Editor: demcodon
Thạch Khải vốn tưởng rằng những người khác chỉ đa nghi. Chỉ cần Đinh Xảo Liên có chút lý trí đều không nên dưới tình huống không chiếm lý tiếp tục hoành hành bá đạo.
Nhưng sau đó phát hiện cô quá ngây thơ. Khi cô đi làm bình thường, Đinh Xảo Liên lén lút mang theo hợp đồng đi tìm khách hàng mà cô sắp bàn bạc, dùng ưu đãi giảm giá 20% quyến rũ khách hàng đi.
Thạch Khải không nói lời nào vọt vào văn phòng quản lý nói rõ ràng mọi chuyện. Cuối cùng nói: “Quản lý xử lý đi.”
Quản lý lộ ra vẻ khó khăn: “Tiểu Thạch à, quy định của công ty chính là như vậy. Ai ký hợp đồng với khách hàng thì sẽ được tính thành tích cho người đó. Tôi cũng không có cách nào khác.”
Thái độ rõ ràng là đang qua loa. Thạch Khải biết rõ trong lòng, nghiêm túc hỏi: “Vậy nếu như tôi không cẩn thận ký hợp đồng với khách hàng của cô ấy thì sao?”
Quản lý buông tay, một mực chắc chắn: “Ai ký hợp đồng với khách hàng chính là thành tích của người đó.”
“Vậy được.” Thạch Khải gật đầu không nói nhiều nữa, trực tiếp ra khỏi văn phòng quản lý.
* * *
Năm ngày sau, Đinh Xảo Liên sắc mặt tái nhợt vọt tới trước mặt Thạch Khải: “Thạch Khải, cô có ý gì? Tại sao lại cướp khách hàng của tôi?”
Thạch Khải cũng không nâng đôi mắt lên, nhìn chằm chằm vào máy tính: “Tôi đã hỏi qua quản lý, ai ký hợp đồng với khách hàng chính là thành tích của người đó. Khách hàng bị cướp đi nói rõ cô rất thiếu quan tâm nha. Sau này phải càng thêm cố gắng mới được.”
Bởi vì có dị năng nên cô dễ dàng biết được Đinh Xảo Liên đang xuống tay với người nào. Vì thế cô cướp trước khi Đinh Xảo Liên ký xong hợp đồng với khách hàng.
Hơn nữa, cô đã chào hỏi qua nhân viên tiêu thụ khác. Những người khác bị cướp khách hàng nếu như do cô tiếp nhận, đến lúc đó chia hoa hồng sẽ bằng một nửa so với chủ sở hữu ban đầu.
“Cô là cố ý chứ gì?” Đinh Xảo Liên hầm hừ.
Thạch Khải cười: “Xem cô nói kìa, mọi người đều đang cố gắng để nâng thành tích của công ty lên một mức cao hơn.”
Giống như không ai biết nói những câu khách sáo hoa mỹ vậy.
Đinh Xảo Liên vừa tức vừa lo. Trong năm ngày qua, không có khách hàng quen nào đánh dấu của ả. Từ khi tiến vào bộ phận tiêu thụ, biểu hiện của ả chưa từng tệ như này. Ả nổi giận đùng đùng đi, một lát sau dẫn theo quản lý đến.
Vẻ mặt của quản lý khó coi, trầm giọng nói: “Tiểu Thạch, cô làm sao vậy? Tại sao bắt nạt người mới? Làm như vậy sẽ đả kích tính tích cực của người mới.”
Thạch Khải cố ý giả vờ bối rối: “Không có, tôi hoàn toàn làm việc dựa theo ý của quản lý. Ai ký hợp đồng với khách hàng chính là thành tích của người đó, rất phù hợp vơi quy định của công ty.”
Nếu lúc trước tìm hắn, quản lý không chịu ra mặt. Như vậy bây giờ có thể nói cái gì.
Mặt quản lý trầm xuống: “Thạch Khải, thái độ làm việc của cô rất có vấn đề. Trước tiên cố gắng tỉnh lại. Chờ lát nữa viết bản báo cáo ba ngàn chữ cho tôi.”
“Được thôi.” Thạch Khải nghĩ thầm: lên mạng tìm mấy bài copy vào trong word rồi gửi cho hắn, quỷ mới có thời gian rảnh để viết.
“Khách hàng đang bận trên tay trước tiên giao cho Đinh Xảo Liên. Cô tập trung viết báo cáo đi, suy nghĩ lại rốt cuộc sai ở chỗ nào.” Quản lý lộ ra ý đồ thật sự.
Thạch Khải mỉm cười nhả ra mấy chữ: “Tôi từ chối.”
“Cô nói cái gì?” Quản lý không dám tin tưởng.
Những đồng nghiệp ngồi chung văn phòng nghe thế hít vào một hơi. Tất cả đều giả vờ như đang bận việc, nhưng thực chất dựng lỗ tai lên tập trung lắng nghe.
Thạch Khải nghiêm túc nói: “Trước đó tôi đã hỏi qua ngài xử lý như thế nào, nên hoàn toàn là dựa theo ý của ngài làm việc. Tôi nghĩ không ra mình sai ở chỗ nào. Ngoài ra, dựa theo quy định của công ty, nhân viên tiêu thụ không có nghĩa vụ giao khách hàng tiếp xúc với mình cho những người khác. Yêu cầu của ngài không hợp lý, tôi có quyền từ chối.”
Quản lý giận dữ cười: “Tôi thấy cô là không muốn làm nữa chứ gì?”
Quản lý biết rất rõ hầu hết mọi người không thích di chuyển và sẵn sàng ở lại chỗ làm cũ lâu hơn. Kỳ thật hắn chỉ là uy hiếp một chút để cho Thạch Khải biết rõ chỗ này ai có quyền quyết định.
Thạch Khải kiên trì: “Tôi muốn làm. Nhưng làm việc và từ chối yêu cầu không hợp lý cũng không xung đột. Tôi vẫn là từ chối.”
Quản lý thật hối hận! Trăm triệu không nghĩ tới Thạch Khải bướng bỉnh đến nước này. Sớm biết như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nghe Đinh Xảo Liên chạy tới dạy dỗ.
Nhưng trước sự chứng kiến của mọi người trong phòng, hắn đã không thể bước xuống được nên tàn nhẫn tuyên bố: “Hành vi của Thạch Khải không phù hợp với nội quy và chế độ của công ty. Tôi tuyên bố, bắt đầu từ ngày mai Thạch Khải không cần tới nữa! Cô thu dọn đồ đạc một chút, nhanh chóng đi khỏi đây.”
Thạch Khải nhanh nhẹn bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô vừa sắp xếp vừa nhắc nhở: “Công ty sa thải nhân viên, thâm niên một năm cần phải trả hai tháng lương. Nếu nói ngày mai trực tiếp không cần đến, công ty còn phải trả thêm cho tôi một tháng tiền lương. Nhớ đến lúc đó chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi. Tôi không muốn mời người của Cục An toàn lao động đi với tôi một chuyến.”
Quản lý tức giận và đau lòng vì cấp dưới đắc lực sắp rời khỏi, trừng mắt nhìn Đinh Xảo Liên một cách dữ dội.
Đinh Xảo Liên làm bộ dịu ngoan mà