Chương 46
Đến rạp chiếu phim.
Ngoại trừ Tiêu Vũ thì ba người còn lại hoàn toàn không có kinh nghiệm xem phim chiếu rạp. Ký ức cuối cùng của Quý Huyền về việc xem phim chiếu rạp là khi vẫn còn trong quân ngũ. Khi đó bộ đội được tổ chức đi xem phim chiếu rạp, chia thành từng nhóm thay nhau đi chứ không bao hết cả rạp. Vé được quân khu mua sẵn, Quý Huyền chỉ việc bước xuống xe, mỗi người một vé, nhớ kĩ vị trí, rồi đi theo tổ đội vào xem.
Đến khi ngồi vào đúng vị trí, mọi người xung quanh bắt đầu thì thầm trò chuyện, còn bí mật chụp ảnh bằng điện thoại của họ. Khi đó phim chiếu rạp vẫn chưa phổ biến lắm, máy tính cũng mới lưu hành được tầm 10 năm, các loại APP trên di động vẫn là các hình thức thô sơ, không thể so sánh với hiện tại.
Xem phim xong thì ra ngoài tập hợp, tiếp đó lên xe chuyên dụng để trở về quân khu.
Sau khi Quý Huyền tốt nghiệp Học viện quân sự chưa bao lâu thì trở về tiếp quản Quý thị, từ đó anh và phim chiếu rạp trở thành 2 đường thẳng song song. Một là do anh không có nhiều thời gian, hai là trong nhà có thiết bị chiếu phim, anh thấy không cần thiết phải ra ngoài chen chúc với nhiều người như vậy.
Bởi thế nên Quý Huyền không có kinh nghiệm ra rạp xem phim.
Tiêu Nhược Quang không biết hoàn toàn là vì nguyên chủ không muốn mang cậu bé đến đó. Nguyên nhân là do nguyên chủ quá bận, nếu không phải đi dạy thì chính là học đàn, thời gian rảnh còn phải làm việc nhà.
Xem phim vừa mất thời gian, công sức, tiền bạc nên cô ấy không muốn đi, hơn nữa cũng do Tiêu Nhược Quang quá hiểu chuyện, nên nguyên chủ chưa bao giờ nghĩ về điều đó, đó là lý do Tiêu Nhược Quang chưa bao giờ đi xem phim chiếu rạp.
Tiêu Vũ bảo chú Lâm lái xe đến trung tâm thành phố rồi dẫn 3 người đi xuống.
Vì đông người nên Tiêu Vũ dắt tay Quý Du: ” Tuyệt đối không được bỏ tay mẹ ra nhé, không người ta bán con lên núi là mẹ không tìm được đâu.”
Quý Huyền bế Tiêu Nhược Quang đi sau hai mẹ con, một mặt là đề phòng Quý Du đi lạc, mặt khác là ngăn những người phía sau đúng trúng hai mẹ con. Ai ngờ nghe thấy Tiêu Vũ hơi quá lời: “Đừng doạ con bé, nó sẽ tưởng thật đấy.”
“Thì thật mà! Bị bán đi đáng thương lắm. Đúng rồi, Tiểu Du, con có biết chị gái hôm nay vì sao muốn xin lỗi con không?”
Quý Du trả lời: “Bởi vì chị ấy làm sai, chị ấy đụng trúng chúng ta, hại con với em trai bị thương, nên chị ấy xin lỗi ạ.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Chà, vậy cô ấy làm sai sao?”
Quý Du nói: “Dạ, chắc chắn sai ạ.”
Tiêu Vũ cười khen ngợi Quý Du: “Giỏi lắm! Con nhất định phải nhớ kĩ. Làm sai thì phải xin lỗi, đây là đạo lí cơ bản nhất trên đời. Khi đi trên đường đụng trúng người khác, con có thể nói “xin lỗi”, “thật xin lỗi”, “ngại quá” đều được, đây là phép lịch sự tối thiểu. Con không thể cậy ba mình là Quý Huyền mà kiêu ngạo hay làm tổn thương người khác được.”
“Con sẽ không như vậy đâu ạ.” Quý Du đảm bảo.
“Được thôi, vậy mẹ con mình móc nghoéo tay. Quý Du đã hứa với mẹ, phải suy nghĩ trước khi hành động nhé!”
Quý Du gật đầu, tuy rằng cô bé nghe không hiểu. Đương nhiên Tiêu Vũ biết cô bé nghe không hiểu, mỉm cười nói: “Bất kể làm việc gì, con hãy tự hỏi mình ba lần, một lần vào lúc đó, một lần trước khi đi ngủ và một lần sau khi thức dậy vào ngày hôm sau. Nếu cả ba lần con đều không thay đổi suy nghĩ thì cứ làm theo ý mình muốn.” Nếu con bé nghe không hiểu thì tạm thời giải thích theo kiểu này, dù sao hiệu quả vẫn giống nhau.
Tuy Quý Du nghe không hiểu nhưng cô bé biết làm những điều mẹ vừa nói, nên cô bé gật đầu đồng ý.
Vì Ban Trinh Diệp mua vé phim tiếng anh, Tiêu Nhược Quang không xem được nên cả nhà phải đến rạp chọn lại bộ mới. Một nhà bốn người xếp cuối hàng, điều này hết sức bình thường đối với Tiêu Vũ, Tiêu Nhược Quang cũng cảm thấy thấy bình thường.
Tiêu Vũ hỏi Quý Huyền: “Quen với việc này không?”
Quý Huyền bình tĩnh nhìn về phía trước: “Rất”
“Quen ư??” Tiêu Vũ ngạc nhiên hỏi.
Quý Huyền cười khẽ: “Cảm giác như đang xếp hàng lấy cơm trong quân ngũ.”
Nháy mắt, mọi người xung quanh, bao gồm cả Tiêu Vũ đều cạn lời nhìn Quý Huyền, Tiêu Vũ gãi đầu hỏi Quý Du: “Tiểu Du, con muốn xem phim nào?”
Quý Du nhìn lên những poster phim trước mặt: “Không có phim hoạt hình, em trai, em muốn xem phim nào?”
Tiêu Nhược Quang ôm cổ Quý Huyền, ngẩng đầu nhìn, có rất nhiều chữ cậu bé không biết, cậu bé chỉ có thể nhìn vào khung poster rồi chọn theo cảm tính. Cậu bé chỉ vào một tấm poster hình người máy hỏi: “Cái kia hay không ạ?”
Tiêu Vũ nói: “Mẹ chưa xem nên mẹ không biết, nhưng hôm nay chúng ta có thể xem nó, xem xong, con có thể biết nó hay hay không?”
Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Huyền, Quý Huyền gật đầu, vì thế cả nhà bốn người tiến lên, Quý Huyền lên tiếng: “Cho tôi bốn vé, người máy?….. Đại chiến…. với Godzilla?”
Quý Huyền ngây người, quay đầu hỏi Tiêu Vũ: “Người máy chiến đấu với Godzilla?”
Tiêu Vũ cười đáp: “Con trai anh xem chứ không phải anh xem?”
Người bán vé hỏi: “Mua 4 vé ạ? Các bạn nhỏ được miễn phí đấy ạ.”
Tiêu Vũ xua tay: “Cứ lấy 4 vé đi, cho bọn nhỏ ngồi thoải mái.”
Bốn người cầm 4 vé đi vào xem phim.
Khi ra khỏi rạp chiếu phim, Quý Huyền lên tiếng phê bình: “Bộ phim này quá phi thực tế, cả bộ phim không liên quan gì đến con người hết.”
Tiêu Vũ lườm anh: “Chúng ta không đánh nổi người máy, cũng không thắng được Godzilla, cho chúng đánh nhau chẳng tốt à?”
Quý Huyền: “…..”
Tiêu Vũ nói xong lôi di động ra nghe điện, đầu dây bên kia là giọng nói của một cô bé có vẻ hấp tấp.
“Dạ, dạ chào chị.”
Chú Lâm lái xe tới, Quý Huyền mở cửa giúp cô, Tiêu Vũ chờ hai đứa nhỏ lên xe rồi mới lên.
“Xin hỏi cô là ai vậy?”
Đầu dây bên kia giống như hít vào một hơi: “Xin chào, em tên là Phí Vũ Đồng.”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Chào cô.”
Đối phương im lặng, Tiêu Vũ cũng không lên tiếng, chỉ ra hiệu bảo Quý Du trật tự.
“Cái….cái kia…. em muốn mời chị làm…..cô giáo dương cầm của em”
Tiêu Vũ ngạc nhiên: “Tại sao lại là tôi?”
“Em nghe nói, Tạ Hải Vân từng là học sinh của chị.”
Tiêu Vũ ” Ồ” một tiếng, đầu dây bên kia nói tiếp: “Em không tin Tạ Hải Vân có năng lực đoạt giải, em nghe nói chị là giáo viên của cô ta, em tin là nhờ cách dạy của chị.”
“Ngại quá. Nếu cô tìm tôi để đoạt giải thì tôi xin lỗi tôi không thể. Bây giờ tôi vẫn phải luyện tập để tham gia cuộc thi, tôi không có cách nào giúp người khác được?” Tiêu Vũ từ chối.
Đối phương sốt sắng: “Xin lỗi chị, em không phải muốn đoạt giải, em chỉ muốn, chỉ muốn đánh bại Tạ Hải Vân.”
“Tôi có thể biết lý do không?” Tiêu Vũ hỏi.
Cô gái đầu dây bên kia im lặng khoảng chừng 1 phút đồng hồ, Tiêu Vũ cũng không thúc giục.
Cô gái kia một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Thiên phú dương cầm của em không cao, không tốt bằng Tạ Hải Vân. Em nỗ lực rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không đàn hay. Tháng trước, mẹ em bệnh nặng phải nhập viện….” Giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Từ nhỏ bà ấy đã hy vọng em có thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm giỏi, vì ba em là một nghệ sĩ dương cầm, nhưng ba em mất rồi. Em là do một mình mẹ nuôi lớn, bà ấy hy vọng em có thể đi theo con đường của ba. Nhưng kết quả, ngay cả cuộc thi trước khi bà ấy qua đời, em vẫn nằm trong top cuối.”
“Xin hãy nén bi thương.” Giọng Tiêu Vũ không đồng cảm, cô chỉ nói theo phép lịch sự.
“Cảm ơn, em vẫn ổn, em chỉ là….” nói tới đây giọng cô gái bỗng trở nên tức giận: “em chỉ không thể tha thứ cho Tạ Hải Vân, trước khi mẹ em mất, cô ta nỡ nhẫn tâm bảo với mẹ em rằng con gái bà là một kẻ thua cuộc, là một kẻ không có tài năng. Em,…..em không cam lòng, mẹ em vì uất ức nên mới qua đời.”
Tiêu Vũ cầm di động, nghe đối phương khóc, im lặng lắng nghe, cô nhìn về phía xa xăm. Rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Được, tôi sẽ lên lớp cho em một tuần một lần. Một giờ 180 tệ, được chứ?”
Đối phương vô cùng kinh ngạc, gật đầu ngay tắp lự: “Dạ được, được ạ.”
Tiêu Vũ bảo đối phương gửi địa chỉ cho mình rồi nói: “Ngay mai tôi đến dạy thử một buổi, cả hai cùng xem xét, nếu em cảm thấy tôi thích hợp, tôi cũng cảm thấy em thích hợp thì chúng ta tiếp tục. Học phí ngày mai tạm thời chưa tính, nếu em cảm thấy tôi không thích hợp thì buổi ngày mai coi như miễn phí. Nếu em cảm thấy tôi dạy được thì cuối tuần đi học mang tiền đi đóng. Có vấn đề gì nữa không?”
“Không có, như thế rất tốt ạ.” Người nọ nói.
Tiêu Vũ ngắt máy, Quý Huyền quay đầu hỏi cô: “Nhận học sinh hả?”
Tiêu Vũ cười, vuốt vỏ di động: “Còn không biết có phải hay không?”
“Ngày mai có cần tôi kêu tài xế chở em đi không?” Quý Huyền hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu: “Cảm ơn.”
Ngày hôm sau, Tiêu Vũ gặp mặt Phí Vũ Đồng.
Từ Hạo Thiên thả Tiêu Vũ xuống trước cửa tiểu khu, cậu ta dặn thêm: “Phu nhân, bao giờ cô về thì gọi điện cho tôi, hôm nay tôi không có tiết học, tôi ngồi ở quán cà phê đợi cô.”
Tiêu Vũ cười liếc anh ta: “Được.”
“Chị là…. cô giáo Tiêu ạ?” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn, cô bé đứng trước cửa tiểu khu, Tiêu Vũ đã phát hiện ra cô bé trước khi bước xuống xe. Trên người mặc chiếc áo len dài tay sọc kẻ nâu rộng thùng thình, kết hợp với quần đen rộng, mang đến cho người khác cảm giác rất giản dị.
Tiêu Vũ gật đầu, cô gái có mái tóc ngắn, cằm nhọn và đôi mắt to, thuộc loại hình cô bé nhà bên, ngọt ngào dễ bảo.
“Phu nhân, tôi đi đỗ xe rồi quay lại.”
“Quay, quay lại??” Tiêu Vũ sửng sốt, không phản ứng kịp cậu ta có ý gì.
“Người lúc nãy là?” Phí Vũ Đồng hỏi.
“Tài xế nhà tôi.” Tiêu Vũ cau mày, tự hỏi Từ Hạo Thiên định làm gì?
Nhưng Từ Hạo Thiên đã nói vậy nên Tiêu Vũ và Phí Vũ Đồng đứng ở ven đường chờ cậu ta. Trong lúc chờ hai người tranh thủ nói chuyện phiếm, Tiêu Vũ còn nói trong tên hai người đều có chữ” Vũ”.
Đang nói chuyện thì thấy Từ Hạo Thiên xách một đống đồ ăn theo: “Phu nhân, đây là đồ ăn tôi mua, để tôi xách lên cho hai người.”
“Cậu cũng đi lên?” Tiêu Vũ hỏi.
Từ Hạo Thiên tỏ vẻ hết sức chính trực nói: “Phu nhân nói gì vậy? Tôi đương nhiên phải đi lên rồi! Tôi ở bên cạnh chờ hai người, tuyệt đối không quấy rầy đâu.”
Tiêu Vũ ngớ người, nhìn Từ Hạo Thiên, rồi quay sang nhìn Phí Vũ Đồng, sau đó sực tỉnh: “Ồ ồ, được được, vậy cậu đi lên chờ tôi. Cái đó, Vũ Đồng, có thể chứ?”
Phí Vũ Đồng đương nhiên không có ý kiến, gật đầu nói: “Vâng, để em đưa mọi người lên, bên này ạ.”
Tiêu Vũ cùng Từ Hạo Thiên theo sau, Tiêu Vũ vừa đi vừa hỏi Từ Hạo Thiên: “Nhóc con, nhìn trúng con nhà người ta hả?”
“Phu nhân, tôi là người đàng hoàng, tôi đây là coi trọng.”
“Mẹ người ta mới qua đời, cậu đừng có xằng bậy.” Tiêu Vũ nhắc nhở, quần áo của Phí Vũ Đồng đều là quần áo tối màu, chắc vẫn giữ đạo hiếu.
Từ Hạo Thiên đau lòng nói: “Cô ấy nhu nhược, đáng thương, bất lực, giống như một bông sen trắng (bạch liên hoa) đang nở chậm…..”
Tiêu Vũ: “Rốt cuộc cậu đang khen người hay mắng người vậy?”
Từ Hạo Thiên kì quái nhìn Tiêu Vũ: “Không phải quá rõ ràng sao? Tôi đương nhiên đang khen cô ấy rồi!”
Tiêu Vũ gật đầu: “Tuỳ cậu, miễn sao cậu đừng xằng bậy, cô bé đang buồn đó.”
“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy trước”. Từ Hạo Thiên kiên định nhìn về phía trước thề thốt.
“Ôi! Cậu bé yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Tiêu Vũ cảm thán.
Nhìn Từ Hạo Thiên cười như một thằng ngốc, Tiêu Vũ cười bất đắc dĩ: “Ít nhất đời này như vậy cũng tốt.” Không cần giống kiếp trước, sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.
2020/07/19