Ma Nữ Của Laplace

Chương 27


Nhìn người đàn ông đang bước lên cầu thang, Nakaoka tự nhủ đúng là ông ta rồi. Xét về tuổi tác, người này xấp xỉ Amakasu, nhưng bầu không khí quanh ông ta khác hẳn một Amakasu nghệ sĩ. Ông ta bận một bộ vest, đeo kính, mái tóc được rẽ ngôi gọn ghẽ. Trên tay là áo khoác và một túi tài liệu.

Người đàn ông dừng bước, nhìn một lượt bên trong quán. Nakaoka đứng dậy chào.

Ông ta tiến lại với vẻ mặt căng thẳng. Thái độ rõ ràng là đang cảnh giác.

“Anh Uno phải không?”

“Vâng.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền anh lúc bận rộn.” Nakaoka đưa danh thiếp.

“Không có gì.” Đối phương đáp rồi cũng rút danh thiếp ra. Phía trên tên Uno Takao là chức danh Trưởng phòng Kinh doanh.

Sau khi về chỗ ngồi, Nakaoka gọi phục vụ tới, hỏi Uno uống gì rồi gọi hai tách cà phê.

“Như tôi đã nói trên điện thoại,” Uno mở lời. “Hiện giờ tôi hầu như không… à, chính xác là hoàn toàn không liên hệ với Amakasu.”

“Tôi hiểu. Anh và anh ta học chung hồi cấp hai và cấp ba, rồi tiếp tục qua lại cho tới khi lên đại học nhỉ.” Nakaoka lấy ra cuốn sổ tay và bút.

“Đúng vậy. Hồi đại học chúng tôi gặp nhau nhiều lắm cũng chỉ ba, bốn lần. Lần nào cũng không tìm được tiếng nói chung. Tôi không tài nào bắt kịp được câu chuyện của cậu ấy. Một phần có lẽ vì cậu ấy được học hành chuyên môn, nhưng việc cậu ấy ngày càng khác người mới khiến tôi kinh ngạc.”

“Những chuyện mà anh không bắt kịp là chuyện phim ảnh đúng không?”

“Hiển nhiên rồi.” Uno gật đầu.

Uno và Amakasu không chỉ học cùng cấp hai, cấp ba mà còn cùng thuộc câu lạc bộ nghiên cứu điện ảnh.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Amakasu Saisei nhập học ngành điện ảnh, khoa nghệ thuật một trường đại học tư. Uno nói “học hành chuyên môn” là ám chỉ điều đó.

“Hồi cấp hai và cấp ba thì hai anh rất thân thiết nhỉ.”

“Cấp hai chúng tôi học khác lớp nên cũng không thân lắm. Nhưng hồi cấp ba thì thân thật. Mỗi tuần chúng tôi tụ tập cùng các thành viên khác của câu lạc bộ đi xem tới mấy bộ phim. Tan học lại ra quán cà phê nói chuyện hàng giờ.” Cơ mặt Uno dãn ra, có lẽ vì đang hồi tưởng lại quá khứ.

“Anh cũng thích phim ảnh nhỉ.”

“Đến mức gia nhập câu lạc bộ cơ mà. Nhưng không thể bằng Amakasu được.”

Cà phê được mang tới. Nakaoka nhấp một ngụm cà phê đen.

“Mà…” Uno hướng mắt lên. “Anh có thể nói cho tôi biết các anh đang điều tra việc gì được không? Có liên quan tới Amakasu đúng không?”

Nakaoka khẽ đưa tay phải ra và cúi đầu. “Xin lỗi, nhưng tôi không thể nói được. Chúng tôi có nguyên tắc của mình.”

“Vậy à?” Uno đưa cốc cà phê lên miệng.

“Anh Amakasu khá khác người?”

Trước câu hỏi Nakaoka, Uno vừa rót sữa vào tách của mình, vừa nở nụ cười ái ngại. “Đúng vậy. Cậu ấy vẫn đam mê điện ảnh. Và dốc sức vì nó. Tôi chưa từng nghe cậu ấy nói chuyện gì khác ngoài phim ảnh. Không phải vì Amakasu chỉ rành về phim ảnh thôi đâu. Cậu ấy hiểu biết rất rộng. Dù là chuyện văn chương hay âm nhạc, kết cục thế nào cũng dẫn tới điện ảnh. Cậu ấy còn có trí nhớ tốt, hồi đi học luôn được điểm cao. Lúc nào cũng cạnh tranh vị trí đứng đầu lớp. Còn biết chơi thể thao nữa.”

Nakaoka nhún vai. “Một người hoàn hảo nhỉ.”

“Chính xác là như vậy. Tôi hay nói là “Cậu được ưu ái quá nhiều rồi.” Nhưng đáp lại, cậu ấy chẳng tỏ ra vui vẻ chút nào. Cũng không lấy đó làm tự mãn. Lúc nào cũng bảo thế vẫn chưa đủ. Phải hoàn hảo hơn nữa mới được. Lúc nãy tôi nói cậu ấy khác người, nhưng sửa lại là người theo chủ nghĩa hoàn hảo thì đúng hơn. Nói ngắn gọn là lý tưởng cao.”

“Chỉ đối với bản thân thôi chứ? Với người khác, anh ấy có đòi hỏi họ cũng phải hoàn hảo không?”

“Không. Về cơ bản, cậu ấy dường như không quan tâm tới người khác. Bọn tôi ai cũng biết thành tích đáng nể của Amakasu, nhưng cậu ấy chẳng biết tí tẹo gì về chúng tôi.” Dứt lời, vẻ mặt Uno hình như vừa nhớ ra chuyện gì. “Có điều…”

“Chuyện gì thế?”

“Có một ngoại lệ. Cậu ấy cũng đòi hỏi sự hoàn hảo từ một người.”

“Ai vậy?”

“Bạn gái của cậu ấy.”

Nakaoka cầm bút lên. “Vậy là anh ta có người yêu. Anh cho tôi biết tên cô ấy được chứ?”

“Cũng chưa tới mức gọi là người yêu. Vả lại cũng không phải chỉ một người, nên tôi không thể nhớ tên hết được.”

“Nghĩa là sao?”

“Amakasu học giỏi lại biết chơi thể thao, mặt mũi cũng không đến nỗi nào. Chỉ cần cậu ấy ngỏ lời là mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Có điều, chuyện tình của cậu ấy không bao giờ kéo dài quá lâu. Hầu như chỉ hẹn hò một thời gian rồi chia tay. Tôi hỏi sao lại thế, thì cậu ấy đáp do thất vọng quá. Rằng không ngờ cô ta lại nhạt nhẽo như vậy, làm cậu ấy thất vọng. Rồi Amakasu lại quen một cô khác. Cứ thế hết lần này tới lần khác. Tôi từng nói chuyện với một cô, cô ta giận Amakasu lắm. Thấy bảo cậu ấy là người ngỏ lời trước, nhưng thái độ rất kẻ cả. Hết chê trách quần áo, đầu tóc đối phương lại áp đặt cả sở thích nữa. Có lẽ, cậu ấy muốn cải tạo đối phương cho phù hợp với hình mẫu lý tưởng của mình.”

Nakaoka ngừng ghi chép. “Nguyên nhân nào khiến anh ta theo chủ nghĩa hoàn hảo tới mức ấy? Anh có biết không?”

“Tôi cũng không rõ lắm. Do ảnh hưởng nhiều từ ông bố chăng?”

“Ông bố…” Nakaoka lật tìm trong cuốn sổ ghi chép. Anh đã điều tra về bố của Amakasu Saisei. “Một nhà điêu khắc tên Amakasu Taisei đúng không?”

“Đúng là cái tên đó. Một nhà điêu khắc thiên tài.”

“Đây là lần đầu tiên tôi biết cái tên đó đấy. Tìm trên mạng cũng thấy một vài tác phẩm. Khi nhìn chúng, tôi rất kinh ngạc. Không thể nghĩ rằng những thứ ấy được đẽo gọt từ gỗ mà thành.”

Phong cách của Amakasu Taisei là điêu khắc gỗ để tái hiện toàn bộ những thứ tồn tại ở thế giới tự nhiên. Sự tinh xảo trong tác phẩm của ông khiến người khác phải sững sờ. Muông thú hệt như đang chuyển động, còn hoa lá như đang rung rinh theo gió. Không chỉ sống động, mỗi tác phẩm còn mang một thông điệp. Ngay cả một người vốn mù mờ về nghệ thuật như Nakaoka cũng phải thán phục rằng thì ra nghệ sĩ thiên tài là thế này đây.

“Amakasu ý thức rất rõ về bố mình.” Uno nói. “Có lần cậu ấy bảo vì cũng mang dòng máu đó nên không thể làm điều gì mất mặt được. Không biết điêu khắc thì phải làm gì đó khác, có lẽ là phim ảnh, Amakasu đã nói như vậy.”

“Anh có biết chuyện ông bố không sống chung với gia đình anh Amakasu không?”

“Vậy ư? Tôi không biết.”

“Nghe nói hồi tiểu học, anh Amakasu đã bỏ nhà đi.”

“Sao cơ?” Uno lộ vẻ lúng túng. Rõ ràng đây là lần đầu tiên ông ta nghe chuyện đó.

“Vậy…” Nakaoka chuyển đề tài. “Anh đã đọc blog của anh ấy chưa?”

Uno liền đặt tách cà phê đang uống dở xuống, gật đầu với vẻ bí hiểm. “Tôi đọc rồi.”

Đó là blog của Amakasu Saisei. Lúc gọi điện, Nakaoka đã nhắn Uno đọc trước, còn gửi địa chỉ blog cho ông ta nữa.

“Anh thấy thế nào?”

“Chuyện đó… ừm, quả thực…” Uno hơi trợn mắt. “Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi biết cậu ấy đã trở thành đạo diễn, nhưng xảy ra những chuyện đau lòng như thế thì… Thực sự, nói thế nào nhỉ… tôi thấy tội nghiệp cho cậu ấy.”

“Anh nói là từ khi vào đại học không còn gặp anh Amakasu nữa. Nên đương nhiên là không biết gì về vợ con anh ta đâu nhỉ.”

“Vâng. Đọc blog tôi mới biết. Con tôi cũng trạc tuổi đó, nên không thể coi là chuyện của người dưng.”

“Anh cảm thấy thế nào về gia đình anh Amakasu?”

“Cảm thấy thế nào… là sao?”

“Chuyện gì cũng được. Ấn tượng chung chẳng hạn.”

“Xem nào. Tôi có cảm giác, đúng là cậu Amakasu có khác. Đọc blog thấy rõ ràng chị nhà là một cô vợ tốt, và lũ trẻ rất thông minh, ngoan ngoãn. Có điều, cô con gái quá đa cảm thì phải, nên mới… Có vẻ cô bé thừa hưởng chủ nghĩa hoàn hảo từ Amakasu. Chắc hẳn phải có chuyện gì phiền lòng lắm. Tôi nghĩ vậy.”

“Tức là,” Nakaoka nhìn chằm chằm đối phương. “Một gia đình lý tưởng theo đúng tiêu chuẩn của Amakasu?”

“Tôi cảm giác như vậy.”

Nakaoka gật đầu, gấp cuốn sổ lại.

“Thông tin rất hữu ích. Cảm ơn anh đã hợp tác.”

“Vậy là xong rồi ạ?”

“Vâng. Cảm ơn anh.”

Uno tỏ vẻ khó hiểu, uống cạn tách cà phê, tạm biệt Nakaoka rồi đứng dậy. Lúc đang bước về phía cầu thang, ông ta quay người lại, chừng như định hỏi gì nhưng chỉ chào một lần nữa rồi đi xuống.

Nakaoka nhờ nhân viên phục vụ mang tới thêm một tách cà phê nữa. Anh mở sổ, nhẩm lại trong đầu những lời Uno vừa nói.

Một gia đình lý tưởng…

Không biết nếu anh nói ra sự thật, vẻ mặt Uno sẽ thế nào. Nếu ông ta biết rằng thực tế khác hoàn toàn so với nội dung blog, vợ và con cái Amakasu đều là sản phẩm của trí tưởng tượng…

Mấy ngày gần đây, Nakaoka đang điều tra về Amakasu Saisei và gia đình ông ta. Những câu chuyện nghe được từ bạn học của Amakasu Moe khá bất ngờ, khiến anh không khỏi ngờ vực.

Tuy nhiên, sau khi hỏi chuyện một vài người, anh kết luận rằng những lời họ nói là chính xác, nội dung của blog kia mới là sai sự thật.

Yukako – vợ của Amakasu Saisei – có một cô chị gái lấy chồng ở Kashiwa thuộc tỉnh Chiba. Cô ta nói thường xuyên nghe Yukako phàn nàn về chồng.

“Cậu ta hầu như không về nhà, cũng chẳng đỡ đần việc nuôi dạy con cái. Đã vậy, lần nào về cũng chỉ quát mắng lũ trẻ. Vì thế, đương nhiên cả hai đứa đều ghét, thậm chí muốn tránh mặt bố. Em gái tôi góp ý thì bị mắng ngược lại là vì cô nuông chiều nên con cái mới hư hỏng như thế. Thực lòng, tôi nghĩ người như vậy tốt nhất đừng nên làm bố.”

Chị gái Yukako cũng xác nhận việc Moe hư hỏng hồi cấp hai.

“Dạo đó, em gái tôi cũng đau đầu lắm. May mà từ khi lên cấp ba, con bé tham gia câu lạc bộ nhảy nên dần dà thay đổi, khiến mẹ nó cũng mừng. Ai ngờ sau này lại xảy ra chuyện, đến giờ tôi vẫn không tài nào hiểu nổi.” Chị gái Yukako nghẹn ngào.

Nakaoka quyết định điều tra về Moe hồi học cấp hai. Anh tìm gặp vài người trong đám học sinh hư giao du với Moe hồi đó thì nghe được một chuyện đáng kinh ngạc từ một cô bạn.

Hồi cấp hai, Moe đã từng dính bầu rồi phải phá thai.

“Đối tượng là một đàn anh học trên hai lớp, cùng chơi chung trong nhóm. Có lần, cô ấy tâm sự với tôi chuyện có thai, tôi cũng chẳng biết khuyên cô ấy nên làm thế nào. Nghe nói sau đó cô ấy đã thú nhận với mẹ và được đưa đến bệnh viện. Do mới là thời kỳ đầu nên trong trường cũng không rộ lên tin đồn gì cả.

“Tôi không rõ ông Amakasu Saisei bố cô ấy có biết chuyện không.” Cô gái nói thêm.

Càng điều tra, Nakaoka càng thấy nhiều mâu thuẫn với những gì viết trong blog. Rốt cuộc, Amakasu Saisei viết như vậy nhằm mục đích gì?

Nói đến mâu thuẫn, nội dung bản thảo được gửi cho nhà xuất bản mới thật kỳ cục. Trong đó, lý do tự sát của Moe liên quan tới thân thế cô bé. Bản thảo đó đưa ra suy đoán rằng, Moe là con của Yukako và nhân tình, không có quan hệ huyết thống gì với Amakasu. Nhưng chuyện bạn học của Moe kể rằng cô ghét chiếc mũi và bàn tay giống hệt Amakasu Saisei đã chứng tỏ rằng ông ta là bố đẻ của cô.

Rốt cuộc, Amakasu Saisei là người thế nào? Nakaoka cũng thử hỏi dò một vài người quen biết ông ta từ hồi trẻ. Có lẽ đó là cách thích hợp để biết được tính cách con người. Anh đã tìm gặp thành viên sinh hoạt chung câu lạc bộ hồi đại học, và trợ lý đạo diễn có thời cùng làm việc với ông ta.

Kết cục, trong số họ không ai nói xấu về Amakasu. Tất cả đều đánh giá cao tài năng của ông ta. Có thể tổng hợp các ý kiến lại là “Một người luôn nghiêm khắc với bản thân, không ngừng theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo”. Giống hệt những điều Uno đã kể.

Ngoài ra còn một nhận xét tương tự nữa. Amakasu Saisei không đòi hỏi những người xung quanh mình cũng phải hoàn hảo, trừ bạn gái. Ông ta quen với nhiều người nhưng đều chia tay chóng vánh. Có người nói “Sở thích của anh ta rất phiền phức”, có người lại bảo “Tiêu chuẩn của anh ta quá cao”. Có vẻ như ông ta có sẵn một hình mẫu lý tưởng, hễ phát hiện ra đối phương không giống như vậy sẽ lập tức mất hứng thú.

Năm ba mươi tuổi, Amakasu Saisei kết hôn với một nữ diễn viên vô danh tên Yukako. Có nghĩa là, Yukako hoàn toàn trùng khớp với hình mẫu lý tưởng của Amakasu? Thực tế, dựa trên ý kiến của những người quen biết Amakasu lúc ấy, có thể phủ định điều này.

Có khả năng Yukako tuy không đạt tới hình mẫu lý tưởng nhưng Amakasu nhắm tới khối tài sản của gia đình cô vốn làm kinh doanh. Hồi đó, ông ta còn chưa xây dựng được vị thế đạo diễn của mình. Việc có được thế lực mạnh làm hậu thuẫn chính là phần bù cho khuyết điểm của Yukako.

Nakaoka gấp cuốn sổ lại. Tách cà phê mới đã được đưa ra tự lúc nào. Anh nhấp thử một ngụm thì thấy nó đã nguội ngắt.

Chủ nghĩa hoàn hảo, blog và bản thảo hoàn toàn sai sự thật…

Dường như anh đã phát hiện ra gì đó. Tuy còn lờ mờ nhưng đường nét của nó đã dần hiện ra. Chỉ có một vướng mắc khiến mọi chuyện chưa sáng tỏ. Nhưng đó là gì thì Nakaoka chưa biết.

Vẫn không thể nắm bắt được hành tung của Amakasu Saisei. Anh đã gọi điện mấy lần nhưng lần nào điện thoại cũng bị tắt nguồn. Có để lại tin nhắn, đối phương cũng không hề hồi đáp. Rốt cuộc, ông ta trốn ở đâu chứ?

Đúng lúc anh cất cuốn sổ vào trong túi thì điện thoại đổ chuông. Là cuộc gọi từ Narita. Sếp hỏi anh đang ở đâu.

“Một quán cà phê ở Shimbashi. Em gặp một người có liên quan tới vụ đó.”

“Vậy à. Xong rồi chứ?”

“Xong rồi.”

“Vậy thì cậu về đây ngay. Có chuyện.” Narita xẵng giọng. Sếp anh có vẻ khó chịu.

“Chuyện gì thế ạ?”

“Gặp rồi nói.” Narita dứt lời, đồng thời cúp máy.

Lại chuyện gì không biết… Nakaoka uống cạn tách cà phê, tay cầm hóa đơn rời khỏi chỗ ngồi.

Vừa về đến phòng hình sự, Nakaoka bị Narita kéo ngay ra buồng hút thuốc như thường lệ. Bên trong không có ai. Narita rút ra một điếu thuốc nhưng hình như không có ý định châm lửa ngay. Thay vào đó, từ miệng anh tuôn ra những lời hoàn toàn ngoài dự đoán.

Nakaoka há hốc miệng.

“Sếp bảo rút khỏi vụ này đi nghĩa là sao?”

Narita đưa điếu thuốc lên môi, đốt bằng bật lửa. “Là như thế.” Anh nhăn mặt, phả khói nói. “Theo đúng nghĩa đen. Cậu phải rút khỏi vụ điều tra về tai nạn ở khu suối nước nóng. Đừng liên quan gì nữa.”

Nakaoka định vặc lại “Tại sao?”, nhưng đành nuốt vào trong. Anh thừa kinh nghiệm để biết sếp mình chỉ nói như vậy trong những trường hợp nào rồi.

“Bên trên nói gì ạ?”

Narita trề môi dưới, gật đầu.

“Trưa nay tôi bị giám đốc phòng cảnh sát gọi lên. Cùng các trưởng ban hình sự khác. Chỉ thị là không rõ cậu đang điều tra gì, nhưng phải rút khỏi vụ đó ngay.”

Nakaoka tặc lưỡi.

“Sao vụ này lộ ra được nhỉ? Do yêu cầu cảnh sát tỉnh hỗ trợ điều tra các nhà xe trong vụ ở suối nước nóng Tomate ư?”

“Không, không phải chuyện đó.” Narita kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, lắc đầu. “Chắc là lệnh của cấp cao hơn. Chưa biết chừng là từ trên Sở cảnh sát Tokyo, hoặc trung ương cũng nên. Nghe giám đốc nói thì tôi đoán vậy.”

“Cục cảnh sát trung ương?”

“Theo lời cấp trên thì đương nhiên ta không được phép tiết lộ việc điều tra vụ này. Tôi được yêu cầu phải quên toàn bộ những gì đã biết. Đổi lại, họ sẽ giữ kín việc ta tự ý điều tra, không báo cáo lại chuyện đó. Có vẻ lần này chúng ta đụng phải một mối phiền hà rồi đây.”

“Vậy thì em càng muốn tiếp tục. Nhất định phải thấy tận mắt con rắn khổng lồ cỡ nào sẽ chui ra.”

Narita khoát tay đang cầm thuốc. “Bỏ đi. Cậu bị đá thì tôi cũng mệt. Họ đồng ý giữ im lặng là may lắm rồi.” Narita phả ra ngụm khói cuối cùng, dụi điếu thuốc vào gạt tàn. “Cậu đừng có làm càn.” Ra khỏi buồng hút thuốc, anh còn sập cửa một cách thô bạo.

Nakaoka cũng bước ra. Anh nhìn theo bóng lưng Narita đang rảo bước trên hành lang. Nhìn vậy cũng đủ biết sếp mình đang khó xử cỡ nào.

Rốt cuộc, mình đang tìm kiếm điều gì? Đằng sau vụ này ẩn chứa điều gì khiến cho bên trên không muốn một điều tra viên dưới quyền khám phá ra?

Quên hết những gì đã biết đi…

Có vẻ, Nakaoka đã khám phá ra một phần bí mật. Có điều, là bí mật gì thì anh chưa biết. Khoan đã, Nakaoka dừng lại.

Vậy ông ta thì sao? Giáo sư Aoe của trường Đại học Taiho. Những điều ông ta biết về vụ này cũng không ít hơn anh. Liệu ông giáo sư đó có bị bịt miệng không? Có điều, ông ta không phải cảnh sát. Chắc chắn, họ không thể ra lệnh như anh được. Vậy thì bằng cách nào?

Thuyết phục. Chỉ còn cách đó mà thôi.

Nakaoka rút điện thoại ra. Đương nhiên, anh còn lưu số của Aoe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận