Lọ Kẹo - Tổng Tài Nhị Tám Không Có Mao

Chương 43: PN14:Kẹo chocolate (Kiều Tước x Sở Ninh)


Từ trước đến nay, Sở Ninh là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, hơn nữa dưới sự chỉ dạy của thầy giáo, hơn một năm cực cực khổ khổ này đã có được không ít thành quả, tác phẩm cũng hoàn thành xuất sắc, tích góp được một chút nhân khí trong ngành.
Tính chất công việc của Kiều tước làm hắn không có khả năng dọn đến đây ở, chỉ có thể cố ý khai thác thị trường bên này tăng thêm cơ hội ở cùng Sở Ninh.
Sắp tới tốt nghiệp, phải vội vàng chuẩn bị tác phẩm, hơn nữa bởi vì danh tiếng của cậu ở trong trường rất cao nên Sở Ninh mặc dù cố ý điệu thấp cũng bị không ít người theo dõi, cho dù là ở cửa kí túc xá hay phòng thí nghiệm đều sẽ gặp được một đống người theo đuổi, rơi vào đường cùng Sở Ninh chỉ có thể nhốt mình trong phòng nghiên cứu, chuyên tâm làm bài.
Thuốc của bác sĩ Ngô làm cho thân thể cậu tốt lên không ít, đúng giờ là đói bụng, khiến cậu cho dù muốn tùy tiện ăn một ít quà vặt qua loa lấy lệ cũng không được, tới giữa trưa cái bụng đã bắt đầu kêu réo, Sở Ninh dứt khoát tắt máy ra cửa kiếm ăn.
Thư viện trước giờ luôn an tĩnh, hôm nay hiếm thấy lại có tiếng nhỏ giọng thảo luận, Sở Ninh tò mò nghe lén xem các bạn học nữ đang nói chuyện gì, mới nghe được là bọn họ đang đoán xem anh đẹp trai người châu Á ngoài cửa kia đến từ nước nào.
Sở Ninh nhướng mày, không để trong lòng – – cậu đã gặp qua không ít người châu Á trong trường bọn họ, nhưng so ra đều kém xa Kiều Tước.
Trong lòng Sở Ninh nhớ tới Kiều Tước, vẻ mặt cũng thả lỏng không ít, đi tới cửa theo bản năng ngẩng đầu, muốn nhìn xem người mà các bạn nữ đang nói, sau khi ánh mắt giao nhau với người nọ, cậu hơi ngây người, sau đó nhịn không được bật cười, má lúm đồng tiền trên mặt lõm sâu – –
Thì ra là Kiều Tước.
Kiều Tước mặc một bộ độ thường ngày thoải mái, vốn dĩ tuổi của hắn cũng không hơn bọn họ bao nhiêu cũng khó trách các bạn học sẽ nhận sai hắn là sinh viên trong trường.
Chỉ thấy ánh mắt hắn mang theo kinh diễm mà nhìn Sở Ninh, hơi hơi cong môi cười đi tới, giống như là không quen biết Sở Ninh, lịch sự hỏi: “Cậu đẹp trai có hứng thú đi ăn một bữa với tôi không?”
“Không được.” Sở Ninh cười ra răng nanh, ánh mắt mang theo đắc ý: “Tôi đã có hẹn với bạn trai, cảm ơn anh nha anh đúng là người tốt.”
Kiều Tước nhướng mày, nhìn màn hình di động của Sở Ninh cười hỏi: “Vậy tại sao màn hình của cậu lại là ảnh của tôi vậy, hử?”
“Anh còn diễn hả?” Sở Ninh bị bắt tại trận, tắt màn hình, nghe giọng nói của các bạn nữ phía sau, nhớ đến mỗi lần người này tới đều có thể gợi lên phản ứng của người khác như vậy, tạc mao mà đánh vào mông Kiều Tước một cái.
Các nữ sinh đang phỏng đoán ở bốn phía đều nhìn đến ngây người.
Kiều Tước không có chút tức giận nào, ngược lại men theo bàn tay Sở Ninh đánh hắn sờ lên, ái muội vuốt ve vòng eo cậu, thừa dịp Sở Ninh mẫn cảm co rụt một chút, ôm người lên, để lại vài tiếng kinh hô và reo hò ở phía sau.
“Không diễn nữa, bạn trai anh sẽ ghen.” Kiều Tước cuối đầu hôn hôn khuôn mặt Sở Ninh, cánh mũi cao thẳng thân mật cọ cọ cậu.
Sở Ninh bị hắn làm cho ngứa đến bật cười, quơ quơ chân bảo Kiều Tước buông cậu ra, người sau khó có được nghe lời mà thả cậu xuống, hai người nắm tay đến chỗ quầy bán đồ ăn kiếm ăn.
Rõ ràng là phố buôn bán của trường cậu nhưng Kiều Tước còn quen đường hơn cả cậu.
Một đường đi, hai người ăn một đống đồ ăn vặt, trên tay Sở Ninh còn cầm một ly coca, phía trên cắm hai cây ống hút.
Lấp đầy bụng, Sở Ninh lôi kéo Kiều Tước đi đến quán nhỏ vớt cá, số lần cậu tới khu buôn bán này không nhiều lắm, nhưng mỗi lần tới đều sẽ chơi trò này, bất đắc dĩ cậu chưa vớt được lần nào lúc này cậu nghĩ có Kiều Tước, liền tin tưởng mười phần mà đến chơi nữa, không nghĩ tới…
“Anh đã dùng hết số lần chơi rồi ạ, mua thêm mười tệ sẽ có thể chơi thêm mười lần nữa đấy ạ.” Chủ quán thấy hai người không vớt được, theo thói quen hỏi.
Sở Ninh nhìn Kiều Tước cầm vợt lại không vớt được cá, tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng vẫn như cũ cười với chủ quán: “Không cần đâu ạ, chúng cháu…”
“Mua thêm mười lần đi.” Kiều Tước đưa cho chủ quán mười tệ, nghiêng đầu hôn hôn Sở Ninh đang ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Lúc này mà vớt không được nữa thì chúng ta sẽ về.”
“Ừm.” Sở Ninh đáp, ngồi xổm xuống chỉ đạo Kiều Tước vớt cá nhìn động tác vụng về khó thấy của hắn, nhịn không được cười ra má lúm đồng tiền.
Trong lòng Sở Ninh Kiều Tước trước giờ luôn toàn năng, Sở Ninh không nghĩ tới Kiều Tước còn có chuyện không làm được như vậy, nhưng nhìn Kiều Tước chơi không được vẫn cùng cậu tiếp tục chơi, Sở Ninh cười đến không kiềm chế được, nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
Tuy rằng cuối cùng hai người không vớt được cá nhưng vẫn như cũ dựa sát vào nhau tiếp tục đi dạo.
“Sở Ninh?” Tiếng Trung sứt sẹo truyền đến từ phía sau hai người, theo tiếng bước chân vội vàng, một tên to con tóc vàng đi tới bên cạnh Sở Ninh.
Sở Ninh nghi hoặc mà nhìn khuôn mặt cậu ta, cậu có thể chắc chắn là người này cùng khoa với mình, nhưng lại không nghĩ ra mình có liên hệ gì với cậu ta: “…Cậu là?”
“Em là sư đệ hôm qua nhắn tin hẹn anh đi ăn cơm đó!” Người cao to cười ngây ngô, lại ngượng ngùng bổ sung: “Em rất thích anh, lần đầu tiên gặp anh ở phòng thí nghiệm đã thích anh.”
Là người mới học, tiếng Trung của cậu ta tuy rằng ngẫu nhiên có chỗ không đúng, nhưng không ảnh hưởng đến sự biểu hiện trực tiếp kia.
Sở Ninh nhìn nhìn Kiều Tước, mới nói: “Tôi đã có hẹn với bạn trai rồi, cảm ơn cậu, cậu là người tốt.”
Tư thái kia thuần thục lại nghiêm túc, sẽ không khiến cho người ta không thoải mái, cũng chặt đứt đường lui của tên cao to. . Thử‎ đọc‎ tr𝓾yệ𝓃‎ khô𝓃g‎ q𝓾ả𝓃g‎ cáo‎ tại‎ [‎ Tr𝐔𝙢‎ tr𝓾yệ𝓃.V𝓃‎ ]
Kiều Tước nghe lời kịch quen thuộc, cười như không cười nhìn Sở Ninh, người sau xoa bóp ngón tay hắn, lấy làm an ủi.
“Hai người thật sự không thể chia tay sao?” Ánh mắt tên to con cô đơn lại trực tiếp, một chút cũng không giống như đang nói giỡn, nhìn thấy Sở Ninh đen mặt mới nói: “Ha ha, nói giỡn thôi, sau khi tốt nghiệp sư huynh nhớ phải liên lạc đấy nhé!”
Nói xong, rốt cuộc cậu ta mới ngước mắt, làm bộ như giờ mới thấy Kiều Tước, vỗ vỗ bả vai hắn: “Anh thật đúng là may mắn!”
Kiều Tước nhướng mày, nhẹ nhàng né tránh tay cậu ta, để lại một câu ‘Không cần cậu lo lắng’ rồi lập tức dắt tay Sở Ninh đi mất.
“Vừa rồi từ chối anh thuần thục như vậy, thì ra bảo bối vẫn luôn được rèn luyện hả?” Môi mỏng Kiều Tước không chút để ý mà cọ cọ gương mặt mềm mại của Sở Ninh. Tuy rằng biết bảo bối sẽ không xuất quỹ, nhưng hắn vẫn không khỏi ghen tuông.
Sở Ninh nhìn nhìn những ánh mắt xung quanh thỉnh thoảng dừng trên người Kiều Tước, túm quần áo Kiều Tước xuống dưới hôn một cái mới nói: “Ong bướm bên cạnh anh cũng không ít đâu.”
Kiều Tước cúi đầu nhìn bộ dáng vật nhỏ đang căm giận phồng má, ôm eo Sở Ninh không cho cậu lùi lại, làm sâu thêm nụ hôn vừa rồi.
Dù sao cũng là trên đường cái gần trường học, Kiều Tước cũng không thể hôn lâu được, một nụ hôn vừa xong, hai người đều có chút chưa đã thèm, nhìn chăm chú vào mắt nhau, còn muốn tiếp tục.
Cuối cùng, Kiều Tước nắm tay Sở Ninh vào một tiệm cà phê, mặt kính pha lê làm hoàn cảnh bên trong trở nên sáng trưng, ghế nệm rộng rãi thoải mái làm mọi người có thể bừa bãi hưởng thụ thời gian trà chiều.
Sở Ninh vốn tưởng Kiều Tước muốn tìm một khách sạn tiếp tục làm chuyện gì đó, cùng hắn đi vào một quán cà phê như vậy đã đủ kinh ngạc, không nghĩ tới Kiều Tước còn chọn vị trí sát bên cửa sổ, ngồi chỗ này cho dù là làm chuyện gì thì người qua đường hay khách trong tiệm đều có thể nhìn thấy.
“Khụ khụ.” Sở Ninh nỗ lực nhịn xuống rung động vừa rồi, không nghĩ tới đây chỉ là mới bắt đầu – –
Ngoài cửa kính chính là người đến người đi, trong quán cà phê bật nhạc êm tai dịu nhẹ, ánh mặt trời lóa mắt chiếu sáng trong phòng, nhưng Kiều Tước lại là một bên chọc ghẹo Sở Ninh đến chịu không nổi, một bên nhàn nhã phơi nắng.
Vốn dĩ lực miễn dịch đối với Kiều Tước của Sở Ninh đã ở giá trị âm, bây giờ lại bị người nọ lơ đãng động tay động chân trêu chọc, nhưng hắn lại còn đang chậm rì rì mà uống cà phê, giống như là không có chuyện gì, cảm giác này thật sự là đáng sợ.
Sở Ninh nỗ lực bảo trì bình tĩnh chịu đựng không kêu ra tiếng, hoặc là làm ra hành vi mất mặt như là cầu hoan mặc dù bị ghẹo đến sườn mặt và cần cổ ửng đỏ, nhưng Sở Ninh vẫn cố gắng duy trì bộ dáng văn nhã giống Kiều Tước.
Kiều Tước vui vẻ thoải mái nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người Sở Ninh, lười biếng nhìn chằm chằm cậu – – làn da trắng nõn của nhóc con bị ánh mắt trời chiếu đến giống như là viên ngọc có phẩm chất tốt nhất, mang theo một tầng ấm áp nhạt nhẽo, càng có vẻ thuần khiết vô hại, mắt to ướt dầm dề, sườn mặt ửng hồng làm cậu càng thêm xinh đẹp, không có ai biết, dưới bộ dáng ưu nhã bên ngoài của người đẹp này lại đang bị hắn dẫn lên từng trận sóng tình.
Đứa nhóc này có vẻ đẹp thuần khiết lại mang theo một tia mê người, hai loại cảm giác mâu thuẫn ở trên người cậu lại vô cùng hài hòa thống nhất, giống hệt như thân thể kì diệu của cậu, mà tất cả những thứ này đều là thuộc về Kiều Tước hắn.
“Thưa quý khách, trà trái cây của ngài.” Giọng nói của nhân viên phục vụ xâm nhập vào trong không khí kiều diễm, chỉ thấy cậu một bên bưng trà đến trước mặt Sở Ninh, một bên nhịn không được tò mò quan sát người đẹp mà mọi người đều thảo luận vừa rồi.
“…Ừm.” Sở Ninh lên tiếng, mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đến đáng sợ, cũng tại vì đã nhịn suốt một buổi trưa.
Nhân viên phục vụ giống như nghĩ tới cái gì, mặt đỏ muốn nhìn tiếp, lại bị Kiều Tước liếc qua một cái dọa chạy.
“Anh đừng dọa người ta.” Sở Ninh vốn dĩ không muốn trạng thái khó nói của mình bị người khác phát hiện, nhưng vẫn không nhịn được nói với hắn.
“Ngoan, uống miếng nước đi rồi uống thuốc.” Kiều Tước không chút để ý mà hôn lên trán Sở Ninh một cái – – đây là của hắn.
Sở Ninh vô cùng đáng thương mà nhìn hắn một chút, rốt cuộc hắn mới hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên môi Sở Ninh, vừa đủ liền rời đi, treo tâm trạng Sở Ninh trong lơ lửng – – Kiều Tước càng không chạm vào cậu thì cậu càng muốn tiếp xúc thân mật với hắn.
Đã biết hai người rốt cuộc đang làm gì cho đến khi tan làm nhân viên phục vụ cũng không dám nhìn lén nữa, mặt trời đã ngả về phía Tây, nhân viên phục vụ vừa cởi đồng phục vừa nghe đồng nghiệp nói không tỏ ý kiến – –
“Cậu nhìn cặp đôi bên cửa sổ kia kìa, thật ân ái, hâm mộ quá đi mất.”
“Đúng vậy, hơn nữa nữa lại là đại soái ca và tiểu mỹ nhân, nhìn giống hệt như mấy nhân vật thời Trung cổ trong tranh sơn dầu nhà tôi.”
“Nhưng mà bọn họ trông sinh động hơn nhiều, khuôn mặt bé đẹp trai hồng hồng, thật đáng yêu, hì hì.”
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn màu cam bao phủ kiến trúc kiểu Gothic, xứng đôi với hai người bên cửa sổ thật đúng là một bức tranh tinh xảo lại ưu nhã.
Nhân viên phục vụ kia mang cặp sách lên chuẩn bị tan làm, nghe xong lại đổ mồ hôi lạnh nghĩ – – cậu vẫn là không nên nói cho hai tên xử nam này bọn họ đang làm gì.
Hai người cơm nước xong, bầu trời đã tối xuống, Sở Ninh rất nhanh đã chịu không nổi, mặc dù trong quán không bật máy sưởi nhưng cậu vẫn đổ mồ hôi.
Kiều Tước rũ mắt nhìn nhóc con đang khẽ meo meo ngồi vào bên người hắn, rốt cuộc mới chậm rì rì nói một câu bên tai cậu: “Bảo bối, liếm ướt đi, giúp em mở rộng.”
Hai ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi Sở Ninh, từ xa nhìn lại giống như là trò đùa giỡn giữa đôi tình nhân.
Hô hấp Sở Ninh nhịn không được hơi loạn, đôi mắt mênh mông hơi nước nhìn Kiều Tước, đầu lưỡi mềm mại sợ hãi liếm láp ngón tay Kiều Tước, dù sao cũng là trước công chúng, cậu không dám ngậm vào miệng.
“Bảo bối đã ướt đẫm rồi này.” Kiều Tước ôm Sở Ninh, bàn tay lặng yên không một tiếng động mà vói vào trong quần Sở Ninh, ngón tay bị thấm ướt kiểm tra hậu huyệt cậu.
“Ưm…” Đôi mắt ngập nước của Sở Ninh trừng hắn một cái, rõ ràng là do hắn, vậy mà hắn còn diễn.
Tới buổi tối, khách tới quán cà phê cũng nhiều hơn, rốt cuộc Kiều Tước mới ôm vật nhỏ đang mềm nhũn cả người vào lòng, tính tiền rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận