– A di, để con mở cửa.
Nhạc Duệ nói xong câu đó nhanh nhẹn đi đến mở cửa.
Cửa được mở ra, một người đàn ông bộ dáng tinh anh phạm.
Dẫn theo một chiếc cặp, là dân văn phòng.
Người đàn ông thấy người mở cửa cho mình là một hài tử.
Liền cười nói.
– Mẫu thân cháu có nhà không? Ta muốn tìm nàng.
Lần đầu tiên có người đến nhà của họ.
Nhạc Duệ không giấu nổi sự kinh ngạc, trong nháy mắt cũng nổi lên sự phòng bị.
Hắn banh mặt nói:
– Đại thúc, thúc có việc gì?
Nhạc Duệ chỉ mở hé cửa ra, bên trong cửa còn một sợi xích.
Nếu không tháo ra sẽ không vào được.
Người đàn ông thấy hài tử vẻ mặt phòng bị, có chút cảm thán.
Chẳng lẽ hắn trông giống người xấu.
Thu thu trong đầu miên man suy nghĩ sự.
Hắn biết trong nhà có người liền lớn giọng nói:
– Nhạc tiểu thư? Ta là giám đốc của khu trung tâm trò chơi.
Lần này đường đột đến đây là muốn tạ lỗi với ngài.
Nhạc Ly đã nấu xong mỳ, vừa bưng lên bàn.
Liền nghe thấy tiếng lời nói như vậy của người đàn ông ngoài cửa.
Đúng lúc nàng còn đang nghĩ.
Khu trung tâm trò chơi sao lại không có khoản tiền bồi thường nào cho nàng.
Gần nửa tháng nằm viện, cũng đã tiêu hao rất nhiều tiền tích góp trong suốt mấy năm qua của nàng.
– A Duệ, mở cửa cho người ta vào.
Nhạc Duệ nghe được Nhạc Ly nói, mới bắt đầu mở xích ở cửa.
Người đàn ông đi vào, Nhạc Duệ theo sau như trùng theo đuôi.
Sợ người đó làm chuyện gì bất lợi với Nhạc Ly.
Tuy hắn còn nhỏ, nhưng cũng là nam tử hán, cô giáo đã dạy, phải bảo vệ nữ nhân.
Giám đốc khu trung tâm họ Đặng, hắn có chút dở khóc dở cười khi bị tiểu hài tử phòng bị như thế.
Đặng giám đốc ngồi xuống ghế, lôi từ trong cặp ra một phong bì dày, hắn đẩy đến phong bì về phía Nhạc Ly.
– Thực sự rất xin lỗi, vì sự cố của chúng tôi mà khiến Nhạc tiểu thư đây phải nằm viện.
Đây là thành ý bồi thường của chúng tôi.
Mong Nhạc tiểu thư nhận.
Nhạc Ly không cần nghĩ ngợi gì nhiều, liền đồng ý nhận lấy.
Xem cũng chưa xem liền tiễn Đặng giám đốc ra về.
– Giám đốc ngài quá khách khí.
Đây là việc không ai mong muốn mà.
Cảm ơn ngài đã nhớ đến ta.
Khu trung tâm xảy ra chuyện lớn như vậy, không tránh khỏi phải đứng chịu mũi sào của dư luận.
Nhạc Ly tiễn xong Đặng giám đốc, quay lại thấy Nhạc Duệ có vẻ không vui.
– Con không thích người đó, vì chỗ họ đã khiến a di bị thương.
Nhạc Ly nghe thế bật cười:
– Chỉ cần người đấy đưa tiền là được, dù sao sự việc đã xảy ra không thể quay lại được.
Chi bằng vui vẻ chấp nhận.
Có tiền có thể làm nhiều thứ, ví dụ như hôm nay, có thể đưa con đi khu vui chơi.
Hay là mua đồ chơi, thức ăn ngon cho con.
Thế nào? Rất hữu dụng đúng không?
Nhạc Duệ trầm tư suy nghĩ một lát, mày nhíu lại, hệt như ông cụ non.
– Vậy có thể khiến a di đỡ vất vả hơn không? Có thể khiến a di không cần phải làm việc nặng nhọc nữa?
Nhạc Ly nghe đến đó, đôi mắt bỗng nhiên nhoè đi, hóa ra là nàng rơi lệ.
– Đương nhiên rồi, lại đây ăn mì nào.
Nở hết rồi.
Thôi vậy, chúng ta đi ra chợ mua thức ăn nào.
Nhạc Ly không muốn mình khóc trước mặt Nhạc Duệ, liền nhanh chóng dời đề tài.
Hai người lại chuẩn bị ra cửa.
“Cốc..
cốc”
Lại có tiếng gõ cửa.
Chắc không phải lại có người đưa tiền đến cho nàng đó chứ.
Nhạc Ly ác thú vị nghĩ.
Nhạc Ly lần này ra mở cửa.
Lại là một người đàn ông, lần này nhìn người này khí chất khác hẳn so với người trước.
Có loại cảm giác là người thường xuyên ở bên cạnh những người có quyền thế.
Ở cổ đại, nàng còn gặp qua thái tử đâu? Nên liếc mắt một lát, nàng có thể cảm giác được người tới thân phận không tầm thường.
Quản gia của gia tộc Đông Phương hắn, tiếng tăm lừng lẫy khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.
Ngoài gia chủ của Đông Phương, hắn không cần phải khom lưng cung kính ai.
Ngay cả những thiếu gia, tiểu thư cũng phải gọi hắn một tiếng thúc thúc.
Lần này hắn tự mình đến đây, có chút chuyện bé xé ra to, bởi vì hắn có thể hoàn toàn nhờ cấp dưới làm.
Nhưng dẫu sao cũng là được gia chủ đích thân phân phó.
Nhạc Ly thấy người đến chỉ đứng đó quan sát nàng, không hề có ý định nói, liền lên tiếng.
– Đại thúc, thúc đến đây có chuyện gì vậy?
Tiếng nói của Nhạc Ly đánh gãy những suy nghĩ miên man của Đông Phương quản gia.
Đông Phương quản gia kéo kéo cái cà vạt, mặt nghiêm túc nói.
– Nhạc tiểu thư đúng không? Trước hết ngài cần xem cái này.
Quản gia từ trong túi lấy ra một tờ giấy, bên trên có ghi hai chữ chữ hợp đồng đưa cho Nhạc Ly.
Nhạc Ly cầm tờ giấy, đọc xong một lượt, không biết nên vui hay buồn.
Vui vì người tới thật đúng là đưa tiền, mà còn không chỉ đưa tiền thôi đâu, còn kèm theo nhiều thứ nữa.
Nàng đoán đúng như thế liệu có thể đủ treo biển hành nghề bói toán không? Ách, có chút lạc đề.
Buồn là vì chuyện này liên quan đến Cẩm Tử, mẫu thân của Nhạc Duệ.
Chuyện này nếu nàng đồng ý, sau khi lớn lên liệu có bị hắn trách cứ?
Quản gia thấy Nhạc Ly chần chừ, liền nói.
– Ngài cũng nên vì tương lai Nhạc Duệ mà suy nghĩ.
Hắn nên có một môi trường tốt hơn.
Quản gia cũng không nói nhiều, chỉ cần là người thông minh đều nên biết lựa chọn như thế nào.
– Có thể cho ta thời gian suy nghĩ không? Ta sẽ liên lạc với ngài sau.
Nhạc Ly nhất thời cũng không dám quyết định ngay.
– Vậy được rồi.
Nhưng ngài nên liên lạc sớm hơn để chúng tôi còn làm các thủ tục.
Nói xong câu đó, quản gia cũng đứng dậy ra về.
Nhạc Ly nhìn theo bóng lưng của y đến tận khi y lên xe rời đi, loáng thoáng còn nghe được có người đang bàn tán không biết xe hơi đắt tiền này là của ai.
Đấy nhìn xem, ngay cả xe hơi của quản gia cũng đắt tiền như thế.
Thử hỏi người Đông Phương gia tộc giàu có cỡ nào.
Nhạc Duệ đứng đó từ nãy giờ, hắn không biết người vừa nãy lại là ai.
Chỉ thấy Nhạc Ly đọc xong tờ giấy đó, tâm trạng nàng có vẻ bất ổn.
Hắn chạy đến cầm tay Nhạc Ly, như muốn nói với nàng đừng buồn.
Cho dù Nhạc Duệ không rõ là có chuyện gì.
– A Duệ, a di cho dù làm chuyện gì có lỗi với con, con sẽ tha thứ cho a di chứ?
Nhạc Ly thấy hắn đi đến bên người, cầm tay nàng, có chút lo âu hỏi.
– Chuyện này sẽ ảnh hưởng tới a di không? Nếu không thì không sao? Con biết a di làm chuyện gì đều muốn tốt cho con.
Nói xong, hắn rúc đầu vào lòng Nhạc Ly.
Nhạc Ly có điểm cảm động cũng cao hứng.
Thật may mắn vì có người bên cạnh.
Hai người ma kỉ một lúc mới bắt đầu đi chợ.
Đông Phương Dật ngồi trong phòng V.
I.
P của quán bar Khuynh Thành.
Xung quanh hắn đều là những công tử thiếu gia ăn chơi có tiếng, đều là tùy tùng của hắn.
Đông Phương Dật cầm ly rượu Macallan trên tay, lắc lắc ly rượu.
Rượu Macallan được ủ trong các thùng gỗ sồi thủ công của nước T.
Chính sự tương tác với thùng gỗ sồi đã làm tăng thêm hương vị và màu sắc của rượu Macallan.
Thiết kế bên ngoài của loại rượu này sang trọng tinh tế từ vỏ hộp bằng gỗ cho đến vỏ chai đựng rượu.
Hương vị tinh túy của từng giọt rượu bên trong càng khiến cho chai rượu này được săn lùng nhiều hơn.
Sự hiếm có độc đáo cũng như gia tộc Đông Phương, vừa hưng thịnh, vừa độc nhất.