Đại Hùng có lẽ đã đoán ra phần nào, sau gáy bỗng nhiên phát lạnh:
– Chẳng lẽ là nguy cơ diệt môn?
Khai Nhân dốc bầu rượu trong tay uống một ngụm lớn, đoạn thở dài thườn thượt:
– Phải, ngươi đoán không sai, chính là diệt môn. Khi ta tiếp nhận chức vị trưởng môn đã nhận ra điều này. Mặc dù mỗi đợt đệ tử xuất môn , chúng ta cũng có một hai người xuất chúng trong thiên hạ. Nhưng về lâu dài thì sớm muộn, chúng ta sẽ không có những đệ tử đủ Long Tiên Khí luyện lên những tầng cao hơn nữa. Từ đó ta uống rượu rất nhiều.
Làm chưởng môn một môn phái mà nhận ra môn phái của mình sớm muộn cũng đi vào ngõ cụt thì còn gì phẫn chí hơn. Thật đúng là biết bị bệnh mà không có thuốc chữa, đi thấy phân mà vẫn phải dẵm vào. Cái cảm giác ấy quả thật là khó chịu vô cùng. Đại Hùng thấy cảm thông cho vị chưởng môn của mình không ít. Nếu là hắn ở vị trí đó, không chừng còn uống rượu nhiều hơn cả chưởng môn.
– Chính vì vậy nên lần này ta phái xuất Lam Phong đi tìm những khu vực còn lưu nhiều Long Tiên Khí, hòng tìm thêm đệ tử. Hiện nay Long Khí Môn chúng ta lớp đệ tử mới thật không bằng một phần mười so với ngày xa xưa. Số lượng tiềm năng càng ngày càng ít. Quy mô môn phái đã đến lúc phải có những hành động để duy trì. Thật lòng ta không biết còn kéo dài được bao lâu nữa. Có lẽ sớm muộn cũng phải phát triển những tiên pháp không dựa trên nền tảng của Long Tiên Khí mới ổn.
– Chưởng môn thật sâu sắc. Nhưng chúng ta phát triển lại từ đầu như vậy, nền tảng chưa vững vàng, thế hệ sau sao có thể cạnh tranh với các môn phái đã chuyển hướng từ trước?
– Cũng không có cách, đành phải chậm rãi thay đổi. Đệ tử nào có kha khá Long Tiên Khí thì sẽ được luyện hỗn hợp Long Tiên Pháp và tiên pháp bổ cứu. Còn ai ít Long Tiên Khí thì sẽ chỉ cho luyện tiên pháp mới bổ cứu thêm thôi, đỡ cho chúng một thời gian tu luyện vô ích. Ài, sớm muộn gì bản môn cũng phải tiến hành phân loại đệ tử để quy định việc này.
Mọi việc cũng là chuyện bất đắc dĩ. Vào vị thế bất khả kháng như vậy, cũng khó tìm ra hướng giải quyết tốt hơn. Thật không ngờ khi Đại Hùng tiến nhập nội môn, bản phái lại đang ở những giai đoạn cam go như vậy. Dù sao cũng gần ba năm trời gắn bó với Long Khí Môn, tình cảm của Đại Hùng với môn phái cũng không phải là ít.
Nhận bầu rượu từ tay Khai Nhân, Đại Hùng tu ừng ực từng ngụm. Vị cay nồng chui vào cổ họng, tuôn lên mũi khiến hắn ho sặc sụa một tràng.
– Ngươi không cần quá đa tâm. Trách nhiệm này là để bậc tiền bối như chúng ta giải quyết. Chỉ lo… không đáp ứng được di huấn của các bậc tổ sư mà thôi.
– Di huấn? Là di huấn gì?
Đại Hùng có chút tỉnh táo lại.
– Chúng ta cần phải duy trì môn phái để tìm thấy một người.
– Là người nào mà quan trọng vậy??
– Một người có thể giải quyết những sự việc của tương lai.
– Đệ tử quả thực không hiểu.
– Ha ha, nói cho ngươi một chút cũng không sao. Theo như di huấn của tổ tiên Bách Việt chúng ta, sớm muộn cũng sẽ có một ngày thiên địa đảo điên. Nhưng không biết sẽ xảy ra vào thời điểm nào. Trong quá khứ cũng có một vài cuộc giao tranh lớn giữa các dân tộc, các đại lục, khiến cho các bậc tiên thần ma vương cũng nhúng tay vào, nhưng cuối cùng vẫn có thể giữ vững được đại cục. Còn những việc xảy ra trong đại sự kiện kia thì khác, có thể dẫn đến sự diệt vong của tam giới.
– Diệt vong tam giới ???
Đại Hùng đã toát hết mồ hôi lạnh. Hơi rượu đang xông lên nhất thời như tản đâu mất.
– Có thực ghê gớm tới như vậy không thưa chưởng môn??? Chẳng phải chúng ta đang sống trong cảnh thái bình hay sao ???
– Hừ, ngươi đầu óc còn non nớt, sao có thể hiểu được chứ. Con người trong cái xã hội này tuy truy cầu sự an bình, nhưng họ cũng truy cầu sự sung sướng, quyền lực, kim tiền tài bảo, võ lực chí tôn. Lòng ham muốn của con người là vô tận. Đó cũng là nguyên nhân to lớn dẫn đến những thứ có thể xoay chuyển càn khôn, bao gồm cả chiến tranh. Thần ma cũng thế, mà con người cũng thế. Ngươi tưởng rằng trên thiên giới kia không có những tranh đoạt ư ???
– Đệ tử vẫn nghĩ rằng tiên nhân là những người đã thoát khỏi ham muốn tầm thường của nhân loại, chỉ biết tạo phúc cho phàm giới thôi chứ.
– Ha ha ha, đó chính là sự huyễn hoặc của con người đó. Ngươi thử nghĩ xem, những người có thể vũ phá hư không, tiến nhập tiên giới đều là những người chí lực siêu cường, hoài bão kinh thiên. Làm sao khi họ vừa vào tiên giới lại đột nhiên mất đi những ý chí đó được cơ chứ. Thành tiên nhân thì sẽ muốn thành tiểu tiên. Thành tiểu tiên thì sẽ muốn thành đại tiên, thượng tiên, thành tối thượng linh thần, cứ như vậy không dứt. Ta khẳng định là nếu có thể nắm lấy vũ trụ trong tay, họ chắc chắn cũng sẽ tìm cách làm cho được .
Đại Hùng nghe lời Khai Nhân giảng giải, thoắt cái bao nhiêu tín ngưỡng bấy lâu dần dần sụp đổ. Sư phụ hắn cũng như ảo thân Âu Cơ đều tương tự như nhau, có những kiến giải không ngờ. Nếu cứ bước theo lối mòn suy nghĩ của dân chúng làm sao có thể nghĩ rằng thần tiên là như thế. Nhưng đúng là nếu bản thân hắn có thể trở thành tiên nhân, lẽ nào hắn sẽ dừng lại mà không tiến tới. Thành tiên nhân là có thể vĩnh sinh bất diệt, cơ hội tu luyện vĩnh hằng tăng tiến tu vi đến vô tận mở ra trước mắt, cho dù không muốn hắn cũng quơ tay mà nắm lấy. Khi còn nhỏ hay cùng huynh đệ đi hái trộm trái cây, có bao giờ hắn thấy trái ngon trước mặt mà tự nhiên bỏ qua đâu???
– Ta nói cho ngươi hay. Ngay cả quốc gia này, trong triều đình cũng không hẳn là yên bình. Quan lại đấu đá nhau, vương tử tranh vương tước. Còn đối với các quốc gia thì sự bền vững càng muôn phần mong manh. Chỉ cần chúng ta suy yếu, các đại quốc khác sẽ tranh thủ tới xâm lược. Ngay cả một Tiểu Hoa Hạ nhỏ bé mà có cơ hội bành trướng , chắc chắn chúng cũng sẽ không bỏ qua.
– Thưa chưởng môn, chẳng lẽ chúng ta không có phương cách nào bảo vệ tam giới khỏi diệt vong hay sao???
– Có, tất nhiên là có. Chính như ta đã nói, theo lời tổ tiên truyền lại, sẽ có một nhân vật cái thế xuất hiện có thể cứu vãn tam giới, cũng đồng thời cứu vãn nguy cơ diệt môn của chúng ta. Chỉ có điều, phải tìm ra được người đấy trước khi đại sự kiện kia xảy ra.
Thốt nhiên Khai Nhân lão chưởng môn ngửa mặt lên trời:
– Người đó có thể cứu vãn cho môn phái ta, song thật tiếc thay, ta không mong người đó xuất hiện sớm.
Những lời của Khai Nhân sư phụ khiến hắn vỡ lẽ ra nhiều điều. Hắn là truyền nhân của Tiên Thần. Vậy có khi nào hắn là … Nhưng câu cuối cùng của Khai Nhân làm hắn thành ra chưng hửng.
– Chưởng môn tại sao lại mong như vậy ?
Khai Nhân thở dài :
– Có vị chưởng môn nào lại muốn cho môn phái mình tồn tại nguy cơ bị diệt vong đâu. Nhưng mà, nếu người có cái thiên mệnh ấy xuất hiện sớm, vậy không phải nói đại sự kiện hủy diệt tam giới cũng không còn bao xa hay sao. Ngươi nghĩ xem, ta có nên mong người đó chóng xuất hiện hay không??? Một môn phái, so với cả thiên hạ này, bé nhỏ hơn nhiều lắm.
Đại Hùng vừa nghĩ tới, mồ hôi bất giác tuôn dầm dề. Nếu quả thực vị anh hùng cái thế kia hiện ra lúc này, không nghi ngờ, đầu tiên sẽ là một thế cục hoảng loạn. Chỉ cần có hoảng loạn, biến cố sẽ xảy ra. Sau đó có thể tưởng tượng được, xung đột sẽ lan tràn khắp nơi. Lại còn những nguy cơ từ ma giới, tiên giới gì gì đó mang lại nữa. Chắc chắn sẽ là một trừơng thảm liệt nhà tan cửa nát, thây chất đầy đồng.
Bản thân hắn đã vào tu tiên, nếu muốn, có thể tìm chỗ nào đó kín đáo mà núp cái đã, mặc kệ cái gì truyền nhân, cái gì trách nhiệm ngay. Dù sao lúc đó khắp nơi sẽ là binh đao khói lửa, với trình độ gà qué như hắn hiện giờ, còn chưa kịp hô một câu “ta là truyền nhân của tiên thần, mau tránh đường” thì có thể đã bị một pháp đao chém làm hai đoạn, còn quản gì chuyện đi cứu thế giới. Nhưng hắn lại lo lắng chuyện khác. Những người thân của hắn, những huynh đệ tỉ muội của hắn, cả thôn Nam Long, cả Long Khí Môn, hắn không đảm bảo họ không gặp bất cứ điều gì bất trắc. Trong thời cuộc đó, là nên xông ra hay không xông ra đây? Nhưng dù thế nào, vẫn sẽ khó tránh thoát thiệt hại nhân mạng – hắn không quản hết được. Trong chiến tranh, nhất là chiến tranh quy mô lớn, sinh mạng chẳng khác gì cỏ rác ven đường.
Nén cái mơ mộng làm đấng cứu thế xuống, Đại Hùng hoàn toàn đồng tình với vị chưởng môn bên cạnh. Nhân vật huyền bí nào đó làm ơn từ từ hãy xuất hiện, như vậy thế giới này còn có thể bình yên lâu hơn nữa. Những người thân của hắn cũng sẽ có thể sống một cuộc sống vui tươi dài thêm một chút.
– Chưởng môn, nếu là như thế, đệ tử cũng không bao giờ muốn gặp người đó sớm.
– Ha ha, là ta nói vậy thôi. Cái gì đến thì sẽ đến. Cho dù là thần tiên cũng không thể một tay chống trời. Chỉ mong, đám già cả chúng ta rèn luyện kịp cho các ngươi thật tốt. Nếu có bất trắc gì xảy ra, ít ra các ngươi cũng có khả năng tự bảo trụ bản thân mình.
– Đệ tử sẽ hết sức cố gắng.
Đại Hùng nhất thời nảy sinh tâm ý cầu học, lập tức cất lời họa theo. Phải, cho dù hắn không phải người được chọn, thì đã sao ? Chẳng lẽ hắn sẽ buông tay mà chờ người kia xuất hiện? Mỗi người thân của hắn, phụ mẫu của hắn, huynh đệ của hắn, đồng môn của hắn, quê hương của hắn, lẽ nào cần phải chờ bàn tay người khác đến cứu. Hắn nhất định phải tự cứu mình, cứu những người thân của mình. Hắn hạ quyết tâm luyện tập để trở thành một người thật mạnh. Thật mạnh để chống lại càn khôn. Bất quá, liệu hắn có đạt được đến mức ấy hay không.
Khai Nhân nhìn tên đệ tử sắc mặt đỏ bừng, thái độ kiên quyết, trong tâm cảm thấy hài lòng, mỉm cười.
– Đệ tử, ngươi khá lắm. Tương lai của bổn môn sau này đặt hết cả vào tay bọn ngươi.
***
Đại Hùng gật gù cưỡi Tiểu Phong đi về phía thôn Nam Long. Hắn không biết sau lưng mình, vị chưởng môn đáng kính khẽ nỡ một nụ cười ranh mãnh.
Sáng hôm sau, hắn trở lại Long Khí Môn. Theo phân phó của Khai Nhân, hắn đến Lạc Viên Đỉnh lĩnh một lệnh bài của Tổ Ngoại Thương, rồi tìm lấy bản nội quy đặc thù của tổ này để đọc qua cho biết.
Bởi vì tư cách của Đại Hùng trong Tổ Ngoại Thương có phần hơi đặc biệt, nên hắn có dư dả thời gian quay về Bảo Thú Trại chỉnh lý lại kế hoạch sản xuất. Mở rộng thị phần có nghĩa cần một khối lượng hàng lớn hơn để đáp ứng nhu cầu. Đại Hùng sau một hồi đắn đo, liền chạy sang Đan Dược Xã tìm sư tỷ Thu Hà bàn kế hoạch hợp tác.
Dù sao trong nội môn, đan dược cấp thấp của hắn hoàn tòan chiếm ưu thế. Thay vì cùng hắn đấu đá, chi bằng hợp tác với hắn xâm chiếm thị trường bên ngoài sẽ có lợi hơn. Thái độ đồng ý chóng vánh của Thu Hà khiến Đại Hùng cảm thấy vị sư tỷ này thân thiện hơn không ít. Nhưng việc hợp tác không chỉ dừng lại ở việc cho mượn người. Sư tỷ Thu Hà dưới sự cho phép của sư thúc Huy Hà còn đảm nhận việc cung cấp toàn bộ nguyên liệu cho quy trình sản xuất. Giá cả cũng ưu đãi một chút so với bình thường. Đại Hùng còn không phải người biết điều? Phần trăm chia lại cho Đan Dược Xã lập tức được tăng thêm một phần.
Đại Hùng tiếp tục đặt hàng Khí Giáp Xưởng một loạt thiết bị sản xuất đan dược theo từng công đoạn, lại đứng ra cùng với Xuân Điền và Thanh Tân truyền dạy một số phần trong bí quyết cải tạo hương vị cho đồng môn Đan Dược Xã. Một số bí quyết quan trọng nhất, tất nhiên hắn không chịu lòi ra. Đây cũng là thứ có thể đảm bảo vị thế cho hắn và đồng bạn trong vụ hợp tác này. Nếu ai cũng biết cách chế biến đan dược biến thể, vậy ai còn cần đến mấy kẻ khởi xướng là bọn hắn nữa chứ?