Sau hai ngày làm giấy kết hôn, Thạch Khải theo Hứa Ninh về nhà cậu ra mắt.
Mẹ Hứa tức giận đến mức trừng mắt nhìn Hứa Ninh nói: “Con đã làm giấy kết hôn rồi, còn dẫn người về đây làm gì? Chúng ta có thích cô ấy hay không, con cũng quan tâm à?”
Hứa Ninh lộ ra nụ cười thuần khiết nói: “Lỡ như người bị cả nhà làm cho sợ hãi bỏ chạy, không phải uổng công vui vẻ sao? Đương nhiên phải chắc chắn được người rồi mới dẫn về nhà chứ.”
“Nếu như mẹ không đồng ý, con định làm gì?” Mẹ Hứa cảm thấy tức ngực.
“Vậy thì chỉ có thể bỏ trốn thôi, ngày lễ tết con sẽ trở về thăm mẹ.” Vẻ mặt của Hứa Ninh rất bi thương, trả lời vô cùng dứt khoát.
Anh trai Hứa Xương cũng lười nhìn hai người cãi nhau, ánh mắt đảo quanh Thạch Khải tràn đầy thăm dò: “Nó quyết định làm giấy kết hôn trước, sau đó mới gặp gia đình.
Cô cũng đồng ý à?”
Thạch Khải cưng chiều nhìn về phía Hứa Ninh: “Dù sao đó không phải chuyện quan trọng, anh ấy vui vẻ là được.”
Giết chết trong một câu.
Hứa Xương phát hiện mình càng không có gì để nói, cũng mơ hồ có ảo giác, như thể em gái của mình lấy chồng, em rể tương lai chọn cách chiều chuộng em gái mình một cách không nguyên tắc.
“Hai đứa quen nhau như thế nào?” Hứa Xương cảm thấy mình không thể thỏa hiệp, nhất định phải kiểm soát chặt chẽ tình hình để tránh cho em trai bị lừa gạt.
Cuối cùng rơi vào kết quả bi thảm mất cả người lẫn tiền.
“…” Hứa Xương nghĩ thầm: sự giáo dục tẩy não của ba mẹ thực sự rất thành công, y đều không tự chủ cho rằng là em gái lấy chồng.
“Anh ấy đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.” Thạch Khải cười đắc ý: “Em nhìn thấy anh ấy vô cùng thành ý và rất săn sóc với em nên đã đồng ý.
Hy vọng trong cuộc sống tương lai, bọn em có thể chăm sóc và giúp đỡ lẫn nhau.”
Nghe vậy, Hứa Xương quay đầu trừng mắt nhìn Hứa Ninh, em biết cái gì là rụt rè không? Nghe có vẻ em trai hoàn toàn là si tình theo đuổi người ta.
Hứa Ninh bĩu môi, không phản đối.
Rụt rè là cái gì? Có thể ăn được không? Rụt rè giống anh trai cậu nên đến bây giờ vẫn còn độc thân, chưa tìm được bạn gái.
Hứa Xương hít vào thở ra đến N lần, sau đó tiếp tục hỏi: “Trong gia đình em còn có ai nữa?”
“Em có người chị gái, một năm đến tết mới gặp một lần, bình thường hiếm khi liên lạc.” Thạch Khải cười trả lời: “Vừa rồi ăn tết, A Ninh đi theo em trở về quê nhà một chuyến và gặp chị của em.”
Hứa Ninh và mẹ Hứa nói chuyện với nhau, thực ra lén lút chú ý đến cuộc trò chuyện giữa anh trai và Thạch Khải.
Nghe vậy, cậu nhanh chóng tiếp lời: “Đúng vậy, chị gái là người rất tốt!” Hai người còn lại không xem như người thân.
Hứa Xương quay đầu lại trừng mắt nhìn em trai: câm miệng, đừng lộn xộn nữa! Ngồi đây nhìn có ích lợi gì? Biết đâu Thạch Khải hơi mỉm cười thì em trai đã hơi mơ màng, cái gì cũng không biết.
Hứa Ninh bĩu môi: anh hung dữ như vậy sẽ làm cho vợ em sợ hãi bỏ chạy thì sao?
Thạch Khải lạnh nhạt dựa lưng vào ghế, nhìn hai anh em trừng mắt phồng mũi lẫn nhau.
Hứa Xương hít sâu một hơi: “Cô hẳn biết rằng sau khi em trai tôi tốt nghiệp vẫn chưa đi làm chứ?”
“Vâng, em có nghe anh ấy nhắc đến.” Thạch Khải gật đầu.
“Sau khi kết hôn, hai đứa định làm gì?”
Thạch Khải không chút do dự: “Một mình anh ấy sẽ rất cô đơn, nên em quyết định sống phóng túng với anh ấy.”
Hứa Xương nhíu mày, vừa muốn nói gì thì Hứa Ninh đã chạy đến vỗ ngực nói: “Không sao, dù sao anh…”
Vừa nói nói được mấy chữ, Hứa Xương đã mặt lạnh đè em trai lại, vươn tay phải bịt miệng em trai và lạnh lùng nói: “Anh không hỏi em, em yên lặng cho anh.”
Trong mắt Hứa Ninh tràn ngập oán hận.
Người nhà mà người này còn đáng sợ hơn người kia.
Đặc biệt là anh trai, hỏi bạn gái cậu như tra hỏi phạm nhân.
Không có làm giấy kết hôn trước, cậu dám dẫn người về nhà sao?
Hứa Xương quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Hai đứa đều không đi làm thì làm sao sống được? Trong cuộc sống sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như bị bệnh, giao lưu cá nhân và xã hội.”
Hứa Ninh nghĩ thầm: anh trai thực sự là biết rõ còn hỏi.
Rõ ràng cho dù cậu không muốn đòi tiền thì ba mẹ cũng sẽ cố gắng nhét tiền tiêu vặt cho cậu.
Cậu vừa nghĩ lại, không đúng rồi! Làm gì có gia đình nhà trai hỏi những câu như vậy? Đây rõ ràng là những câu ba mẹ vợ hỏi con rể mà.
“Ô ô ô.” Hứa Ninh rất muốn mở miệng nhắc nhở anh trai hỏi những câu không đúng.
Nhưng đáng tiếc miệng bị bịt chặt không thể nói được.
Sắc mặt Thạch Khải hơi kỳ lạ.
Cô hiểu rằng những câu hỏi này rất kỳ lạ.
Nhưng cô cũng biết đối phương hỏi rất nghiêm túc.
Vì thế cô cũng nghiêm túc trả lời: “Em có một căn nhà, không mắc nợ.
Ngoài ra tài sản khoảng 1 triệu tiền mặt.
Em biết những thứ này đối với A Ninh không tính là gì.
.