Biệt thự Lê gia nằm ở ngoại ô thành phố, cách xa chốn đô thị phồn hoa náo nhiệt, nhưng điều này càng khiến nơi đây trở nên nổi bật hơn giữa bốn bề sông núi. Ngôi nhà lấy tông xanh làm chủ đạo tựa như muốn hoà hợp với cảnh vật non nước hữu tình vậy. Nhìn từ xa, nó như một toà lâu đài nguy nga, lộng lẫy, 4 trụ cột xung quanh được chạm khắc hình rồng tinh xảo lộ rõ vẻ bề thế của một gia tộc trăm năm.
Bước chân vào nhà, những kỷ niệm của nhiều năm trước ùa về trong trí nhớ của cô. Từng ngón tay Nhã vô thức lướt qua bộ bàn ghế gỗ mun sọc kỳ lân, cô vẫn nhớ năm nào cô và anh trai từng ngồi đây tranh nhau điều khiển ti vi nhưng lần nào cô cũng thắng. Đợi khi lớn lên rồi, cô mới biết không phải bản thân có tài cáng gì chỉ là anh trai cố ý nhường mà thôi. Nhã cúi người xuống gầm bàn muốn lấy gì đó, bất chợt ánh mắt cô sáng lên, trên tay cô xuất hiện tấm ván sần sùi đã phủ một lớp bụi mờ. Cứ thế cô lấy khăn giấy lau thật sạch để rồi ôm nó vào lòng tựa như một báo vật. Đôi mắt cô long lanh vì những giọt lệ chưa kịp rơi, nhưng trên môi lại thoáng hiện một nụ cười nhẹ. Nhã hoài niệm những năm tháng cô bướng bỉnh, làm đủ mọi trò chọc tức người khác nhưng cuối cùng người đứng ra chịu tội lại là anh trai. Cô nhớ những lần ba nuôi phạt anh quỳ trên tấm ván này, bản thân lại lén nhét lên đó miếng đệm, đến khi ba nuôi phát hiện, anh trai càng bị đánh nhiều hơn.
“Nhã à, sao con dạo này ít về nhà vậy, có phải con không nhớ mẹ nuôi không?”
Nghe tiếng mẹ nuôi phát ra từ nhà bếp, Nhã vội vàng cất lại tấm ván gỗ, sau đó chạy tới ôm chằm lấy mẹ: “Không phải con đang ở nhà hay sao, mẹ nuôi thương con như vậy sao con không nhớ mẹ cho được.”
“Anh chị cứ đủ lông đủ cánh là bay đi, đâu còn để ý đến người già chúng tôi.” Bà Thu vờ giận dỗi trách móc con gái mình.
Nhã lắc đầu càng ôm chặt bà hơn: “Con đâu có.”
Mẹ Nhã thấy mình sắp bị ôm đến nghẹt thở, liền vỗ nhẹ vai cô: “Được rồi, mẹ biết rồi, giờ thả mẹ ra được chưa, anh con đâu?”
Nhã nghe vậy biết mình dùng quá sức liền buông mẹ ra: “Anh ấy đi đón chị Băng rồi ạ.”
Mẹ Nhã rất hài lòng với câu trả lời của cô, khuôn mặt bà lộ rõ vẻ hạnh phúc, dường như bà Thu rất hài lòng với nàng dâu tương lai này.
…
Ánh đèn vàng mờ ảo len lỏi qua khắp ngóc ngách của phòng khách, đặc biệt là bàn ăn giữa phòng. Tại đây, Nhã nháy mắt với mẹ, nhìn anh trai và ba lúc thì bận rộn trong nhà bếp, chốc lát lại dọn đồ ăn ra bàn bày biện trước mặt mình. Duy chỉ có Băng còn khá xa lạ với cảnh này nên nhiều lần muốn đứng lên giúp một tay, lại bị mẹ nuôi và cô ngăn cản. Bà Thu mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở: “Con cứ tập quen từ từ đi, truyền thống nhà này là đàn ông vào bếp, đàn ông à, suиɠ sướиɠ quá sẽ hư.”
Băng nghe vậy liền hiểu ra nên cũng không định xen vào nữa.
Trên bàn ăn được bày biện bộ chén, dĩa bằng đá ruby màu hồng, đây là món quà năm ngoái ba Dương đặt người bạn buôn đá quý làm riêng để tặng vợ nhân kỷ niệm ngày cưới. Biết được chuyện này, Băng không khỏi ngưỡng mộ tình cảm của hai người, cô ấy vô thức nhìn Dương nào ngờ bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn về phía mình. Nhã tình cờ chứng kiến cảnh này liền cúi mặt, cố gắng che đậy cảm xúc thất thường của mình, đến khi ngước lên lại vui vẻ như chưa có gì xảy ra. Cô ngồi nghe mẹ nuôi than phiền nào là con nhà người ta tới tuổi anh trai đã kết hôn, còn anh thì lại chậm chạp như vậy. Băng và Dương biết mẹ đang có ý gì nhưng vẫn cứ gãi đầu cười cho qua chuyện.
Đột nhiên, lần này mẹ nuôi chỉ đích danh Dương nhưng không liên quan đến chuyện kết hôn: “Sau con không ăn canh chua? Không phải đây là món con thích nhất sao?”
Dương âm thầm trừng mắt với Nhã, nhưng đáng giận hơn là cô lại không quan tâm vẫn bình thản dùng bữa cứ như mọi chuyện không hề liên quan đến mình. Anh ôm một cục tức chỉ biết nén giận mà lấy cớ: “Hôm nay bụng con không được khoẻ, để bữa khác con ăn vậy.”
…
Trong căn phòng trước đây Nhã thường ở, cô khoanh tay, đứng tựa vào tường, ánh mắt cô kiên định nhìn đối phương: “Có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi?”
“Em gái không thích người chị dâu này thì phải, hay là em…ghen?” Người đối diện dường như thích bỡn cợt cô hơn.
“Chị bớt nói nhảm đi, vào vấn đề chính.” Nhã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Băng thấy lòng sảng khoái khi chọc trúng tim đen của Nhã, nhưng cô ta vốn là một người nghiêm túc với công việc nên cũng không tiếp tục vòng vo: “Vụ án Hồ Việt Cường vào rạng sáng ngày 28/2, cô…nói dối!”