Tạ Yểu nhặt được một con mèo nhỏ dơ hề, lông dài mắt uyên ương*, lạ thay nó không sợ cậu, còn lăn lộn trong sân nũng nịu với cậu. Có vẻ như nó biết mình bẩn thỉu nên không muốn để Tạ Yểu sờ nó lắm, nhưng khi thấy Tạ Ải Ngọc thì nó lại khè, cực hung dữ, không chịu cho y sờ lấy một cái.
(Mắt uyên ương: Mắt hai màu.)
Tạ Yểu tắm rửa sạch sẽ cho nó, hóa ra là một con mèo trắng xinh đẹp, thế là cậu liền đặt tên cho nó là “Tuyết Ly”.
Tuyết Ly rất thân thiết với cậu, luôn cuộn tròn trong lòng cậu, kêu gừ gừ. Mấy ngày liền Tạ Ải Ngọc đến tìm cậu, đều thấy con mèo trắng như tuyết kia nằm trong lòng Tạ Yểu, cọ cọ rồi liếm láp, bàn chân mèo mềm mại thu móng vuốt lại vỗ nhẹ lên cằm cậu, đùa giỡn vô cùng thân mật.
Tuyết Ly dường như cũng biết Tạ Ải Ngọc không làm gì được mình, càng ngày càng trở nên kiêu ngạo.
Mãi đến hôm nay, Tạ Ải Ngọc cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Y liều lĩnh bất chấp rủi ro bị Tuyết Ly hung hăng cào một cái, túm lấy gáy nó, nhấc nó xuống khỏi người Tạ Yểu. Tuyết Ly giận dữ vùng vẫy, kêu gào cực kỳ đáng thương, vươn móng vuốt nhỏ, muốn Tạ Yểu cứu nó.
Nhưng mà nó chưa kịp chờ Tạ Yểu giải cứu thì đã bị thả xuống đất, tức giận cào một cái vào vạt áo của Tạ Ải Ngọc, rồi sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Tạ Ải Ngọc nhìn chằm chằm vào vạt áo bị cào xước đường chỉ, cau mày: “Thiệt tình ta…”
Tạ Yểu nói: “Nó bướng bỉnh lắm, lại không thích huynh, huynh nắm gáy nó như vậy, không cào huynh thì cào ai.”
Tạ Ải Ngọc: “Từ khi nó đến, trong mắt em hoàn toàn không còn ta nữa.”
Tạ Yểu cố ý trêu chọc y, giả vờ ngạc nhiên: “Trong mắt ta khi nào đã từng có huynh?”
Vừa dứt lời, cậu ngáp một cái, cuộn mình trên ghế nằm, cả người lười biếng.
Tạ Ải Ngọc không tài nào tức giận nổi, khẽ cười một tiếng, nhéo nhẹ đầu tai Tạ Yểu, coi như trút giận.
Hai người trở nên thân thiết hơn trước rất nhiều, giờ đây Tạ Yểu bị y nhéo tai mà cũng thấy chẳng sao cả.
Nguyên nhân của sự thân thiết này, phải kể đến chiếc lắc tay đồng tiền của Tạ Yểu.
Cậu luôn đeo chiếc lắc tay đó, vốn chưa từng bị Tạ Ải Ngọc bắt gặp. Nhưng vào một ngày nọ, Tạ Xuân Kỳ và cậu xảy ra tranh chấp, trong lúc tức giận nó gọi người đến, bảo người ta bưng một chậu nước, ngồi canh trên con đường mà cậu phải đi qua để về Yêu Nguyệt Viện, rồi hất nước lên người cậu, khiến cậu ướt sũng.
Lúc bấy giờ đang vào đầu xuân, gió xuân se lạnh, lại gặp thời tiết nóng lạnh thất thường, Tạ Yểu không muốn tranh cãi nhiều với Tạ Xuân Kỳ, cơ thể cậu chịu gió rét không nổi, vội vàng trở về viện, không ngờ lại đụng phải Tạ Ải Ngọc, lập tức bị y kéo đi.
Tạ Yểu trở về phòng ngủ, nhanh chóng thay quần áo, vừa mới mặc xong áo trong thì Tạ Ải Ngọc đã đẩy cửa bước vào.
Chiếc lắc tay đồng tiền xu trên tay cậu vẫn chưa tháo ra, cứ thế bất ngờ không kịp phòng ngừa mà bị Tạ Ải Ngọc nhìn thấy.
Tuy nhiên, Tạ Ải Ngọc cũng không hỏi nhiều, chỉ quay lưng lại, chờ cậu mặc xong áo ngoài.
Sau khi thay xong quần áo sạch sẽ, Tạ Ải Ngọc mới quay người lại. Trong đôi mắt đen láy vốn luôn bình lặng như mặt nước giếng cổ của y, Tạ Yểu mơ hồ nhìn thấy cơn dông bão tố đang âm ỉ hình thành.
Tạ Ải Ngọc không nói một lời nào, không tiếng động giằng co với cậu trong chốc lát ở phòng ngủ, nhìn chiếc lắc tay đồng tiền kia, bỗng thở dài một tiếng, như thể đã từ bỏ, rồi quay người rời đi.
Chờ đến ngày hôm sau, Tạ Ải Ngọc đã áp giải Tạ Xuân Kỳ đến xin lỗi cậu, và còn thưa chuyện này đến tai Tạ Trung Đình.
Gần đây Tạ Trung Đình rất coi trọng Tạ Yểu, tuy muốn bằng Tạ Ải Ngọc thì còn xa, nhưng cũng rất quan tâm, làm sao có thể chấp nhận được việc Tạ Xuân Kỳ làm loạn như vậy, sau khi Tạ Xuân Kỳ xin lỗi, ông ta còn trừng phạt nặng nề.
Lâm Vân Tình vốn muốn ngăn cản, nhưng sau khi nghe Tạ Ải Ngọc kể lại toàn bộ sự việc, cảm thấy con trai út thật sự rất quá đáng, thêm vào đó bà đã quyết tâm không được nuông chiều Tạ Xuân Kỳ nữa, nên bà hiếm khi không ngăn cản.
Bà không còn nuông chiều con trai út như trước, cũng không muốn làm Tạ Yểu tổn thương thêm lần nữa. Nhưng cả hai đứa trẻ đều là miếng thịt trên người bà rơi xuống, lòng bàn tay mu bàn tay bị đánh đều đau, nhìn Tạ Xuân Kỳ khóc, bà cũng đau lòng — nhưng Tạ Yểu đã chịu nhiều cực khổ như vậy, không nên chịu thêm uất ức.
Tạ Yểu cũng hiếm khi thể hiện sự yếu đuối trước mặt bà, dựa vào bờ vai nhỏ bé của bà, im lặng không nói, được bà vỗ về sau lưng nhẹ nhàng an ủi.
Kể từ ngày hôm đó, cậu và Tạ Ải Ngọc cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.
Câu kéo những suy nghĩ đang bay xa trở về, đánh nhẹ vào tay Tạ Ải Ngọc đang nghịch loạn, rồi gọi Tuyết Ly trở lại.
Tuyết Ly nhẹ nhàng nhảy lên tay vịn ghế nằm, liếc mắt nhìn Tạ Ải Ngọc một cách khinh miệt, rồi cọ vào hõm cổ Tạ Yểu.
“Meo ——”
Nó dường như đang than phiền với Tạ Yểu về Tạ Ải Ngọc, cứ cọ mãi, còn kêu không ngừng.
Tạ Ải Ngọc không nhịn được nữa, nói: “Một ngày nào đó nếu ta hầm nó, em cũng đừng có trách ta.”
Tạ Yểu vuốt ve bộ lông mượt mà của Tuyết Ly, cười: “Nếu huynh hầm nó, ta sẽ trả lại đồng tiền cho huynh.”
“Vậy coi như thanh toán xong à?” Tạ Ải Ngọc lại nắm lấy chóp mũi cậu, dùng chút sức: “Đâu có dễ dàng như vậy được.”
Cái đuôi lông xù mịn của Tuyết Ly đập vào tay Tạ Ải Ngọc, lại chọc Tạ Yểu hắt xì.
Hai người sững sờ một lúc, rồi cùng bật cười thành tiếng.
*
Buổi tối, Tuyết Ly nhảy lên bức tường son đỏ, đang liếm lông trên đầu tường.
Bên phía Tạ Ải Ngọc vọng lại tiếng khóc mơ hồ, là tiếng trẻ con, thanh âm the thé chói tai, khiến Tuyết Ly sợ tới mức nhảy xuống khỏi đầu tường, chạy thẳng vào lòng Tạ Yểu.
Tuyết Ly cũng giống như Tạ Yểu, đều thích sự yên tĩnh, lúc này nghe thấy thanh âm chói tai đó, bồn chồn cọ xát trong lòng cậu, trông giống như một đứa trẻ bị hoảng sợ.
Tạ Yểu thở nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cậu nhắm mắt lại, dần dần không còn nghe thấy tiếng khóc phiền phức đó nữa, Tuyết Ly ngẩng đầu lên từ lòng cậu, cọ cọ cằm cậu, rồi quay người nhảy xuống, vểnh cái đuôi đi nghịch những bông hoa vẫn đang kiên cường nở rộ trong sân.
Cậu mỉm cười bất đắc dĩ, mặc cho nó nghịch ngợm hoa cỏ.
Tạ Ải Ngọc tiễn Tạ Xuân Kỳ ra ngoài, tình cờ đi ngang qua Nguyệt môn, thấy Tạ Yểu lại cuộn mình trên ghế nằm, mắt nhắm hờ như sắp ngủ thiếp đi, y mơ hồ nhìn thoáng qua, rồi quay đầu lại, đưa thằng nhóc phiền phức trước mặt ra ngoài.
Thằng nhóc phiền phức vừa đi, y liền chui vào sân viện của Tạ Yểu, khẽ đá một cái vào chân ghế nằm, nói: “Về phòng ngủ đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Tạ Yểu kéo lại tay áo rơi xuống đất, sợi dây tơ hồng trên cổ tay lộ ra, “Không có ngủ, chỉ nhắm mắt một lúc thôi.”
“Ta thấy em buồn ngủ lắm.” Tạ Ải Ngọc hỏi: “Bị tiếng khóc của Xuân Kỳ làm phiền đến mức không ngủ được à?”
Tạ Yểu cười khẽ: “Đúng là thằng nhóc phiền phức, lần nào về cũng phải khóc một trận. Ta chỉ là ở trong viện của huynh, mà như thể lột da nó vậy, cứ hai ba ngày lại đến khóc lóc với huynh một chặp, còn đòi ở cùng huynh.”
“Cứ để nó khóc đi, cha nói rồi, nếu nó còn làm loạn nữa, sẽ ném nó đến Trầm Hương Viện mà ở.” Tạ Ải Ngọc kéo cậu dậy khỏi ghế nằm, “Cứ làm loạn suốt ngày, ngày nào đó chọc ta phiền chán, ta thật sự sẽ chuyển nó đến Trầm Hương Viện.”
Tạ Yểu hỏi: “Trầm Hương Viện là “lãnh cung” của Tạ gia sao?”
Tạ Ải Ngọc đáp: “Nói vậy nghe không hay lắm. Làm gì có “lãnh cung” nào? Chỉ là ở xa quá thôi.”
Tạ Yểu nhún nhún vai, thấy Tuyết Ly không phá hoại hoa cỏ nữa mà đang đi về phía mình, liền đứng dậy đón lấy Tuyết Ly. Cậu ôm Tuyết Ly vào lòng, gãi gãi cằm nó, rũ mắt xuống, vừa chơi đùa với Tuyết Ly vừa nói với Tạ Ải Ngọc: “Đêm khuya rồi, ta thấy cũng nên đi ngủ thôi.”
“Thôi, em nghỉ ngơi sớm đi.” Y thấy Tuyết Ly trong lòng Tạ Yểu lại liếc mắt nhìn mình, buồn bã nói: “Đừng để tiểu hồ ly tinh này mê hoặc thần trí, cả đêm không ngủ, chỉ lo chơi đùa với nó.”
“Cái gì mà tiểu hồ ly tinh.” Tạ Yểu nói: “…Huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước.”
Nói xong, liền ôm Tuyết Ly trở về phòng ngủ.
Tạ Ải Ngọc thấy cậu vào phòng, bản thân cũng quay về.
Tương lai còn dài, “tiểu hồ ly tinh” này rồi cũng có ngày bị thất sủng thôi.
___
Lời tác giả: Hôm qua lười biếng quá, hôm nay bù lại.
A Ngọc: Tiểu hồ ly tinh, hầm mày đi.