[Mau Xuyên] Mạt Thế Chi Ta Là Đóa Kì Hoa

Chương 42: Thần Ma chiến (6)


” Ly nhi, đi thôi.” Vạn Kì rũ măt nhìn Tử Ly, ôn nhu nói.


Tử Ly nhu thuận gật đầu, nắm tay Vạn Kì xoay người cùng cô rời đi.


” A Ly…?” Doanh Nguyên có chút vô thố nhìn theo bóng lưng Tử Ly, thấp giọng gọi.


Tử Ly theo tiếng quay đầu nhìn lại, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn Doanh Nguyên. Trong đôi mắt thủy sắc liên liên kia loáng thoáng gợn sóng như muốn hỏi: làm sao vậy?


” không có gì, A Ly đi đi.” Doanh Nguyên quay người lắc đầu.


Sao nàng lại thấy mất mát cơ chứ?


Thật là kì quái.


Vạn Kì ôm ngang Tử Ly, hai ba bước đã biến mất sau những bức tường gạch đẹp đẽ.


Doanh Nguyên công chúa lẳng lặng đứng trước cửa điện nhìn theo, một thân cung trang đỏ như máu nổi bật giữa cảnh sắc tàn tạ của Đông Mịch cung.


Rõ ràng cung trang đã sớm phai màu, rõ ràng hồng y đã sớm chắp vá nhiều chỗ, rõ ràng vải dệt là loại vải thô thấp kém rẻ tiền, thế nhưng Doanh Nguyên vẫn cứ đẹp đẽ mà nổi bật.


.


” tỷ tỷ, Doanh Nguyên tỷ…” Tử Ly ngẩng đầu nhìn Vạn Kì, hai tay vòng qua cổ cô, gió lùa vun vút bên tai cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bé.


” sau này Ly nhi đừng chơi với nàng ấy nữa.” Vạn Kì rũ mắt nhìn cô bé trong lòng, ôn nhu nói.


” tại sao ạ?” Tử Ly khó hiểu nhìn cô.


Vạn Kì lắc đầu không đáp.


Tử Ly thấy vậy cũng im lặng không tiếp tục hỏi, chỉ là thấp giọng đáp ứng một tiếng.


Tại sao à?


Vì cô ta là nữ chính, vì cô ta sẽ sớm chết thôi, vì cô ta chẳng tốt đẹp lương lệ như vẻ bề ngoài đâu.


” A!!! Người đâu! Người đâu…!” Tiếng hét thất thanh làm Vạn Kì giật mình.


Cô dừng lại trên cành cây, nhìn xuống gốc cây — nơi phát ra tiếng hét.


Người đàn ông mặc long bào đang sợ hãi lùi lại, miệng không ngừng la lối gọi người, tóc tai bù xù, cả người bẩn loạn mà chật vật. Đối diện ông ta, hơn chục gã mặc áo đen đao thật gươm thật đang dần dần áp sát.


Nhìn bộ long bào dính đầy bùn đất trên người ông ta, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hoàng thượng, phụ hoàng của Doanh Nguyên.


” Ly nhi, muội xuống cứu ông ta đi.” Vạn Kì đặt Tử Ly lên cành cây, thì thầm vào tai cô bé.


Tử Ly nhu thuận gật đầu, mũi chân vừa điểm thân thể lập tức vút đi tựa như tiên tử xuất hiện trước mắt hoàng thượng.


Vạn Kì ngồi trên cành cây, nhàm chán hỏi 250:” 250, hoàng thượng tên là gì?


[ Hiền Doanh đế.] Không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì, 250 đáp lời vô cùng ủ rũ.


Vạn Kì gật gù.


” thúc thúc, thúc không sao chứ?” Vì vẻ ngoài của Tử Ly chỉ như nữ hài 12 tuổi nên khi nói chuyện với Hiền Doanh đế cô bé bắt buộc phải gọi một tiếng thúc thúc.


Tử Ly tỏ vẻ cô bé rất không vui vì điều đó.


Tại sao thân là một lão quái hơn trăm tuổi mà bé vẫn phải gọi cái kẻ mới gần 50 là thúc thúc chứ?!


Không, phục!


Hiền Doanh đế sợ hãi ngồi bệt xuống đất, phía xa là một đống người gần chục tên nằm chỏng chơ chất đống lên nhau.


Không sai, đó chính là thích khách.


Và nguyên nhân mà chúng nắm đó thì chẳng ai khác chính là cô bé nhỏ xinh đang chớp mắt ngây thơ nhìn Hiền Doanh đế, Tử Ly.


Hiền Doanh đế ngồi bao lâu thì Tử Ly đứng nhìn ông bấy lâu, mãi đến khi Vạn Kì tử trên cây nhảy xuống thì trạng thái lạ kì này mới dừng lại.


Cả Hiền Doanh đế và Tử Ly đồng thời nhìn chằm chằm Vạn Kì.


Người sau thì theo thói quen nhìn về phía tỷ tỷ nhà mình, về phần người trước…


Hiền Doanh đế mở to mắt, khuôn mặt tạm có thể coi là đẹp hiện lên thần sắc kinh ngạc tột độ.


Vạn Kì nghiêng đầu nhìn ông ta:” Hiền Doanh đế?”


[ chủ nhân à, phải gọi là hoàng thượng chứ!] 250 không ngừng hô hoán trong đầu Vạn Kì.


” Yên nhi…. Yêu nhi!” Hiền Doanh đế như thằng trốn trại không ngừng lắp bắp, nghiêng ngả lảo đảo lao về phía Vạn Kì ý đồ muốn ôm cô.


Vạn Kì nghiêng người, Hiền Doanh đế không có phòng bị trực tiếp cắp đầu xuống đất.


Hiền Doanh đế cố chấp tiếp tục đứng lên, cả người như điên như dại mà tiếp tục nhào vào ngực Vạn Kì.


Vạn Kì tiếp tục tránh, Hiền Doanh đế tiếp tục vồ, cứ thế lặp đi lặp lại 4 lần thì Vạn Kì mất kiên nhẫn đưa tay xách cổ áo Hiền Doanh đế lên, một đấm không chút lưu tình rơi vào bên mắt phải của Hiền Doanh đế, biến vị vua Nhân tộc anh minh thần võ thành vua Gấu trúc.


Hiền Doanh đế bị đánh choáng, nhất thời không kịp phản ứng cứ thấy ngây ra nhìn Vạn Kì.


” Hiền Doanh đế, Yên nhi là ai?” Vạn Kì hỏi Hiền Doanh đế đang bị xach cổ như một thằng nhóc trên tay mình.


” Yên nhi… Yên nhi…” Hiền Doanh đế tiếp tục lẩm bẩm, chẳng hề quan tâm tới câu hỏi vô cùng nghiêm túc của Vạn Kì.


Chẳng biết do Vạn Kì đột nhiên xuất hiện cảm xúc mới một cách lạ kì hay do bản tính của Lục Quân quá mức nóng nảy, Vạn Kì vô cùng không kiên nhẫn cho Hiền Doanh đế thêm một đấm.


Lại còn là vào mắt trái nữa chứ.


Chắc cho cân.


Vạn Kì kiên nhẫn lặp lại một lần:” Yên nhi là ai?”


Gấu trúc Hiền Doanh đế liên tục bị ăn hai cú đấm ngu ngơ nhìn về phía Vạn Kì.


Ánh mắt kia như muốn nói: cái đ*o giề?!


Vạn Kì nhìn lại ông ta với vẻ mặt: ???


Cứ làm như một đứa không cảm xúc có thể giao lưu bằng mắt với một lão vua trốn trại không bằng.


Sau khi hai người đối diện ba giây, Vạn Kì đang chọn địa điểm hạ thủ trong khi Hiền Doanh đế thì cố gắng định thần sau hai cú đấm, rốt cục cũng có một kẻ lên tiếng.


” Lục Quân, buông hoàng thượng ra.”


*** Hàng tuần cầu chương:


Look_Think_Talk


~ cầu ~ chương ~ mới ~


Không cần tem nữa, tem chỉ là vật ngoài thân, chương mới mới là mãi mãi.


Cổ lên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận