“Được thôi ! Kia chúng ta thử xem xem!” Tống Phi Vũ dựng thẳng thân, nàng muốn nhìn nam nhân muốn làm gì.
.
“Tiểu Vũ, ta thích ngươi như vậy cao ngạo, muốn hung hăng mà thao ngươi một trận.” Chu Chính bế nữ hài lên, gắt gao ôm.
.
Tống Phi Vũ bị nhiệt tình nam nhân làm cho hoảng sợ, cho rằng nam nhân lại muốn đến một lần, nàng ngay sau đó đẩy nam nhân ra nói, “Ngày mai liền đi rồi? tiết kiệm sức lực đi!”.
.
Nàng phải đi, Chu Chính bắt lấy cổ tay của nàng nói, “Ta sẽ không cùng ngươi cắt đứt, ngươi cũng nên tiết kiệm sức lực đi!”.
.
“Bệnh tâm thần!” Tống Phi Vũ thật là phục nam nhân, nàng mắng một câu, hướng cửa trực tiếp chạy lấy người.
.
Chu Chính không có ngăn cản,nếu nàng đã muốn đi, không cần thiết bức bách nàng, hắn là người trưởng thành, có cái gì chưa trải qua, trong đầu nữ nhân nghĩ gì, hắn biết rõ.
.
Tống Phi Vũ đã qua tuổi nổi loạn, tụ trường cũng chưa đi, vẫn luôn ở nhà giúp Tống Viện chăm sóc hài tử, cũng may có mẹ CHu giúp đỡ, nàng cũng có thêm thời gian rảnh rỗi.
Nhưng nàng phát hiện, cách thời gian đi học không còn nhiều, qua tết Nguyên Tiêu, nàng phải đến trường nha.
Trong lúc đó, nam nhân kia cũng không có trở về, có thể là công ty bận rôn, cũng có thể là nghe lời nàng, xử lý nữ nhân kia. Dù sao nàng một chút cũng không biết
Buổi tối trước ngày quay lại trường, Tống Phi Vũ hỏi Tống Viện có muốn quay lại Trường Hải? nhưng tỷ tỷ nàng vẫn không muốn trở về .
Tống Phi Vũ không có hỏi lại, ngày hôm sau một người cầm hành lý đi sân bay.
Vừa tới thành phố TrƯờng Hải, trời bỗng có tuyết rơi.
Tống Phi Vũ không nói với anh nàng trở lai, tự kêu taxi đến trường học..
Đồ đạc của nàng không nhiều lắm,một cái rương hành lý cùng một cái ba lô, vừa tới phòng ngủ vừa hay gặp được bạn cùng phòng..
Tống Phi Vũ năng lực giao tiếp không tồi, ngày đầu tiên tiến vào ký túc xá , liền cùng các bạn khác vui vẻ hòa đồng.Mà Chu Chính bên này biết nữ hài dọn về ký túc đã là một lúc sau
Tống Phi Vũ ở trong ký túc sinh hoạt rất phong phú, lên lớp có các bạn đi cùng, nhàn dỗi có thể đi dạo phố, nàng rất thích như vậy sinh hoạt.
Lại đến cuối tuần, sáu người quyết định đi trung tâm thương mại mua quần áo, bọn họ vừa nói vừa cười thật lâu, vừa đi tới cửa , một người nam nhân chặn họ lại.
.
“Tiểu Vũ.” Chu Chính thật nhiều thiên không gặp nàng, vừa thấy nàng tiến đến, trong mắt đều phiếm quang.
.
“Phi Vũ , này là ai nhà?” Nằm ở Tống Phi Vũ hạ phô nữ sinh trước hết hỏi.
.
“Đây là … ?” Tống Phi Vũ tưởng nói, lại bị nam nhân đoạt trước.
.
“Bạn trai.” Chu Chính nói xong, khóe miệng lộ ra cười xấu xa.
.
Tống Phi Vũ trừ bỏ cảm thấy thẹn, không có khác, mặt khác năm nữ sinh đều biểu hiện ra kinh ngạc.
.
“Kia. Kia cái gì! Chúng ta đi trước đi dạo phố. Nhường lại không gian cho 2 người.” Còn có một người phản ứng lại , lôi kéo bốn người khác , nhanh chóng chạy đi.
.
Tống Phi Vũ nhìn bóng dáng năm người rời đi , nàng hướng nam nhân sinh khí mà nói, “Ngươi làm chuyện tốt!”.
.
“Này xác thật là chuyện tốt.” Chu Chính đi qua đi.
.
Tống Phi Vũ chạy nhanh sau này lui, nói, “Ngươi tới làm gì?”.
.
“Ngươi nói, không đem ta để vào mắt, dọn về trường học cũng không nói!” Chu Chính dần dần tới gần.
.
“Ngươi đừng xằng bậy, đây chính là trường học.” Tống Phi Vũ cảnh cáo.
.
“Yên tâm, chúng ta đến phòng ngủ của ngươi.” Chu Chính cười một chút, đi vào.
.
“Nơi này là ktx nữ , không cho nam nhân vào!” Tống Phi Vũ ở phía sau kêu to, nhưng nam nhân nghênh ngang đi vào, nàng chạy nhanh đuổi theo.
.
Hai người tới rồi 201 cửa, Chu Chính nhìn nữ hài, “Mở cửa a, chờ cái gì nữa?”.
.
“Hừ! Đi vào, ta có thể hoàn hảo mà bước ra sao?” Tống Phi Vũ nhỏ giọng nói thầm.