Nếu như không tuần này còn không có kết quá, Triệu Quốc Đống đoán Khâu Nguyên Phong trong cuộc họp của đồn tuần sau sẽ chỉ thị ngừng hành động này. Trên Phòng công an đã bắt đầu hành động tăng cường an ninh trật tự, Đồn công an Giang Miếu phụ trách khu vực rất rộng nên nhiệm vụ khá nặng nề. Áp lực đối với Khâu Nguyên Phong thì ai cũng có thể hiểu.
Nếu như vụ án này dồn nhiều nhân lực như vậy mà không có tiến triển thì đúng là không thích hợp. Như vậy lựa chọn các vụ án khác có đầu mối rõ ràng là tốt hơn, ví dụ như bắt mấy vụ trộm cắp vặt.
Xã Hắc Thạch có một vụ án lừa gạt đã có manh mối khá rõ ràng. Trước khi Lưu Mãnh về thì Hạ Hồng Hải tạm thời đi làm, cũng may vụ án này không phức tạp nên Hạ Hồng Hải có thể xử lý.
Chẳng qua tình hình bây giờ không thể đảm bảo Đồn công an Giang Miếu có thể hoàn thành nhiệm vụ chiến dịch tăng cường an ninh trật tự của năm. Phá án tám vụ, các vụ đánh nhau là bốn, đây là các nhiệm vụ rõ ràng.
– Ồ?
Đàm Khải đột nhiên kêu lên làm Triệu Quốc Đống tỉnh lại.
– Sao thế?
Triệu Quốc Đống không hề động, mấy ngày mai phục đêm thì khó tránh khỏi nhìn nhầm.
– Có một người đi tới giống như muốn đi vào trong núi.
Đàm Khải có chút khó hiểu nói:
– Bây giờ đã là 3h đêm mà còn vào núi làm gì?
Mấy hôm trước cũng có người đi đường vào buổi tối, chẳng qua đều là người có việc gấp hoặc về muộn. Nhưng người này lại lén lút, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Triệu Quốc Đống liền đánh hơi thấy một tia không bình thường.
– Đàm Khải, người này rất khả nghi.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào phía sau tên này nhưng trời rất tối nên không thấy gì khác.
– Vâng, Triệu ca, tên này có vấn đề. Không chừng là kẻ đi dò đường.
Đàm Khải cũng có chút hưng phấn, y liếm môi rồi cố gắng nhìn quanh.
– Tạm thời không nên động tới hắn, chờ hắn đi về phía trước rồi tính.
Cố kìm cơn xúc động trong lòng, Triệu Quốc Đống mở to mắt mà nhìn. Xem ra hôm nay gặp hàng rồi.
Đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, y nhìn xung quanh rồi đi qua trước sườn núi mà Triệu Quốc Đống và Đàm Khải đang núp phía sau. Triệu Quốc Đống thậm chí ngửi thấy mùi rượu của đối phương.
Đằng sau vẫn không có động tĩnh gì, Triệu Quốc Đống và Đàm Khải đúng là không nhịn được. Canh ở đây nhiều ngày như vậy thì chờ thêm chút có sao, Triệu Quốc Đống vỗ vỗ vai Đàm Khải.
Tên kia tiếp tục đi tới khoảng 20m rồi đột nhiên đứng lên. Một nguồn sáng từ trong tay y vung vung về phía sau vài cái, sau đó nghe thấy có âm thanh rồi tiếp tục đi tới.
Tim Triệu Quốc Đống đập mạnh, xem ra tên này đúng là không đơn giản vì biết cách này để truyền tin.
Tiếng bước chân lộp bộp cuối cùng đã xuất hiện. Tiếng bước chân nặng như vậy đương nhiên không phải là người mà chỉ có thể là gia súc lớn, là trâu. Cách làm thần bí như vậy thì đương nhiên không phải lùa trâu nhà mình. Hơn 20 ngày vất vả chời đợi cuối cùng đã có kết quả.
Triệu Quốc Đống chỉ cảm thấy máu trong người đang bốc lên rất cao. Đã xong.
Nếu làm cho hai người này chạy thì hắn đừng làm cảnh sát làm gì nữa. Chỉ là hắn vốn không nghĩ đối phương sẽ có hai người, bên hắn chỉ có hai nên nếu muốn khống chế cả hai lại thì có chút khó khăn.
– Đàm Khải, cậu chờ ở đây. Tôi vòng ra sau lưng, đừng đợi tôi, chỉ cần tên đầu tiên đi tới thì cậu lao tới đánh ngã xuống đất. Nhớ đừng để ý đến tôi, cũng đừng để ý đến trâu, trâu không chạy thoát đâu.
Nói xong Triệu Quốc Đống trườn trên sườn núi mà xuống. Các cây cỏ gai ở sườn núi rất sắc làm Triệu Quốc Đống rất đau, chẳng qua hắn vẫn cố không lộ ra tiếng động.
Triệu Quốc Đống lo nhất chính là tên đi vào núi đầu tiên khó đối phó. Lúc này trời tối om thì đối phương chỉ cần chui vào bụi cây nào đó thì đừng mong bắt được. Nhưng bây giờ lại lao ra thì Triệu Quốc Đống lo Đàm Khải không thể kịp thời khống chế tên dắt trâu kia. Nhất định đợi khi Đàm Khải ra tay thì hắn mới có thể ra tay.
– Đứng lại.
Đàm Khải lớn tiếng kêu lên, nơi này vốn yên tĩnh nên đúng là khá chói tai.
Lúc này Triệu Quốc Đống cũng không cần biết Đàm Khải có ra tay không, hắn lao xuống nhằm thẳng mục tiêu.
Bóng đen phía trước phản ứng nhanh hơn. Chiếc đèn pin được ném vào Triệu Quốc Đống, sau đó y như con thỏ chui ngược lại về sau và cắm đầu chạy thật nhanh.
Triệu Quốc Đống không ngờ tên này phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa đối phương cũng không chạy theo đường mòn mà lại ngược theo hắn hắn, điều này làm hắn có chút hụt mục tiêu.
Đoạn đường này không bằng phẳng, người này dám chạy vào trong khe thì nói rõ hiểu rõ địa hình, chẳng qua Triệu Quốc Đống lúc này không nghĩ nhiều như vậy.
Tiếng gió lướt qua tai, Triệu Quốc Đống vung chân lên nhảy như bay. Bóng đen đằng trước không ngừng sang phải sang trái để đổi hướng và mong bỏ rơi Triệu Quốc Đống phía sau. Nhưng Triệu Quốc Đống lại theo sát như bóng với hình.
Có mấy lần Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa đuổi kịp đối phương, nhưng đều bị đối phương tạm thời đổi hướng mà thoát được, vừa nhìn là biết tên rất chuyên nghiệp. Nơi này đường khá gập ghềnh, nếu không phải Triệu Quốc Đống có đề phòng trước đồng thời tốc độ rất nhanh thì đã sớm bị người này bỏ rơi.
Thấy đằng trước là khu rừng cây, Triệu Quốc Đống rất khẩn trương. Nếu đối phương vào được rừng cây vậy chẳng phải mình chịu thua sao?
Hắn nhảy mạnh lên mấy mét rồi mượn thế mà lao tới. Viên đá trong tay Triệu Quốc Đống cũng được hắn ném ra ngoài.
– A.
Người đằng trước kêu khẽ một tiếng vì bị ném trúng lưng. Y lảo đảo rồi cố gắng lao tới nhưng có khác gì mũi tên hết đà. Y bị trúng một đòn nên không thể đứng vững. Lúc y lấy lại bình tĩnh và muốn chạy thì hai tay cứng như thép của Triệu Quốc Đống đã túm được tay đối phương.
– Còn định chạy ư? Chạy với ông Triệu mạy sao, mày cũng không xem mình là ai sao? Ông đây từ khi học ở trường đã chạy thua ai đâu.
Triệu Quốc Đống hung hăng túm đối phương lên, sau đó hắn dùng một tay túm chặt xoay người đối phương lại. Vừa nhìn thì thấy đúng là tên Nhị Tiến Cung mà Đàm Khải miêu tả. Hắn đúng là vui mừng ra mặt.
– Phải Nhị Tiến Cung không?
Thằng kia đang không ngừng giãy dụa ngẩn ra mà nói:
– Mày biết tao?
– Ông biết mày cả năm rồi.
Triệu Quốc Đống cười cười đầy hung dữ nên khá đáng sợ:
– Từ Đội cảnh sát hình sự đến Đồn công an, ông đều nhằm vào mày. Mày hôm nay ngoan ngoãn cho ông, nếu không ông cho mày biết đòn.