(Bạch lộ: tiết khí hậu thứ mười bảy trong năm, bắt đầu vào ngày 7/9 hoặc 8/9. Giờ Thìn: 7h – 9h.)
Tạ Ải Ngọc sinh vào ngày bạch lộ, mỗi năm sinh nhật đều rất đơn giản, trước giờ chỉ ăn một bát mì trường thọ là xong. Nhưng năm nay lại khác, y đã tròn 17 tuổi, sắp 18, gần đến tuổi lập gia đình, dù sao cũng phải làm lớn một phen.
Tạ Ải Ngọc không thể thay đổi ý định của Tạ Trung Đình, không nói thêm gì được nữa, chỉ là nhớ đến Tạ Yểu, vô thức bước tới Nguyệt môn.
Hai người cùng sinh vào ngày bạch lộ, nhưng cuộc sống lại bị đảo lộn với nhau bao nhiêu năm nay, giờ đây Tạ Yểu vẫn không thể cùng y ăn mừng sinh nhật vào cùng một ngày.
Tuy nhiên, chàng thiếu niên đang chơi đùa với mèo trong sân viện không hề có vẻ đau buồn gì, còn lăn lộn cùng Tuyết Ly, làm bẩn cả quần áo.
Tạ Ải Ngọc đứng bên ngoài Nguyệt môn, không bước vào sân, có chút giận dữ mà hô: “Tạ Yểu.”
Tạ Yểu ôm Tuyết Ly, vội vàng đứng dậy. Quần áo màu xanh lơ đã phủ đầy bụi bẩn, nếu không phải sáng nay Tạ Ải Ngọc từng gặp cậu, có lẽ sẽ nghĩ rằng quần áo cậu mặc hôm nay vốn không phải màu xanh lơ.
“…Huynh trưởng.” Tạ Yểu thả Tuyết Ly xuống, bây giờ lại mất bò mới lo làm chuồng phủi phủi quần áo dơ hề, “Tuyết Ly nhảy vào người ta, ta không đứng vững nên mới…”
Tạ Ải Ngọc không nghe cậu giải thích, lập tức bắt lấy Tuyết Ly đang định chạy trốn, bế nó lên, không nặng không nhẹ vỗ vào mông nó, “Phá cái gì mà phá, làm bẩn cả người.”
Tuyết Ly kêu lên một tiếng bén nhọn, không hài lòng với việc bị y xách như vậy, giương nanh múa vuốt mà vùng vẫy, muốn chạy về phía một con mèo dơ hề khác.
Tạ Yểu giọng nhỏ xíu: “Đừng bắt nạt nó mà.”
Tạ Ải Ngọc nói: “Ta bắt nạt nó? Em nhìn xem em bẩn thế nào kìa, như một con mèo hoa. Nếu không phải sáng nay ta đã gặp em, còn tưởng em là con mèo hoang từ nơi nào chạy đến nữa đấy.”
Tạ Yểu không phản bác được y, hiếm khi thua cuộc trong một trận đấu khẩu, cúi đầu không nói gì, lén lút giũ giũ vạt áo.
Tạ Ải Ngọc thực sự không muốn mắng cậu, thả Tuyết Ly ra, rồi đưa cậu về phòng, dịu giọng nói: “Đi thay bộ quần áo mới đi, lát nữa mẹ sẽ đến đây.”
Cậu chui vào phòng ngủ, cởi bỏ bộ quần áo bẩn đến mức không thể nhìn nổi, sau đó hé cửa, thò đầu ra ngoài nói: “Huynh đến đây làm gì? Ta không đi dự tiệc đâu, chắc huynh không đến đây để tìm ta đấy chứ.”
“Lúc về nghĩ đến việc ghé qua xem em thế nào.” Tạ Ải Ngọc nhẹ nhàng đẩy Tuyết Ly đang vui đùa bên chân mình ra xa, “Đồ không tim không phổi, ta đau lòng em, em thế mà lại vui vẻ chơi đùa với tiểu hồ ly tinh này.”
“Ta là đồ không tim không phổi, vậy huynh là cái gì?” Tạ Yểu nói: “Huynh còn không tim không phổi hơn cả ta.”
Sau khi nghe xong, Tạ Ải Ngọc cười một hồi lâu, cũng không đáp lại câu nói đó của cậu, chỉ bảo cậu mau ra ngoài chút, cùng nhau ra sân chọc mèo chơi.
Tuyết Ly nhảy nhót xô ngã hoa cỏ bên ngoài một lúc lâu, cả bụi hoa lá bị nó quằn cho ngã nghiêng ngả ngửa, rồi lại tự làm cho bản thân nó thêm bẩn thỉu.
Khi thấy Tạ Yểu đi ra ngoài, nó muốn nhào qua, nhưng bị Tạ Ải Ngọc nhanh chóng túm lấy, đặt sang một bên.
Trong mắt nó, con người này rất đáng ghét, không chỉ túm nó ném nó, mà còn không cho nó thân thiết với Tạ Yểu, thật xấu tính. Nhưng Tạ Yểu dường như lại không ghét y đến thế, vì vậy nó đành phải nể mặt Tạ Yểu mà tha cho Tạ Ải Ngọc, hầm hừ vẫy vẫy cái đuôi bông xù của mình, như thể làm vậy có thể vẫy bay Tạ Ải Ngọc, rồi hùng hổ bỏ đi.
Tạ Yểu thấy nó muốn nhào qua mà không thành rồi tức giận hầm hừ bỏ đi, liền muốn gọi nó quay lại, nhưng đã bị Tạ Ải Ngọc bịt miệng, đôi môi lúc đóng lúc mở, chạm vào lòng bàn tay Tạ Ải Ngọc.
Tạ Ải Ngọc làm như không chạm vào gì cả, nói: “Đừng gọi nó lại, lát nữa lại làm em bẩn cả người.”
Tạ Yểu vỗ nhẹ vào mu bàn tay y, lớp chai trên lòng bàn tay thô ráp, đánh vào tay y thấy hơi đau.
Trong lòng Tạ Ải Ngọc không khỏi tự cười mình thật mong manh, bỏ tay ra, đang định mở miệng nói chuyện tiếp, thì Lâm Vân Tình đã đến.
Hai người ngồi dưới mái hiên, khung cảnh chan hòa, Lâm Vân Tình đi tới, xoa đầu Tạ Yểu, khẽ cười hỏi: “Đang nói gì thế?”
Tạ Yểu đáp: “Đang nói về Tuyết Ly, người nó bẩn thỉu, khiến ca ca ghét bỏ nó.”
Tạ Ải Ngọc nói: “Chỗ nào mà không bẩn, còn không cho bế đi tắm, mong manh quý giá thật đấy.”
Lâm Vân Tình nghe hai người họ cãi cọ, trong lòng cảm thán, hai đứa trẻ này giờ đây không còn hiềm khích gì nữa, không đến nỗi đối chọi gay gắt, khiến bà an tâm rất nhiều.
Ngược lại thì Tạ Xuân Kỳ… Bà thở dài một tiếng, chỉnh lại mái tóc của Tạ Yểu bị bà làm rối, buồn bã nói: “A Yểu, mẹ đã cãi nhau với cha con một trận, ông ấy vẫn không đồng ý cho con và Hành Nhi cùng ăn mừng ngày sinh nhật này, của con nhất định phải hoãn lại, mẹ thật vô dụng, không thể cãi lại cha con…”
Thực ra Tạ Yểu không quan tâm có được tổ chức sinh nhật hay không, nhưng Lâm Vân Tình gần như sắp khóc, cậu thực sự không thể chịu được khi thấy Lâm Vân Tình khóc, liền nắm lấy tay bà, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, mẫu… mẹ à, con không quan tâm mấy chuyện này.” Giọng cậu rất dịu dàng, mềm mại giống như đám mây, chỉ cần khẽ động một cái đã có thể tan biến, nhưng lại rất mạnh mẽ, có thể an ủi Lâm Vân Tình, “Đừng cãi nhau với phụ thân, không thể thuyết phục được ông ấy thì thôi — chỉ cần trong lòng mẹ còn nhớ hôm nay là sinh nhật con, thế là đủ rồi.”
Trong lòng Lâm Vân Tình cảm thấy chua xót không thôi, bà biết Tạ Yểu sợ nhất là thấy bà khóc. Lúc này Tạ Yểu đổi giọng gọi bà là “mẹ”, lại dịu dàng an ủi bà như vậy, không chỉ khiến bà cảm thấy chua xót, mà còn khiến bà vô cùng áy náy.
Tạ Yểu vẫn cười với bà như cũ, nói: “Không sao đâu, mẹ.”
Bà nhìn nụ cười dịu dàng của Tạ Yểu, áy náy trong lòng lại như gợn sóng lăn tăn.
*
Buổi tối, tại yến hội.
Tạ Yểu vẫn đến, ngồi cùng Khổng Kham ở trong góc, hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm.
Khổng Kham lấy một quả táo từ đĩa hoa quả, nói: “Thật long trọng ghê, quen biết A Ngọc bao nhiêu năm nay, ta chưa bao giờ thấy y tổ chức sinh nhật như thế này.”
Tạ Yểu hỏi: “Những năm trước y ăn mừng như thế nào? Năm ngoái vào ngày bạch lộ cũng không thấy y ăn mừng sinh nhật.”
Khổng Kham đáp: “Có một năm ta vì muốn tránh tiểu nương ôn dịch kia của ta, nên đã ở lại Tạ phủ một thời gian dài, ta đang ăn mơ chua mà y mang tới, thì đột nhiên y biến mất không thấy tăm hơi, khi trở lại thì bưng một bát mì thịt kho, hỏi ta có muốn ăn không.” Hắn ta nhớ lại chuyện này liền vừa tức vừa cười: “Ta ăn mơ chua đến mức ê cả răng, không nhai nổi thứ gì, vậy mà y lại ngồi trước mặt ta ăn hết bát mì đó. Ta nhìn tức quá, mới hỏi y, sinh nhật ngươi chỉ ăn một bát mì thôi sao? Y nói có lẽ có người còn khổ hơn, ngay cả một bát mì cũng không có mà ăn.”
Tạ Yểu liếc nhìn Tạ Ải Ngọc đang ngồi trên bàn tiệc một cái, âm thầm ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
“Đây là lần đầu tiên y tổ chức sinh nhật lớn như vậy, ta nghe nói, đây là ý của Tạ bá phụ?” Khổng Kham không đợi cậu trả lời, lại nói tiếp: “Còn có cả bàn dành cho nữ nữa… Dù cách một tấm mành, vẫn có thể thấy không ít nữ quyến. Trước khi vào cửa, ta còn thấy vài cô tiểu thư đoan trang nhã nhặn, có phải là muốn giới thiệu hôn sự cho y không?”
Tạ Yểu nói: “Ngươi toàn hỏi mấy thứ ta không biết.”
Khổng Kham cười đáp: “Ngươi không biết sao? Ta lại cảm thấy, đáng lẽ ngươi phải là người biết nhiều nhất chứ.”
Vẻ mặt Tạ Yểu có hơi khó hiểu: “Ta biết mấy thứ này để làm gì… Thôi đừng nói nữa, ngươi xem, Tưởng thiếu gia đến rồi kìa.”
Lời nói của Khổng Kham nghẹn lại trong cổ họng.
Tưởng Đức Thừa chào hỏi mọi người xong, thong thả đi tới, lại mỉm cười với Khổng Kham một cái như thường lệ.
Hắn ta nhướng mày, không nói gì.
Tạ Yểu chỉ cảm thấy bầu không khí khá là vi diệu, lén lút bỏ đi, đến ngồi bên cạnh Tạ Ải Ngọc.
Thật không khéo, cậu gặp phải Tạ Xuân Kỳ cũng đang muốn ngồi cạnh Tạ Ải Ngọc. Nó thấy Tạ Yểu đã ngồi bên cạnh Tạ Ải Ngọc rồi, định hét lên ngay lập tức, nhưng vì e ngại khách khứa đông đúc trong sảnh đường, đành nuốt sự bất mãn xuống, giậm chân một cái, chạy về phía tổ phụ.
Tạ Trung Đình thấp giọng quở trách nó, nó liền tội nghiệp rơm rớm nước mắt, nhào vào lòng Tạ Vanh, không chịu đi.
Tạ Vanh yêu thương cháu trai út, cũng không quản nhiều, để nó ngồi bên cạnh mình.
Tạ Yểu nhìn cảnh đó, lột một quả chuối ra ăn.
Tạ Ải Ngọc ghé sát bên tai cậu, chạm vào vành tai, nhỏ giọng nói: “Đừng động đến Xuân Kỳ, đợi lát nữa nó sẽ đến chỗ mẹ thôi, em chỉ cần ngồi yên ở đây là được.”
Tạ Yểu cười bảo: “Ta đâu có sợ nó, cứ để nó quậy đi. Ta cùng lắm chỉ ngồi bên cạnh huynh thôi, nó đâu thể vì thế mà ăn thịt ta được.”
Tạ Ải Ngọc bị cậu chọc cười, cũng không nói gì thêm nữa, ngồi trên bàn tiệc, đóng vai một cái bình hoa xinh đẹp.
Tạ Yểu nghĩ, chỉ cần đặt y ở đó, chỉ làm một cái bình hoa xinh đẹp, cho dù không nói gì, y cũng là cái bình hoa xuất chúng nhất.
___
Lời tác giả: Bình hoa Ngọc yên lặng đứng trên bàn, bị chú mèo Yểu nhảy lên bàn tát một cái rơi xuống đất, vỡ tan tành (?)