“Không muội muội cũng có, có điều từ sau khi Mị Nhụy đi, dường như đã lâu muội muội không xông hương, trong phòng cũng luôn là mùi hương trong lành thanh nhã.”
Ta cười nói: “Nếu như tỷ tỷ thích, chi bằng ta tặng cho tỷ phần còn lại trong nhà?”
Lâm mỹ nhân cười nhạt: “Nếu ta đây từ chối thì thật bất kính rồi.”
Thấy Mị Nguyệt đang ở đằng trước, ta ra hiệu bảo nàng mang cầu trầm hương được trong cung ban thưởng mấy ngày trước.
“Muội muội, tỷ muội chúng ta đã lâu không cùng nhau trò chuyện rồi, đêm nay sắc trời khá tốt, gần đây vương gia ban thưởng trà long tĩnh Tây Hồ được hái sau cơn mưa, chi bằng muội đến nhà ta, nhân lúc có trăng, chúng ta vừa ngắm trăng vừa thưởng trà?”
Nói xong, nàng liền chân thành đi đến gần, tay trái nắm tay phải của ta, đầu ngón tay vốn mềm mại đỏ như son lại khiến da ta nổi da gà. Ta liền biết hôm nay muốn đi cũng phải đi, mà không muốn đi cũng phải đi.
Nếu là lúc trước, võ thuật của nàng chỉ xứng bưng trà dâng nước cho ta, nhưng hôm nay lại có thể khiến ta rơi vào chỗ chết.
Ta cười đi vào phòng với nàng, vừa vào cửa đã nghe thấy mùi hương đỗ hành được đốt trong lư hương hình hoa sen ba chân nên hít sâu vào một hơi, rồi khen ngợi: “Phòng của Lâm tỷ tỷ quả thật là thơm như cảnh tiên, so sánh với phòng của ta thật sự cách một trời một vực, trước kia chưa từng cảm thấy….”
Lâm mỹ nhân nắm chặt tay của ta, quay đầu cười yếu ớt với ta: “Cũng không biết vì sao thái tử gia tuyển muội.”
Ta vờ như không biết thanh chủy thủ sáng lóa trượt ra khỏi ống tay áo của nàng đang chĩa thẳng vào hông ta, chỉ nói: “Tỷ tỷ nói gì, ta không hiểu.”
Đương lúc ấy thì nơi xa thấp thoáng tiếng ồn, từ cửa sổ hơi hé có thể thấy được phía tường đỏ ngói xanh ẩn trong đêm đen thoáng hiện lên ánh lửa đỏ, có người ở nơi xa gào to: “Đi lấy nước, đi lấy nước….”
Hướng kia chính là phòng dệt, ngân giáp hàn tằm mới chế tạo thử nghiệm được đặt ở đó.
Ta thấy được ánh lửa phía ngoài càng lúc càng lớn, phảng phất như ánh trời chiều nhuộm đỏ cả chân trời, cuối cùng sắc mặt thay đổi: “Tại sao có thể như vậy?”
Chủy thủ nhọn trong tay nàng đâm vào hông của ta, cuối cùng đau đớn khiến ta kêu lên thất thanh.
“Ngươi có nghĩ đến kết quả phản bội thái tử hay không?” Nàng khẽ ghé vào tai ta nói.
“Ta quay đầu ngạc nhiên: “Tỷ tỷ cũng là?”
“Người trong tiểu trúc ra, không chỉ có một mình ngươi là có thành tích tốt.” Nàng nói nhẹ nhàng “Nhưng có mạng sống dài thì lại không nhiều.”
Ta lộ vẻ mặt u sầu: “Tỷ tỷ, ta xuất thân nghèo khổ, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, may mắn được thái tử ban thuốc mới có mạng sống, ta nào dám phản bội thái tử điện hạ….”
“Người xảo quyệt gian trá ta đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy người đã lâm vào tình cảnh thế này mà chết vẫn không hối cải, mang vẻ mặt sợ hãi nhưng vẫn giỏi giảo biện…” Trên mặt nàng hiện lên vẻ rầu rĩ thoáng qua: “Chỉ tiếc nhanh trí thế này nhưng cũng ngẩn ngơ.”
Trong mắt nàng hoàn toàn là sát ý, trên mặt ta có vẻ khủng hoảng, biết nàng đã sớm an bài phóng hỏa đốt cháy phòng dệt e rằng không chỉ một người. Nếu ta bị đâm trong gian phòng của nàng, chỉ cần có sắp xếp thì có thể đổ chuyện này lên đầu kẻ trộm, chỉ cần phát tán lời đồn đại khiến Ninh vương biết ta vốn là kẻ nằm vùng của thái tử, sợ rằng Ninh vương cũng chỉ thở phào một hơi nói: Mỹ nhân y đưa đến đã nội chiến, không cần mình phải đích thân ra tay, thật là tiết kiệm sức lực biết bao.
Ta duy trì vẻ khủng hoàng trên mặt, lên tiếng hỏi: “Như vậy tỷ tỷ còn có thể ở lại trong vương phủ tiếp sao?”
“Thật không biết ngươi có phải là người có thành tích tốt nhất trong tiểu trúc hay không mà lại hỏi vấn đề ngu xuẩn đến vậy.” Nàng dừng lại rồi nói, “Cũng khó trách ngươi lại ngu xuẩn tống Mị Nhụy đi, vốn thái tử còn chưa khẳng định…”
Thấy lưỡi dao sắc bén vung lên, ta lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ thật vì thái tử sao?” Thấy rõ trong nháy mắt đó trên mặt nàng hiện vẻ hoảng hốt, ta lạnh lùng cười một tiếng “Thật ra thì tỷ tỷ là vì Ninh vương, lòng trung thành của tỷ thật không xê xích ta được bao nhiêu.”
Nàng khẽ cười nói: “Chỉ tiếc là thái tử điện hạ không biết được.”
Tay trái của nàng bắt lấy cánh tay ta nhanh như chớp, ta vội ra sức vùng vẫy nhưng làm sao địch nổi với khí lực của nàng, chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe lên ánh đao sáng chói, liền cắm thẳng vào bộ ngực của ta.
Trước ngực vang lên tiếng kim loại chạm vào nhau, như tiếng giáo thương đâm vào khiêng chắn. Tiếng động này khiến nàng hơi ngớ ra. Nhẹ buông tay, thanh đao kia không trụ được lại rời khỏi ngực, rơi xuống sàn nhà leng keng. Chuôi chủy thủ quấn vàng khảm ngọc sáng lóe dưới ánh đèn.
Ta phất tay xoa xoa trước ngực, kéo phần áo bị rách bằng hai ngón tay, cười nhạt một tiếng: “Đáng tiếc, sa mỏng kim sơn ngàn vàng khó cầu chỉ mặc được một ngày đã bị rách.”
Rõ ràng nàng lui lại hai bước: “Vậy mà ngươi lại mặc ngân giáp hàn tằm lên người mình.”
“Nếu như không muội muội ta hôm nay sao lại phải mặc áo váy rộng rãi, thật cho rằng ta muốn nhẹ nhàng như tiên sao?”
Nàng lui về sau một bước, ngạc nhiên nhìn ta: “Vương gia, chàng, chàng sao lại cho ngươi làm như vậy?”
Ta nói thản nhiên: “Vương gia có một ưu điểm hơn bất cứ ai chính là dùng người thì không nghi ngờ. Những gì thiếp làm, vương gia cũng không hỏi đến, vì bảo vệ áo giáp hết sức cẩn thận, thiếp chỉ đành phải thế, sợ là những người của thái tử điện hạ phái đến phải tay không quay về rồi.”
Y phái người vào phủ không phải cướp giáp mà chỉ muốn hủy giáp. Nếu như không cũng sẽ không phóng hỏa thiêu rụi phòng dệt, ngân giáp hàn tằm tuy đỡ được đao kiếm nhưng lại không thể chống lại lửa, chỉ cần làm hư nó thì mấy ngày sau đến kỳ hạn chính là đại họa của ta.
Nhưng tất cả chuyện này vốn trong kế hoạch của ta.
“Gặp gỡ người như Ninh vương ta đã sớm biết ngươi sớm muộn gì cũng phản bội thái tử, nhưng lại không nghĩ đến ngươi lại có thể tính toán tường tận vì hắn, mỗi ngày đều mặc nó về đây.”
“Không phải mỗi ngày, mấy ngày là đủ rồi, ôm cây đợi thỏ cũng phải biết thời gian con thỏ kia đâm đầu vào cây chứ.”
Tuy nàng có võ công, cũng biết ta không có võ công, nhưng từ trong mắt nàng ta có thể nhìn rõ sự khủng hoảng, ánh mắt không tự chủ lướt về phía cửa sổ, tiếng ồn ào ngoài cửa dần tắt, trong nội tâm nàng lo lắng lại không chịu buông tay, quay đầu cười lạnh: “Dù cho ngươi có mặc giáp bạc ta cũng có thể giết được ngươi.”
Mũi chân nàng nhảy lên, chụp lấy thanh chủy thủ đánh về phía ta. Ta quát to lên một tiếng, liền chạy trốn né tránh dọc theo bàn bát tiên. Với tay chân luống cuống, chỉ nghe thấy tiếng xé gió bay đến không ngừng, sau lưng truyền đến chấn động pha lẫn với tiếng vải vóc bị rách. Tất nhiên nàng vừa đâm trúng ta. Ta gặp phải đòn nghiêm trọng, thân thể nhào về trước. May là lưỡi dao nhọn không có lực, sau khi lảo đảo mấy bước liền có thể chạy về phía trước trốn tiếp.
Mắt thấy sắp bị dồn vào góc tường, ngẩng đầu nhìn lại vẻ mặt yêu kiều dịu dàng đã tăng thêm vài phần ác ý của nàng ta, tay giơ chủy thủ lên, muốn đâm về phía mặt ta. Phàm là mỹ nhân không ai muốn mình bị hủy dung, huống chi gương mặt này lại tốn không ít tâm huyết, ta lo sợ kêu to: “Tỷ tỷ lại muốn hủy hoại dung nhan của ta sao?”
Trả lời ta là tiếng đao xé gió, ta giơ cánh tay lên đỡ, lưỡi dao kia liền đâm vào cánh tay ta. Tất nhiên là không đâm sâu.
Đương lúc này Mị Nguyệt bưng hộp hương liệu nhỏ đã đến trước cửa, thấy vậy quăng cái hộp nhỏ xuống đất, nàng lớn tiếng kêu lên: “Lâm mỹ nhân, người làm gì… người đâu, người đâu mau đến đây…”
Tiếng la cất lên, cuối cùng Lâm mỹ nhân biết chuyện này sắp thành lại bại, thu lại chủy thủ, bỗng nhảy ra khỏi cửa sổ. Hi vọng nàng có thể thoát được. Có thể bẩm báo với thái tử, bằng không ta lại phí công gài bẫy.
Mị Nguyệt hoang mang hoảng loạn bước tới, gần như khóc thành tiếng: “Chủ tử thế nào rồi? Y phục trên người của chủ tủ đều bị rách…”
Ta mở to mắt nhìn ra cửa sổ nghĩ thầm, may là võ công của nàng không mạnh lắm, chỉ là vài ba chiêu mèo quào mà thôi. Nhưng chỉ là vài ba chiêu mèo quào cũng khiến ta tránh né chật vật vô cùng. May là có tấm giáp bạc hàn tằm này có thể chống đỡ với chủy thủ sắc bén trên tay nàng….
Thái tử điện hạ phái người tất nhiên trang bị không hề keo kiệt. Lần này thanh chủy thủ tên là thanh ti, là một trong mười lưỡi dao nổi tiếng của phủ thái tử, có thể cắt tóc gọn ghẽ.