Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 9: Kết thúc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: demcodon

Ông chủ không biết nội tình nên đứng bên cạnh đặc biệt nhiệt tình nói: “Như vậy đi, bà Diệp, tôi sẽ tìm một nhân viên tiêu thụ khác để tiếp bà, nhất định sẽ giới thiệu rõ ràng cho bà.”

Diệp Văn nghĩ thầm: ai rảnh rỗi nghe giới thiệu rách nát đó. Bà đang bận cầu xin thầy cứu mạng đây.

Thạch Khải khẽ mỉm cười: “Hai người đang bận, tôi đi trước đây.” Cô nói xong thì muốn rời đi.

Diệp Văn vội vàng ngăn cả người, nhắm mắt thương lượng: “Dù sao hôm nay cô từ chức, không bằng làm xong đơn đặt hàng của tôi rồi hãy đi?”


Thạch Khải sửng sốt. Trông không giống như bà đang cầu xin người ta làm ăn, mà giống như người kia đang cầu xin cô nhận lấy phần thành tích này. Làm gì có khách hàng đuổi tới năn nỉ người ký hợp đồng chứ?

Thạch Khải không thể không nói rõ lần thứ hai: “Ngại quá, tôi đã làm xong thủ tục từ chức, không còn là người của công ty, không có cách nào ký hợp đồng với bà. Bà tìm người khác đi.”

Diệp Văn lo lắng, rất lo lắng. Bỗng nhiên đôi mắt bà sáng lên, nghĩ đến một chủ ý nói thật nhanh: “Nếu cô Thạch đã từ chức, không bằng để tôi làm chủ, cùng ăn chung bữa cơm rau dưa. Coi như là chúc mừng… ưm, hy vọng cô Thạch có thể cho chút thể diện.”

Nói quá nhanh, Diệp Văn thiếu chút nữa buột miệng thốt lên: coi như là chúc mừng cô rời khỏi công ty.

Vừa mới nói đoạn đầu bà đã nhận ra có gì đó không ổn. Ông chủ còn đứng bên cạnh mình nên đột ngột sửa miệng.

Ông chủ càng nghe càng không đúng, sắc mặt hơi căng thẳng, vội vàng chen lời miệng: “Bà Diệp, bà không lên lầu xem sản phẩm sao?”

Thạch Khải cũng cảm thấy kỳ lạ, thái độ của đối phương rõ ràng không bình thường, thật cẩn thận dò hỏi: “Xin hỏi, bà tìm tôi có chuyện gì không?”

Diệp Văn do dự, suy nghĩ lời nói mới nói thật: “Thật ra là thế này. Mấy ngày trước tôi đang đi trên đường không cẩn thận đụng phải cô Thạch, nhờ có cô nhắc nhở tôi mới không bị xe đụng.”

Trong mắt Thạch Khải loé ra một tia ngạc nhiên. Cô nhớ chuyện này, nhưng đã quên gương mặt người kia từ lâu. Nghe đối phương nói như vậy, cô vội vàng lật lại đoạn video cũ ra. Thoạt nhìn thật sự là cùng một người.

Diệp Văn nói tiếp: “Tôi là người phàm tục, cũng không biết nên làm gì bày tỏ lòng biết ơn của mình. Trùng hợp nghe nói cô Thạch làm việc trong công ty này. Vốn định để cho cô ký một hợp đồng lớn, nhưng không nghĩ rằng cô từ chức…”

Thạch Khải chợt nhận ra, mỉm cười xua tay: “Không phải chuyện gì to tát, thuận miệng nói một câu mà thôi.”


Diệp Văn nóng nảy nói: “Mặc dù chỉ là một câu nói, nhưng đối với tôi cô đã giúp ân lớn. Cô Thạch nể mặt để tôi mời cô ăn bữa cơm được chứ?”

Thạch Khải vốn dĩ muốn từ chối, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề. Nếu như khách hàng lớn không còn ý đồ mua hàng, món nợ này sẽ tính lên ai đây?

Nếu như cô hiện tại vẫn còn ở công ty thì giao dịch này nhất định có thể thành công. Nhưng mà cô nghỉ việc. Tại sao lại nghỉ việc? Quản lý ra lệnh. Nghĩ tới đây, Thạch Khải nhếch miệng cười, sảng khoái đồng ý: “Nếu bà đã nhiệt tình mời, tôi cũng cung kính không bằng tuân mệnh.”

Diệp Văn vui mừng khôn xiết: “Ừh ừh, đừng khách khí. Tôi biết có một nhà hàng tư nhân có nhiều món ngon, bình thường phải đặt trước mới có chỗ ngồi. Nhưng tôi là thành viên VIP của nhà hàng đó, có thể đến bất cứ lúc nào. Cô Thạch đi theo tôi ăn thử chứ.”

“Được, tôi sao cũng được.” Thạch Khải trả lời.

Ông chủ thấy hai người càng đi càng xa, cố gắng một lần cuối cùng nói: “Bà Diệp, vậy sau đó bà còn muốn lên lầu xem sản phẩm không?”

Diệp Văn không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “Nói sau đi.”

Ông chủ cứng họng không trả lời được, mặt lộ vẻ áo não. Lời này nghe vào lỗ tai ông nó có nghĩa là chuyện làm ăn này đã mất.

* * *

Một tuần sau, Thạch Khải nhận được điện thoại của đồng nghiệp. Mới vừa bắt điện thoại, giọng nói kích động truyền đến từ đầu dây bên kia: “Thạch Khải, cô đi thật không phải lúc. Cô không biết, công ty gần đây náo nhiệt như thế nào đâu!”

“Làm sao vậy?” Thạch Khải thuận miệng hỏi, thật ra trong lòng có chút linh cảm. Hợp đồng lớn thất bại. Trước khi đi, cô đã len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của ông chủ, thật sự không tốt.


“Ngày đó cô đi, không phải ông chủ không có ở công ty sao. Sau đó ông ta trở về xanh mặt, chuyện đầu tiên chính là tìm quản lý nói chuyện.”

“Theo chúng tôi đoán, hẳn là mắng quản lý một trận, trách quản lý tự chủ trương đuổi cô đi, cũng không thương lượng với ông chủ trước.”

“Cẩu huyết chính là, không bao lâu Hoa hồ ly bị quản lý gọi vào văn phòng. Lúc đi ra ông chủ tuyên bố Hoa hồ ly bị sa thải.”

Thạch Khải không còn gì để nói: “Bỏ xe giữ tướng, quản lý đủ tàn nhẫn.”

Điều này hiển nhiên là quản lý vì dời lửa giận của ông chủ đi không chút do dự bán đứng Đinh Xảo Liên.

“Đúng đó, những người khác đều nghĩ thầm như vậy. Hoa hồ ly cho rằng mình tìm được chỗ dựa tài giỏi, vẫn không để những người khác ở trong mắt, vô cùng kiêu ngạo. Tôi còn tưởng rằng cô ta có thể lăn lộn thành nhân vật lớn gì chứ. Kết quả trực tiếp bị sa thải, còn là quản lý tự mình đâm một dao.”

“Nhưng cô ta thảm hơn nhiều, cô ta trước mắt còn trong thời gian thử việc. Ông chủ sa thải cô



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận