Editor: demcodon
Sáng sớm mùng 7, Thạch Khải cố ý mặc bộ quần áo mới đã chuẩn bị từ trước, ăn mặc thật đẹp rồi chạy đến cửa Cục Dân chính.
Lúc sắp đến nơi, cô liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn 7 giờ, nhất thời bật cười.
Mặc dù biết đi sớm người ta cũng không mở cửa, nhưng thật sự cô không thể đợi thêm được nữa.
Kết quả là khi đến cửa thì nhìn thấy một chiếc xe hơi rất quen thuộc đã đợi sẵn trong bãi đậu xe.
Thạch Khải chạy tới gõ cửa kính xe: “Sao anh đến sớm vậy?”
Trên mặt Hứa Ninh tràn đầy vui mừng không thể che lấp được, miễn cưỡng kiềm chế lại, giả vờ hờ hững hỏi ngược lại: “Không phải em cũng đến rất sớm sao?”
Thạch Khải mở cửa ghế lái phụ ra ngồi vào, cười toe toét nói: “Vừa nghĩ đến việc đi đăng ký giấy kết hôn thì em phấn khích đến mức không ngủ được.”
Hứa Ninh nhếch khóe miệng lên, rụt rè tỏ vẻ: “Ừh, anh cũng vậy.”
Ngồi im trong xe một hồi, Hứa Ninh cũng buồn chán.
Nhưng có A Khải bên người, một phút sau cậu lại xấu hổ liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, qua một phút lại liếc mắt nhìn một lần.
Vì thế bắt đầu tìm chuyện gì để nói: “Chúng ta đến quá sớm thật nhàm chán, hay là chúng ra chơi xem bói nha?”
Thạch Khải cảm thấy còn lâu mới đến giờ, nên lập tức gật đầu: “Được thôi, chơi thế nào?”
Sau khi suy nghĩ, Hứa Ninh nói: “Không phải hôm nay chúng ta đi đăng ký giấy kết hôn sao? Anh sẽ chọn ra một số cặp tình nhân và vợ chồng qua đường để em xem một quẻ.
Nếu như kết quả xem bói biểu hiện đối phương yêu nhau, ít nhất là một dấu hiệu tốt.
Đúng rồi, loại tình huống này có thể xem ra không?”
“Không sao, có thể xem được.” Thạch Khải trở nên phấn khích: “Nghe có vẻ rất vui, anh chọn người đi.”
Hứa Ninh bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm ứng cử viên phù hợp.
Những người có vẻ mặt đau khổ và có vẻ không vừa ý đều bị cậu trực tiếp bỏ qua, đặc biệt tìm kiếm những người có nụ cười chân thành và bầu không khí hòa thuận.
Tốt nhất là cặp tình nhân một lời không hợp đã mạnh mẽ nhét người xung quanh ăn cơm chó*.
(*Cẩu lương hay cơm chó: từ này có nghĩa là hành động tình tứ thân mật, ân ái, tình cảm lãng mạn của một cặp đôi yêu nhau vô tình hoặc cố tình thể hiện ra trước mặt một hay nhiều người độc thân và khiến họ phải cảm thấy ghen tị với cặp đôi đó.)
Chẳng bao lâu, cậu đã tìm thấy mục tiêu.
Hứa Ninh chỉ tay: “A Khải, xem thử cặp vợ chồng đó thế nào.” Hai người khoảng 30 tuổi, quần áo đều là hàng hiệu.
Nếu như điều kiện kinh tế gia đình không tệ có lẽ trải qua cuộc sống tốt.
Thạch Khải thuận lợi nhận được video.
Sau khi xem xong video, vẻ mặt của cô hơi nhíu mày: “Hai người này đều là nhân viên bình thường, thu nhập trên mức trung bình.
Khi kết hôn phải trả tiền đặt cọc mua nhà.
Sau khi kết hôn cả hai dùng quỹ dự phòng để trả khoản vay, toàn bộ tiền lương bọn họ nhận được dùng để sống phóng túng.
Mỗi tháng đều không tiết kiệm được tiền, thuộc về tộc ánh trăng.
Nhưng chất lượng cuộc sống hơi cao.”
“Ánh trăng là thái độ của người ta với cuộc sống, người khác không khống chế được, chỉ cần bọn họ sống vui vẻ là được.” Hứa Ninh phát hiện mắt mình sáng như đuốc, lập tức tìm được một cặp vợ chồng hạnh phúc, không khỏi tự hào trong lòng.
Nhưng mà, Thạch Khải vô tình đánh vỡ ảo tưởng của cậu: “Đáng tiếc, mẹ chồng thì hơi…!à, khó có thể miêu tả.
Những ngày đầu mới cưới, tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, mẹ chồng thì rất không vui.
Khi con trai ở nhà thì bà hỏi han ân cần, vẻ mặt ôn hòa với con dâu.
Khi con trai không ở nhà thì bà sai con dâu làm cái này đến cái kia, vô cùng bận rộn.
Sau khi làm xong, bà còn ghét bỏ con dâu làm không tốt bằng bà, không biết làm cái gì.”
“Mấy lần cô vợ nhịn xuống.
Sau đó không muốn chịu đựng nữa, lén lút kể lể với chồng.
Nhưng bởi vì mẹ chồng làm tốt công trình thể diện, nên anh chồng vẫn luôn không nhận thấy được chỗ không ổn.
Ngược lại cho rằng vợ có ý kiến với mẹ, sắp đặt ác ý với mẹ già.
Vì vậy, anh chồng nhiều lần tha thiết trao đổi với vợ, ý của anh ta là chỉ muốn duy trì bầu không khí gia đình hòa thuận, hy vọng vợ đừng không có chuyện gì mà gây chuyện, phá hoại mối quan hệ giữa hai mẹ con, trực tiếp làm cho cô vợ vô cùng tức giận.”
“Sau khi sinh con ra, mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu càng lớn.
Cô vợ kiên trì nuôi dạy con theo khoa học, nhưng mẹ chồng cho rằng cách truyền lại từ đời xưa càng hợp lý hơn.
Bởi vì chính bà đã nuôi dạy con trai theo cách này.
Hai người thường xuyên nổi tranh chấp, nhưng ở trước mặt người con trai thì mẹ chồng lại nguỵ trang đến mức rất tủi thân và yếu thế.
Vì thế anh chồng ngày càng bất mãn với vợ.”
“Vợ giận mẹ chồng, chồng mình lại không giúp mình nên trực tiếp ôm con cuốn gói về nhà mẹ.
Hai người đã có con, anh chồng không muốn ly hôn nên đến nhà ba mẹ vợ thuyết phục vợ về nhà.
Cô vợ một mực chắc chắn mẹ chồng là người hai mặt.
Trước mặt chồng là một mặt, sau mặt chồng là một mặt khác.
Anh chồng không tin.
Vì vậy cả hai thống nhất với nhau là cô vợ sẽ về nhà một mình, còn anh chồng thì lén lút đi theo sau quan sát, nhìn xem gương mặt thật của mẹ.”
“…” Hứa Ninh há to miệng.
Thật lâu sau, cậu khó khăn nuốt nước bọt: “Cho nên, bọn họ đang trên đường về nhà?”
“Đúng vậy.” Thạch Khải gật đầu.
Đoạn video tiếp theo cho thấy, mẹ chồng không biết con trai đang nhìn bà nên khôi phục bản tính, kêu căng ngạo mạn trước mặt con dâu bị con trai nhìn thấy hết.
Sau đó anh chồng mới biết được vợ thực sự bị tủi thân, hơn nữa như người câm ăn hoàng liên, có đắng cũng nói không nên lời.
“Nhưng tại sao lại làm vậy chứ?” Hứa Ninh không hiểu: “Tại sao mẹ chồng lại dằn vặt con dâu chứ? Nhìn thấy con trai ly hôn, gia đình tan nát, trong nhà suốt ngày cãi nhau thì bà mới hài lòng à?”
Thạch Khải nói sâu xa: “Trên đời này có đủ loại người.
Mẹ chồng có lẽ là không thích vợ chồng ân ái, cảm thấy con trai bị cướp đi, nên cố ý dằn vặt.
Cho dù anh chồng biết sự thật thì sao? Đó là mẹ ruột của anh ta, bị kẹp giữa ở mẹ ruột và vợ, anh ta rất khó làm người.
Cho dù sau này anh chồng nghiêng về bên vợ mình, thì việc anh ta không tin tưởng cô vợ trước đây sẽ luôn là một cái gai trong lòng cô vợ.”
— —
Tùy tiện chỉ tay đã chọn ra một cặp vợ chồng có vấn đề nghiêm trọng với mẹ chồng và con dâu.
Hứa Ninh luôn cảm thấy mình xui xẻo.
Cậu nhanh chóng xua tay, nghiêm túc nói: “Vừa rồi anh không có chọn nghiêm túc.
Vì vậy không tính cặp đó!”
Thạch Khải bật cười: “Vậy thì anh chọn lại đi.”
“Ừh!” Hứa Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận xem xét người đi qua lại.
Cậu cảm thấy vừa rồi có lẽ mình đã chọn sai hướng, hạnh phúc có lẽ không liên quan nhiều đến việc có tiền.
Vợ chồng nghèo yêu nhau cùng nắm tay gây dựng sự nghiệp gì đó nghe qua có vẻ rất truyền cảm hứng!
Một hồi lâu, cậu rốt cuộc chọn được mục tiêu thứ hai: “Quán trà sữa bên kia là hai vợ chồng mở, xem hai bọn họ
.