Mị Tướng Quân

Chương 9: Chén vàng lưu ly, lòng sáng tỏ


Mị Nhụy thấy việc lần này làm mọi người trong sảnh đường cười vang, vừa giúp ta thay y phục vừa nói: “Chủ tử, xem ra lần này người đã được Giang Phi ưu ái, chắc cuộc sống của chúng ta cũng sẽ dễ chịu hơn chút.”

Ta gật đầu, chợt nghe có thị nữ truyền gọi: “Giang Phi nương nương cho mời Hoa mỹ nhân.”

Ta đi dọc hành lang theo thị nữ, tiếng giày đế mỏng bước trên sàn gỗ vang xa, thị nữ dẫn đường phía trước nói năng hoạt bát, vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nay nương nương không cất tiếng cười, không ngờ lại được mỹ nhân chọc cười đến mức ho ra máu tụ, mời Phùng ngự y đến khám, ngài nói bệnh nương nương đã khỏi rồi.” Đoạn quay đầu nói với ta, “Xem ra lần này mỹ nhân lập công lớn rồi, nếu sau này thăng chức có thể cho nô tỳ nhờ cậy không ạ?”

Ta mỉm cười rồi hỏi tên của nàng, thì ra nàng là Liễu Ảnh theo hầu Giang Phi nương nương.

Hai người cười nói thoắt cái đã đến chỗ Giang Phi, giống như trước, bà nằm nghiêng trên giường, nhưng vẻ mặt lại khác hẳn. Thấy ta, bà lại mỉm cười rồi nói: “Tiểu nữ tử này cũng có chút gan dạ sáng suốt.”

Ta quỳ xuống nói: “Có thể làm nương nương cười là vinh hạnh lớn lao của thiếp.”

Bà đứng dậy, bước xuống khỏi sạp, đi tới trước mặt ta. Ta nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc váy lụa mỏng, ngửi thấy hương mai trên người bà. Mỹ nhân vẫn như ngọc, tiếc rằng lòng đế vương đã đổi thay.

“Nghe Vương nhi nói, cô đến từ bắc cương?”

“Vâng ạ, Vương gia đã cứu mạng thiếp.”

Giọng bà chan chứa hoài niệm: “Vậy ư? Những ngày tháng năm đó là khoảng thời gian Vương nhi vui vẻ nhất.”

Ta không dám tùy tiện chen lời, chỉ có thể im lặng không nói gì, mãi lâu sau mới nghe thấy bà gọi người lấy ghế cho ta ngồi, còn ban thưởng rất nhiều trang sức. Có lẽ không thấy ta tỏ vẻ vui mừng, bà cười rồi nói: “Cô là người của Vương nhi, nên Vương nhi phải ban thưởng mới đúng.”

Ta vội nói: “Thiếp không có ý này, nhưng thiếp xuất thân hèn mọn, không dám hi vọng xa vời sẽ được Vương gia sủng ái, chỉ mong có thể sinh tồn được trong Vương phủ mà thôi. Không biết nương nương có bằng lòng để thiếp hầu hạ người không…..?”

Giang Phi nương nương ngạc nhiên nói: “Cô hầu hạ bà già này thì có lợi ích gì?” Đoạn ngẩng đầu nhìn ra cửa, cười rồi nói: “Như vậy đi, Ninh Vương cũng tới rồi, xem Vương nhi nói thế nào?”

Ta quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Vương không tỏ vẻ gì, vén rèm bước vào. Sau khi hành lễ với Giang Phi nương nương mới nói: “Nàng là nữ nhân của ta, sao có thể thích đi đâu thì đi đó?”

Khi quay lại nhìn Giang Phi mắt y mới có nét cười: “Mẫu phi, nghe ngự y nói, qua thọ yến lần này, Mẫu phi đã khỏi bệnh rồi sao?”

Giang Phi nương nương cười rồi nói: “Vị mỹ nhân này của con có công đầu, đừng làm người ta tủi thân.”

Y quay đầu nhìn ta, vẻ mặt lại trở nên hờ hững, rồi nói: “Dĩ nhiên rồi.”

Ta thầm nghĩ, không ngờ Ninh Vương nổi tiếng bách chiến sa trường lại có một bản lĩnh khác, đó chính là đổi sắc mặt cực kỳ nhanh.

Thấy Giang Phi có vẻ mỏi mệt, Ninh Vương nói: “Mẫu phi, người cũng mệt mỏi rồi, hay người nghỉ ngơi trước, ngày mai nhi thần tới thỉnh an?”

Giang Phi nương nương gật đầu đồng ý, Ninh Vương cẩn thận gọi thị nữ bưng canh phải uống mỗi đêm vào cho nương nương, dùng thìa bạc nếm thử rồi mới đưa cho Giang Phi uống, gọi thị nữ vào đưa bà vào phòng nghỉ ngơi.

Thoáng chốc căn phòng này chỉ còn ta và y. Nghĩ đến lần này ít nhiều gì ta cũng có chút công lao, y cũng không bới móc thêm gì nữa thì bình tĩnh hơn, chuẩn bị tiếp nhận y ban thưởng, chắc cũng chỉ là chút ít vàng bạc châu báu mà thôi.

Nào biết đợi một lúc lâu mà chỉ nghe tiếng y đi tới đi lui trong phòng mà lại chẳng hề lên tiếng, mãi lâu sau mới hỏi: “Đối với các người, nam hay nữ quan trọng đến vậy sao?”

Ta hoảng sợ hồi lâu, lúc đầu không hiểu, nghĩ mãi vẫn không thể hiểu y hỏi vậy tức là sao, liền ngẩng đầu hỏi: “Vương gia, ngài……… nói nam hay nữ tức là sao ạ?”

Y không trả lời, ta ngẩng đầu nhìn thì thấy y đứng trước cửa sổ, gò má như tạc, lông mày như tỉa, nhưng vẻ mặt lại buồn bã, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ mà thẫn thờ. Theo ta, có lẽ hồn y đã bay khỏi xác rồi, muốn nhanh nhanh lĩnh thưởng rồi về nghỉ. Bị hành hạ lâu như vậy, bây giờ cũng tới giờ uống thuốc, ta không còn bụng dạ đâu để buồn bã rầu rĩ cùng y, đành phải lên tiếng: “Vương Gia, đêm đã khuya rồi.”

Lúc này y mới bừng tỉnh, tựa đầu lên song cửa sơn đỏ, khẽ cụp mắt xuống, thở dài rồi nói: “Lại qua một năm nữa.”

Ta thầm nghĩ, dù sao y cũng xuất thân phú quý, tuy ở biên cương nhiều năm nhưng trở lại Vương phủ lại nhiễm bệnh quý tộc không hề nhẹ, chỉ cần ngắm trăng sáng cũng có thể thở than cả buổi, không thèm ngó ngàng đến người muốn được lĩnh thưởng.

Ta dè dặt nói: “Vương gia, ngài không nghỉ ngơi ạ?”

Bây giờ y mới nhìn ta, hờ hững nói: “Nàng trở về Y Lan uyển đi.” Nói xong quay người, bước ra khỏi cửa. Trong chớp mắt, ta chỉ có thể nhìn thấy góc áo của y lướt qua cửa hiên rồi biến mất.

Thật ra ta cũng không có hi vọng xa vời gì với chuyện ban thưởng, nhưng y lại không thèm đề cập tới khiến ta hơi bất mãn. Nghĩ thầm Ninh Vương vốn nổi tiếng vì thưởng phạt phân minh, còn bây giờ thì sao đây?

Ta lập công đấy!!!

Cây đa trong Y Lan uyển vẫn xanh tươi, trong dưới bóng đêm mịt mùng như thể con thú lớn. Ta và Mị Nhụy đi vào viện, nhưng lại thấy đèn đóm trong phòng sáng rực, bèn đẩy cửa đi vào. Lâm mỹ nhân đứng dậy khỏi bàn, cười nói tự nhiên với ta: “Cuối cùng muội muội cũng về rồi, làm ta đợi lâu quá.”

Ánh mắt nàng ta đọng nét cười, nhìn chắm chằm vào ta, rồi liếc tới những đồ trên tay Mị Nhụy, cười nói: “Xem ra lần này muội lập công lớn rồi, được ban thưởng không ít.”

Ta nói: “Cũng chỉ chút ít trang sức mà tôi, nếu tỷ tỷ thích thì chọn vài món đi.”

Ta ra hiệu cho Mị Nhụy mở hộp trang sức ra, để phần thưởng lên bàn. Nàng ta bước tới, vươn tay cầm một cái trâm, ngắm nghía một lúc rồi buông xuống, quay đầu nói: “Ta còn tưởng lần này muội muội phất lên rồi, chẳng ngờ chỉ được thưởng những thứ tầm thường mà thôi.”

Hai thị nữ nàng ta đưa tới ra ngoài canh cửa, còn hai thị nữ khác lại nhìn Mị Nhụy, lộ vẻ cảnh giác. Ta cảm thấy không ổn, nàng ta muốn làm gì?

Ta cười rồi nói: “Sao có thể sánh được với tỷ tỷ, được Vương Gia đối xử đặc biệt.”

Nàng ta cười rồi ngồi xuống trước bàn, nói: “Cô biết càng tốt, đã biết rồi, như vậy chúng chúng ta sẽ tính toán nợ cũ.”

Hai thị nữ chợt tiến tới gần Mị Nhụy, tôi ám chỉ bằng ánh mắt, Mị Nhụy biết điều, không phản kháng, để cho hai thị nữ kia dễ dàng bắt được.

Ta nói: “Cô dám!”

Lâm mỹ nhân cười rồi nói: “Cô cho rằng chỉ bằng chuyện thọ yến hôm nay, cô có thể huênh hoang được sao? Nhưng không ngờ rằng Vương Gia vẫn chưa ban thưởng. Xem ra cô không biết vì sao rồi.”

Ta lạnh lùng cất lời, “Có lẽ lần này, cô cũng chẳng có thể làm gì bọn ta.”

Lâm mỹ nhân nói: “Ta và cô đều là nữ nhân của Vương Gia, dĩ nhiên ta không thể làm gì cô, nhưng họ, lại đảm đương việc bắt thích khách, dĩ nhiên có thể bắt thích khách rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận