Chẳng rõ cơ duyên hay may mắn mà có một con đường mòn cách chỗ va chạm 50 mét, đi vào không xa cô bắt gặp một căn nhà kho cũ.
Hạ Hoa suy đoán gần đây nhất định có người sống, con đường này là để họ vận chuyển đồ ra đường lớn.
Nền nhà kho bằng xi măng, phủ rơm rạ, một số vật dụng sinh hoạt như hộp cơm, bình nước, khăn lau nằm lăn lóc.
Ở góc nhà là một chiếc xe cải tiến chứa vài chiếc bao bố trống không, còn phủ tấm vải bạt để che chắn.
Cô hất hết bao bố xuống đất, cuộn bạt lại để vào xe, đẩy xe ra ngoài.
Mưa to quất lên thân mình khảnh mảnh cô, từng giọt mưa nặng nề nện xuống thân xe kêu ầm ỹ, Hạ Hoa vẫn từng bước vững chắc đẩy xe quay lại đường lớn.
Dương Chí nằm gục đầu trên vô lăng, thần trí không tỉnh táo nhưng vẫn chưa chìm vào mê man.
Cô thô lỗ ném balo hai người vào xe cải tiến, sau đó mới lôi Dương Chí đặt lên.
Vì chân tay cậu dài thò ra khỏi xe, cô đành nhấc chân cậu gác lên trên balo, rồi mới phủ bạt che chắn.
Chất adrenaline chạy loạn rần rần trong cơ thể, trái tim đập bình bịch, không kiềm chế được cô lầm bầm chửi một mình.
Khoảng khắc quay sang bên cạnh thấy túi khí không bung, mặt Dương Chí chảy máu, cô hối hận khôn siết.
Đáng lẽ cô phải kiểm tra cái xe chết tiệt này kĩ càng, hoặc tự mình lái xe.
Giờ bọn họ gặp tai nạn giữa núi rừng quạnh quẽ, nếu cậu bị chấn thương não hay chảy máu trong cô thật sự bất lực.
Cô không đủ sức chứng kiến lịch sử lặp lại nữa.
Nhà kho rộng chừng 30 mét vuông, có một gác lửng cũ nát xập xệ, tương đối khô ráo.
Hạ Hoa để Dương Chí nằm trên đống rơm, sợ dính mưa sẽ bị hạ thân nhiệt, cô nâng cậu dậy, cởi bớt quần áo ướt rồi lấy áo khoác khác đắp giữ ấm.
Nhặt hai viên gạch làm bếp, lôi cặp lồng inox mình mang theo khỏi balo, đổ nước vào, bắc lên bếp.
Gạt hết rơm xung quanh tạo thành một khoảng trống sạch sẽ, cô mở cửa sổ thông khí, xong xuôi mới bắt đầu châm lửa đun nước.
Ánh lửa ấm áp toả sắc vàng, nhuộm hồng gương mặt trắng nhợt vì lạnh.
Cô tháo chun buộc tóc, để mái tóc ướt xoã bung, nhỏ nước.
Nước sôi bốc khói trắng, Hạ Hoa bỏ khăn vào luộc, hơi nước ẩm ướt bám vào vách tường đọng thành giọt.
Sau khi luộc chín khăn, cô dùng một đôi đũa gỗ, vớt khăn ra.
Chờ bớt nóng mới vắt kiệt nước, đến bên Dương Chí lau mặt cho cậu.
Vết thương đã ngừng chảy máu, do mưa dội vào nên nó hơi trắng.
Cô cẩn thận lau từng vệt máu khô, sau đó mới lau bụi bặm dơ bẩn.
Gương mặt thiếu niên còn nét trẻ con, làn da vì phơi nắng mà đen đi vài phần, nay thêm vết thương làm tăng vẻ nghịch ngợm.
Lông mày hơi nhăn dần dãn ra, hơi ấm từ chiếc khăn khiến cậu dễ chịu vô cùng.
Dương Chí hé môi, mấp máy: “Lau cổ em nữa.”
Hạ Hoa: “…” Cô muốn bóp chết thằng oắt này!
Lau dọn sạch sẽ xong, cô dùng thuốc sát khuẩn khử trùng vết thương, cố tình mạnh tay khiến Dương Chí nhăn nhó mới thôi.
Kết thúc bằng việc dán băng gạc che chắn, vết thương cỡ này không cần khâu.
Vỗ vỗ mặt mình, không soi gương cũng biết nó đang hiện rõ sự mệt mỏi.
Cô muốn nằm luôn ở đây ngủ một giấc, nhưng nghĩ tới người dân sống gần đây cô không sao yên tâm được, thói quen tuần tra thúc giục cô phải xem xét xác thực chỗ này an toàn mới nghỉ ngơi.
Nếu Dương Chí khoẻ mạnh thì khác, tình trạng hiện nay cô sợ nếu bị tấn công, dù đối phương là người hay zombie, cô đều không đảm bảo đưa cậu chạy thoát an toàn.
Bóc hai viên thuốc giảm đau, cô đút cậu uống với mấy ngụm nước.
Thuốc này có cafein nên cô không lo cậu sẽ ngủ mất.
“Ở yên đây, chị xem quanh chỗ này có gì dùng được không.”
Nói rồi cô phủi rơm khỏi quần, đứng dậy ngó cửa sổ.
Bên ngoài mưa đã nhỏ hơn, có dấu hiệu sẽ tạnh.
“Hoa.” Dương Chí gắng ngồi dậy, đầu óc cậu vẫn choáng váng.
“Hay sáng hẵng đi, giờ em khó chịu lắm.”
Cậu không muốn Hạ Hoa lặn lội mưa gió xem xét cái khỉ khô gì đấy.
Nhìn cậu mệt mỏi như vậy Hạ Hoa không đành, cô ậm ừ nằm xuống cạnh cậu.
Hai người cách nhau hai gang tay, chỉ cần duỗi tay là chạm được đến người kia.
Bọn họ từng co ro ôm nhau sưởi ấm trong thời tiết giá lạnh, nên không còn câu nệ nhiều thứ nữa.
Tất nhiên chỉ giữa hai người thôi.
Tiếng thở đều đặn bên cạnh khiến mi mắt cô nặng trĩu, từ từ ngủ.
Giấc ngủ không sâu, khi cô tỉnh dậy trời đã tờ mờ sáng.
Bên ngoài yên ắng, lắng nghe kĩ sẽ thấy tiếng mưa rơi vào cành lá, xen lẫn còn có tiếng chim kêu.
Nghiêng đầu nhìn sang bên, lồng ngực Dương Chí phập phồng ổn định, sắc mặt tương đối tốt.
Cô lặng lẽ đặt con dao vào bàn tay đang duỗi của cậu, cậu lập tức đè nó dưới tay.
Phản ứng vậy khiến cô yên tâm hẳn.
Lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi mưa, mùi cây cối, mùi nhà kho.
Không khí thoáng đãng dễ chịu lấp đầy hai lá phổi.
Nhớ từ đêm qua đến giờ chưa có gì vào bụng, Hạ Hoa sờ túi thấy còn nửa thanh chocolate.
Bóc vỏ giấy sột soạt, cắn một miếng nhai chóp chép.
Chocolate bị nhiệt độ cơ thể làm cho mềm èo, cắn ngập răng vừa dính vừa đắng.
Không hiểu sao cô lại nhớ đến một người bạn trên mạng, cô ta cực kì đam mê zombie, thường xuyên lải nhải nếu tận thế ập đến phải có mấy thanh chocolate trong túi, nó có lượng calo rất cao, ăn vào sẽ có sức lực đánh 300 con zombie.
Khoé miệng bất giác cong lên.
Hi vọng con dở hơi ấy sống sót.
Phủi bớt bụi bặm, cô lau miệng bằng ống tay áo, bước vào màn mưa.
Mưa xoá đi những dấu vết nên không có nhiều thứ xem, cô cũng không phải dân chuyên đi rừng hay được đào tạo làm mấy thứ này.
Chỉ dựa vào kinh nghiệm lăn lộn kiếp trước nhận biết chỗ này đôi khi vẫn có người lui tới.
Chậc, cô nên quay lại đường lớn kiểm tra cái xe thì hơn.
Ngoài đường vẫn thế, đồ đạc trong xe trừ hai chiếc balo cô đã mang theo còn lại vẫn nguyên vẹn.
Có vẻ đêm qua không có ai đi qua đây, hoặc họ đi thẳng không thèm dòm ngó chiếc xe này, nếu không nước với đồ ăn đã sớm bốc hơi rồi.
Khi ấy đi vội vàng, quên che dấu.
Thử khởi động xe, kết quả khiến một đám khói phun phì phì từ mũi xe, nhất thời tầm mắt mịt mù, cô loay xoay mở phần capo xem xét.
“…”
Tình hình chung là vài cái dây điện bị cháy, còn làm thế nào để sửa thì cô chịu.
Giá mà có hắn ở đây.
Lắc lắc đầu, cố gắng xua hình ảnh người ấy khỏi tâm trí, Hạ Hoa xoa đôi mắt bị khói làm cay xè, chán nản đứng khoanh tay tựa lưng vào xe.
Trầm ngâm chừng 15 phút thì cô nghe thấy tiếng móng gõ lộc cộc trên mặt đường.
Cảm thấy kì lạ, cô nhìn theo hướng phát ra tiếng động.
Đó là một người đàn ông già chừng 60 tuổi, thân thể cường tráng, tinh thần phấn chấn đang đánh xe bò đi tới.
Cẩn thận giấu thân mình sau chiếc xe, chỉ để lộ cái đầu, cô vẫy tay với người đàn ông.
“Bác ơi.”
Người đàn ông mỉm cười, nhe hàm răng xỉn màu thuốc lá với cô: “Chào cô gái, cháu từ thành phố đến hả?”
Hạ Hoa gật đầu như giã tỏi, cô bày ra bộ dáng ngây ngô dẫu bàn tay giấu sau lưng nắm con dao thật chặt.
“Cháu đang trên đường đến thành phố S, ai ngờ bị tai nạn.” Cô chỉ vào xe rồi chỉ vào con đường mòn dẫn tới nhà kho.
“Cháu thấy kia có một con đường, đang tính đi vào xem có ai giúp đỡ không thì gặp bác, thật là trùng hợp quá.”
Người đàn ông kinh ngạc nhìn theo hướng tay cô chỉ, ông bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, để lộ mảng đầu hói.
“Cháu đang nói đường đi nhà bọn mất dạy họ Liễu ư?”
“Dạ?” Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
“Bác nói rõ được không ạ?”
“Ây da…” Người đàn ông già thở dài.
“Đi qua ngọn núi kia là thôn của ta, lũ họ Liễu mất dạy này là bọn đầu trộm đuôi cướp, bị đuổi khỏi thôn nên dọn qua bên này núi sống.
Nào ngờ về sau nhà nước xây đường cao tốc phía này núi, bọn nó làm đường dẫn ra đường cao tốc, dựng cả nhà kho rồi tuyên bố đường của bọn nó, kho bọn nó.
Dân làng muốn đi qua hay nghỉ nhờ đều phải nộp tiền.”
“Cháu gái, cháu thử tưởng tưởng mà xem.
Để tiết kiệm ít tiền xăng xe vận chuyển nông sản, thôn làng phải trả nó một khoản tiền xin đi nhờ đường, nhưng những hôm mưa to, xin nó cho dùng cái nhà kho để chứa đồ thì nó nhân lúc không ai để ý mà trộm cắp, khiến hàng hoá hao hụt, không biết ăn nói thế nào với thương lái.”
“Có lần thằng Lâm nhà lão Tứ lén nấp sau mấy bao ngô để canh, bắt được lũ họ Liễu khuân trộm đồ.
Tang chứng vật chứng đầy đủ, lũ họ Liễu không cãi được quay sang đánh người.
Cái bình nước thằng bé mang theo bị bọn nó dùng nện vào đầu, méo cả bình.”
Hạ Hoa chớp mắt, duy trì dáng vẻ lắng nghe.
“Ôi nghe đáng sợ quá, thế nhà đó còn sống ở đây không ạ?” Cô nhìn về phía con đường mòn.
“Còn chứ.
Cháu biết tháng trước có động đất không?” Ông già vung tay, hứng chí bừng bùng kể theo sự dẫn dắt của Hạ Hoa.
“Trong thôn nhiều người mắc bệnh lạ, bệnh viện gần nhất quá tải, thôn dân qua xin mượn đường đi thẳng lên viện tỉnh thì nhà nó không cho, suýt thì đánh nhau to đấy.”
Sắp đến đoạn cô muốn nghe rồi, Hạ Hoa kiên nhẫn giả vờ thêm: “Thế thì thôn giờ toàn người mắc bệnh mất thôi?”
“Làm gì có.” Ông già cười ha hả.
“Tất cả đều khoẻ mạnh, mọi chuyện đã qua rồi.
À mải nói chuyện ta quên mất, ta phải lên viện tỉnh thăm cháu ta đây.”
Nói rồi người đàn ông không chào Hạ Hoa, cứ thế đánh xe bò chậm rãi đi tiếp.
Hạ Hoa hạ khoé miệng, nhìn chăm chú cái áo bẩn thỉu, ánh mắt di chuyển xuống chiếc chiếu cáu bẩn vết máu khô, phủ lên xe, có mấy con ruồi bọ vo ve bay từ đó ra.
Viện tỉnh cách đây rất xa, đi xe bò chắc phải đến tối mới tới nơi.
Còn thứ thối rữa đằng sau, cô không muốn suy đoán.
Tận thế, dịch bệnh zombie, thiếu thức ăn nước uống khiến nhiều người bề ngoài trông rất bình thường, nhưng bên trong đã sớm phát điên rồi.
Trở lại nhà kho, cô tính đánh thức Dương Chí, hi vọng cậu biết sửa xe.
Nếu không họ phải cuốc bộ mất.
Có điều nhà kho trống không, không thấy bóng dáng ai cả.
Chỉ có mớ rơm rạ lộn xộn cho biết, sự rời đi này không hề tự nguyện..