, hai năm nay nàng rất ít ra khỏi Thẩm Lan uyển, nàng giống như một người hoạt tử nhân (xác sống) còn Thẩm Lan uyển lại giống như phần mộ của nàng vậy.

Liễu Nguyên gầy hơn, làn da trông tái nhợt bệnh tật, đôi mắt nàng vô hồn, cả người trông đầy tử khí nặng nề.

Bạch Kỳ nhìn nàng rất lâu rồi chỉ tay về phía ghế, “Ngồi đi.”

Liễu Nguyên lặng lẽ nhìn y mà không ngồi xuống. Trước đây nàng nhìn Bạch Kỳ với ánh mắt đầy hận thù và ghê tởm, nhưng bây giờ trong mắt nàng chỉ còn lại sự vô cảm và chết chóc.

Liễu Nguyên quay người định rời khỏi vườn, khi nàng bước đến cổng viên, Bạch Kỳ lại lên tiếng, “Sau khi bản vương chết, ngươi sẽ được tự do.”

Liễu Nguyên chợt dừng bước, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại.

Nhìn Liễu Nguyên rời đi, Bạch Kỳ chần chừ nói, “Thực ra lỗi không phải do nàng ấy, tất cả là do Văn Nhân Thiên quá cố chấp, ta trừng phạt nàng ấy như vậy có phải là không đúng không?”

“Anh đã từng đúng đắn bao giờ chưa?” 771 hỏi.

“Thực ra bản thượng thần là một người rất công bằng và chính trực, chỉ là ngươi không hiểu ta thôi.” Bạch Kỳ nói.

“Haha.” 771 đáp lại bằng hai từ “haha” đầy khinh bỉ.

Bạch Kỳ từ chối tiếp tục trò chuyện với 771. Cái bóng đèn này có chút thuộc tính “đê tiện”, kiểu người khác buồn nó vui, người khác vui nó không vui, thật thiếu đánh!

“Thượng thần công bằng và chính trực vậy mà bình thường chẳng có ai ưa?” Quả bóng đối đáp.

“Một quả bóng nhỏ bị chém chỉ còn một lớp da không có tư cách để nói ta.” “Từ mới” ai mà không biết?

“Người tám lạng kẻ nửa cân, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi.” Quả bóng đáp.

“Haha!” Bạch Kỳ bắt chước trả lại hai từ “haha”, “Con ơi, mạng nhỏ của con bây giờ đang nằm trong tay ba đấy.”

“……” 771. “Lợi dụng người khác lúc khó khăn để tống tiền là hành vi xấu đó, baba ạ.”

“Con ngoan, nhân duyên của ba đã chẳng ra sao rồi, còn sợ gì nữa?”

“……”

*Tác giả có lời muốn nói: Sắp kết thúc rồi, tiếp theo nên viết gì đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận